Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 49

Thế nhưng việc mà Lạc Viêm Chi không thể ngờ tới chính là Bạch Cẩm Thành chỉ thờ ơ liếc nhìn Viên Dật một cái, sau đó buông một câu nhẹ nhàng nhưng đầy tính sát thương, "Không cần thiết."

Rõ ràng Viên Dật hơi khựng lại, nhưng ngay lập tức tăng thêm nụ cười tươi, "Hai vị đang ở chỗ của ta, chẳng lẽ không cho ta quyền được biết tên sao?"

Mắt thấy Bạch Cẩm Thành hơi lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, Lạc Viêm Chi đành phải xen vào, "Đừng bận tâm, em ấy không thích nói chuyện thôi. Tôi là Lạc Viêm Chi, còn đây là Bạch Cẩm Thành."

Viên Dật chuyển hướng sang cậu, gật đầu xem như nghe thấy, cũng không vì thái độ của Bạch Cẩm Thành mà mất đi nhiệt tình.

"Xem như đã nợ hai vị một ân huệ, nếu như hai vị cần gì thì cứ nói, ta sẽ giúp đỡ trong mức cho phép." Cô chớp mắt, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo trọng lượng. "Nhìn hai người thế này có vẻ như muốn làm nhiệm vụ để kiếm tiền đúng không?"

"Đúng vậy." Lạc Viêm Chi không giấu giếm.

"Ở đây ta có một nhiệm vụ, khi hoàn thành sẽ được một số tiền khủng đó." Viên Dật cong mắt nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Thành.

Vị nữ chủ này cũng thật phóng khoáng, không hề che giấu vẻ hứng thú với Bạch Cẩm Thành luôn. Đã thế vừa mới gặp đã muốn giúp đỡ bọn họ, đúng là sức hút của nam chính không bao giờ cạn.

"Không cần." Có điều hắn không hề ngấm được hàm ý trong đó, lạnh lùng từ chối.

Lạc Viêm Chi cảm thấy sốt sắng thay cho hắn, nếu như bỏ qua cơ hội giao lưu với Viên Dật thì sẽ mất luôn một cô vợ đáng yêu đó!

Nghĩ thế cậu bèn chặn hắn lại, nói chuyện với Viên Dật, "Có thể cho chúng tôi biết đó là nhiệm vụ gì không?"

Cảm nhận được bàn tay của hắn đang nắn nắn tay mình tỏ vẻ bất mãn, Lạc Viêm Chi chỉ đành làm ngơ.

Viên Dật lia mắt nhìn bọn họ đang ngầm trao đổi, lông mày hơi nhướn lên, sau đó cười, "Chúng ta nên vào bên trong để nói thì hơn."

Viên Dật dẫn bọn họ lên một căn phòng ở tầng trên, bên trong bài trí đơn giản, chủ yếu là một dãy sách dài. Có thể nhìn ra cô là một người thông minh, thích đọc sách.

"Ngồi đi." Cô mời cả hai ngồi lên ghế, còn bản thân thì cầm bình trà lên rót.

Được một chủ nhân của cái hội lớn phục vụ như vậy, quả thật khiến Lạc Viêm Chi phải mở mang tầm mắt.

"Tại sao cô chọn chúng tôi làm nhiệm vụ chứ, trên đời này lại có một chiếc bánh ngọt từ trên trời rơi xuống như vậy sao?" Lạc Viêm Chi không muốn quanh co lòng vòng, lập tức vào thẳng chủ đề.

Nghe cậu chất vấn như vậy, Viên Dật liền cười, "Đúng thế, nhiệm vụ này không khó."

"Nhưng mà..." Nói đoạn cô dừng lại, nhìn thẳng vào Bạch Cẩm Thành, "Chỉ có hai người mới làm được."

Lạc Viêm Chi nhíu mày.

"Nếu như ta đoán không nhầm thì anh có hai nguồn sức mạnh đang chảy trong cơ thể đúng không?" Ánh mắt của Viên Dật loé lên.

Chỉ qua một lần bộc phát sức mạnh mà đã có thể nhìn ra, cô gái này không đơn giản.

Thấy hai người đều im lặng, Viên Dật bèn bổ sung, "Theo như nguồn tin của ta thì bên kia Vực đang có hai người chạy trốn, chính là các anh nhỉ?"

"Biểu cảm như vậy, xem ra ta đã đoán đúng rồi." Cô nhếch môi.

"Vậy nhiệm vụ mà cô nói là gì?" Lạc Viêm Chi nhướn mày.

Bỗng Viên Dật đứng dậy, đi lại gần giá sách rồi lấy một tờ giấy xuống. Tờ giấy đó có vẻ có từ lâu rồi, bây giờ đã bị ố vàng.

Cô đưa tờ giấy đó cho Lạc Viêm Chi để cậu tự mở ra. Bên trong không có gì đặc biệt, chỉ là một tấm bản đồ thông thường. Có điều nó được vẽ khá chi tiết, một vài nơi còn được đánh dấu đỏ.

"Cái này là...?"

Viên Dật kéo tấm bản đồ kia đặt xuống bàn, sau đó chỉ vào một vị trí được vẽ giống toà thành.

"Chỗ này, ta muốn hai người vào đây, nơi này có một người cai quản tên là Lạc An, chỉ cần hai người lấy được một giọt máu của hắn ta là sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Lạc Viêm Chi nhíu mày nhìn kỹ toà thành nhỏ kia, sau đó nhìn thấy phía dưới đề một dòng chữ nhỏ: Lạc Dương.

Lạc Dương? Cái tên này rất quen.

Viên Dật ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên đùi. "Tất nhiên, ta cũng sẽ đáp lại hai điều kiện, giúp cho hai người không bị truy đuổi nữa, điều kiện còn lại tự ý định đoạt."

"Vậy tại sao cô lại nói là cần Bạch Cẩm Thành?" Lạc Viêm Chi cau mày, nhìn Viên Dật rồi lại nhìn sang Bạch Cẩm Thành nãy giờ đang ngồi im lặng.

"Bởi vì nơi này rất đặc biệt, chỉ chấp nhận Đoạ Phần, và bọn họ khá e dè Phần Tinh. Nếu như nắm được hai sức mạnh này thì sẽ dễ dàng hành động hơn." Cô giải thích.

Sắc mặt Bạch Cẩm Thành vẫn lạnh nhạt, không tỏ vẻ gì. Nhưng Lạc Viêm Chi ngồi bên cạnh đã âm thầm sửng sốt. Bây giờ cậu mới nhớ ra được cái tên Lạc Dương, Lạc An này, thảo nào lại thấy quen như vậy.

Trong truyện có đoạn Bạch Cẩm Thành tới nơi này sau đó nhặt được vũ khí lợi hại. Vũ khí này giúp đỡ hắn rất nhiều trong những lần đánh với kẻ địch lớn mạnh.

Nhớ ra điều này, Lạc Viêm Chi không do dự nữa mà lập tức đồng ý. Sực nghĩ tới một điều, cậu bèn hỏi, "Nơi đó chỉ chào đón Đoạ Phần, vậy tôi phải làm thế nào?"

"Yên tâm." Viên Dật chống tay mỉm cười. "Có một thứ có thể giúp anh che giấu đó."

Nói đoạn cô lôi ra một sợi dây chuyền bằng bạc được mài mỏng và điêu khắc tỉ mỉ.

"Cái này chỉ có một chiếc duy nhất, chỉ cần vẫn mang nó bên người thì sẽ không sợ bị lộ ra."

Viên Dật cứ thế mà hào phóng tặng cho cậu, Lạc Viêm Chi nhận lấy sợi dây chuyền kia, cảm nhận được sự lành lạnh của nó. Bên trong ẩn giấu một trận pháp nào đó mà cậu không đủ khả năng nhận biết được.

"Hôm nay hai người cứ ở lại đây đi, tầng trên kia có một phòng trống đó, bảo Tiểu Lan dẫn hai người lên." Viên Dật nói xong mọi chuyện liền cầm cuốn sách đang đọc dở lên để đọc tiếp.

Vậy là Lạc Viêm Chi không cần phải lo lắng chuyện ở đâu rồi, lúc hai người vào phòng, Bạch Cẩm Thành bèn khoá cửa lại.

Hắn bám lên lưng của cậu, cất giọng âm trầm, "Tại sao lại đồng ý nhiệm vụ đó?"

Lạc Viêm Chi gánh lấy trọng lực nặng nề của hắn, đi đến bên mép giường thì trụ không nổi nữa, bị hắn đè xuống. Bạch Cẩm Thành chống một tay lên nhìn người dưới thân, hỏi lại lần nữa, "Tại sao anh lại quyết định như vậy?"

Cậu không biết nên giải thích sao, bị gương mặt tuyệt mỹ áp sát như vậy thì hơi ngộp, lấy một tay đẩy nhẹ hắn ra.

"Mạo hiểm một lần giúp chúng ta thoát khỏi truy đuổi không ngừng, như vậy cũng không đến nỗi." Cậu nghĩ một lúc mới nghẹn ra một câu.

Bạch Cẩm Thành nhíu mày nhìn gương mặt hồng hào của cậu, không nhịn được mà chạm vào nó, dùng hết sức để đè nén xúc động muốn cúi xuống hôn.

Hắn vẫn còn nhớ dư vị từ đôi môi này, dù rằng lúc đó chỉ là đút máu, thế nhưng lại mềm mại vô cùng. Có điều xúc cảm quá ít ỏi, hắn vẫn chưa đã thèm. Bạch Cẩm Thành liếm môi, cổ họng khô khốc. "Thật sao?"

"Ừ... Ừ." Không hiểu sao nhìn biểu cảm này của Bạch Cẩm Thành khiến cho cậu cảm thấy mất tự nhiên, thế nên vội nghiêng mặt sang một bên, ậm ừ đáp trả.

Không khí trong căn phòng nháy mắt đã biến đổi theo một chiều hướng kỳ lạ nào đó. Lạc Viêm Chi hắng giọng muốn thay đổi bầu không khí một chút. "Được rồi, ngồi dậy đi, thế này còn ra cái thể thống gì nữa."

Đáy mắt Bạch Cẩm Thành nhìn cậu âm u, trong lòng thầm nghĩ, vẫn quá sớm.

Bình Luận (0)
Comment