Không Chỉ Là Mùa Hè - Lục Manh Tinh

Chương 51

Sau khi ăn mì xong, Lâm Oánh vui vẻ cầm cốc trà sữa miễn phí quay về ký túc xá. Còn Hạ Du thì lên xe của Hứa Bạch Nghiên.

"Giờ chúng ta đi đâu?"

Hứa Bạch Nghiên nói: "Có một thứ cần đưa cho em."

"Cái gì?"

"Quà của Hứa Thanh Lê tặng em. Hai hôm trước chị ấy gửi ở chỗ anh."

Hạ Du ngạc nhiên: "Lần trước sinh nhật chị ấy mà em có tặng gì đâu, sao chị ấy lại tặng quà cho em? Không cần đâu."

"Nếu em không muốn, em có thể tự nói với chị ấy nhưng anh có thể nói cho em biết, nói cũng vô ích thôi. Đồ chị ấy đã tặng thì không bao giờ lấy lại."

"..."

Chiếc xe nhanh chóng đi vào khu nhà của Hứa Bạch Nghiên. Hạ Du nhớ lần trước cô đến đây là lúc cô bị bệnh và sốt. Khi ấy cô mơ màng đến rồi vội vã đi nên cũng không ngắm nghía gì nhiều. Hôm nay khi bước chân vào ngôi nhà này một lần nữa, cô mới nhận ra nơi đây rất giống một căn phòng mẫu, không có hơi ấm của cuộc sống, sạch sẽ không tì vết.

Trong nhà rất ấm áp, Hứa Bạch Nghiên vừa vào cửa đã tiện tay cởi áo khoác vắt sang một bên. Anh cầm một chiếc túi màu xanh sẫm từ trên bàn cà phê đưa cho cô. Hạ Du nhìn thấy logo trên đó, một thương hiệu trang sức lớn mà cô từng thấy trong trung tâm thương mại. Một chiếc vòng tay thôi cũng đã có giá trị không nhỏ.

Hạ Du lập tức đặt lại lên bàn: "Món này đắt quá, em không nhận đâu."

"Em nói với anh vô ích thôi."

"Thế... anh giúp em nói với chị ấy một tiếng vậy."

Hứa Bạch Nghiên ngồi xuống ghế sofa rồi vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh. Hạ Du đi tới, vừa định ngồi xuống thì bị anh kéo lên đùi mình. "Không phải anh vừa nói rồi sao. Đồ chị ấy đã tặng thì sẽ không bao giờ lấy lại. Nếu em không nhận thì chị ấy sẽ không vui, sẽ nghĩ rằng em... coi thường chị ấy."

Sau khi kéo cô ngồi xuống, anh một tay ôm eo cô, một tay đặt lên đùi cô. Khi nói, môi anh lướt nhẹ qua tai cô, còn tay anh khẽ nhéo vào phần thịt mềm.

Tim Hạ Du đập dồn dập, cô khẽ giãy giụa: "Sao em có thể coi thường chị ấy chứ."

"Vậy thì nhận đi. Chị ấy rất thích em."

Hạ Du không biết phải nói gì nữa, bèn nói: "Vậy em cũng phải nói lời cảm ơn với chị ấy chứ."

"Được." Hứa Bạch Nghiên vẫn giữ nguyên tư thế đó, lấy điện thoại ra tìm Hứa Thanh Lê trên WeChat rồi giữ nút ghi âm và ra hiệu cho cô nói.

Hạ Du thấy anh đã bấm ghi âm thì hơi hoảng, bắt đầu sắp xếp từ ngữ: "Chị Thanh Lê à, cảm ơn chị vì món quà! Em rất thích nó..."

Còn phải nói gì nữa đây?

Hạ Du nhất thời không nghĩ ra, vội vàng nhìn về phía Hứa Bạch Nghiên. Anh không nói thành tiếng mà chỉ mấp máy môi: Có cơ hội thì mời chị ấy đi ăn.

Hạ Du liền nói ngay: "Chị Thanh Lê ơi, lần sau có cơ hội em mời chị đi ăn nhé."

Vừa nói xong, eo cô lại bị Hứa Bạch Nghiên nhéo nhẹ một cái: Phải có cả anh nữa.

Hạ Du theo bản năng bổ sung: "Đưa cả Hứa Bạch Nghiên đi cùng nữa."

Ngón tay anh cuối cùng cũng nới lỏng, và Hạ Du thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Bạch Nghiên nhìn vẻ hoảng hốt của cô rồi không nhịn được bật cười: "Ngoan thế."

Hạ Du nhận ra mình vừa nói năng y như vẹt, cô đẩy anh một cái: "Sao anh không nói gì mà lại bấm ghi âm luôn thế, em còn chưa kịp chuẩn bị lời nói nữa mà."

Khuôn mặt hờn dỗi của cô ngay trước mặt, Hứa Bạch Nghiên cảm thấy rất thú vị, bèn cúi xuống cắn một miếng.

Hạ Du: "...Làm gì mà cắn em?"

Hứa Bạch Nghiên: "Cắn đâu, vu khống."

Đing—

Đing đing—

Lúc này, WeChat nhảy vào hai tin nhắn.

Hứa Bạch Nghiên cúi đầu lướt qua rồi trực tiếp bấm phát.

Hứa Thanh Lê: "Hạ Du, em thích là được rồi, chị vui quá."

Hứa Thanh Lê: "Hứa Bạch Nghiên, em đừng có mà đi theo đuôi như thế được không hả, người ta mời chị đi ăn thì em đi làm gì? Định giới thiệu trai đẹp cho chị à? Em cũng biết mình không bằng mấy anh đẹp trai của chị đúng không?"

Hứa Bạch Nghiên lười biếng đáp lại: "Ừm, biết rồi, được rồi, bận thì lo đi."

Hứa Thanh Lê: "[giơ ngón giữa] [giơ ngón giữa]"

Chiếc điện thoại bị ném sang một bên. Hứa Bạch Nghiên tiếp tục những gì đang làm, ôm lấy Hạ Du rồi hôn và cắn cô từng chút một.

Cô vừa tê vừa nhũn, nhưng anh còn dùng tay xoa eo cô, khiến cô nhột không chịu nổi. Cô giãy giụa muốn thoát ra khỏi vòng tay anh, nhưng lại bị anh giữ chặt xuống sofa. Khuôn mặt cô đỏ bừng, vừa cười vừa th* d*c.

"Anh đừng cù em, nhột chết đi được!"

"Dễ chịu mà."

"Anh đang sờ chỗ nào đấy!"

Cô chống cự bằng cách cù vào eo anh. Thế nhưng hai tay cô nhanh chóng bị anh dùng một tay giữ lại, dễ dàng ấn lên trên đầu. Còn tay kia của anh thì càng dễ dàng hơn mà tấn công khắp người cô. Hạ Du cười không ngừng, điên cuồng vặn vẹo cơ thể.

"Đừng... đừng... A! Đừng làm chỗ này!"

Thân hình mềm mại của cô vì giãy giụa mà lên xuống phập phồng. Hứa Bạch Nghiên nhìn sâu hơn vào cô, không còn cười nữa: "Thế chỗ nào có thể làm? Làm thế nào em mới thoải mái hơn? Hạ Du, em có thể nói cho anh biết."

Hạ Du lập tức im bặt: "...Anh đột nhiên nói gì vậy?"

"Được rồi, thế thì anh chỉ có thể tự mình tìm tòi thôi."

"..."

Không nhận được câu trả lời, Hứa Bạch Nghiên cũng chẳng bận tâm. Anh siết chặt lấy cô, rảnh tay lấy điện thoại, thao tác bên cạnh mặt cô. Hạ Du đợi một lát, không hiểu gì nên quay đầu lại nhìn: "Anh đang làm gì vậy?"

"Mua đồ."

"Mua cái gì..."

Không cần hỏi, cô đã nhìn thấy. Trên màn hình điện thoại của anh là một ứng dụng giao hàng, hiển thị những món đồ cần thiết. Cô lập tức ngậm miệng.

Hứa Bạch Nghiên đặt hàng rồi vứt điện thoại sang một bên. "Sẽ mất nửa tiếng để giao đến."

Hạ Du: "...Ồ."

"Vậy thì thử cái khác trước nhé?"

"Cái khác" là gì? Cô còn chưa kịp hỏi thì hơi thở đã bị anh chiếm lấy.

Bên ngoài trời vẫn còn sáng, ánh sáng chiếu vào rực rỡ. Hạ Du mơ màng, khẽ nói khi quần áo bị cởi ra: "Vào phòng nhé?"

"Hả?"

"Ở đây sáng quá."

Hứa Bạch Nghiên hiểu ý. Anh tiện tay rút một chiếc chăn gần đó, trùm lên mắt cô: "Đừng có lật ra."

Cái gì vậy... Bịt mắt lại rồi thì không thấy nữa à.

Đang nghĩ như vậy, cô cảm nhận được nụ hôn của anh bắt đầu di chuyển xuống dưới. Hôm nay Hạ Du mặc một chiếc áo hoodie và quần jean. Lúc này, chiếc áo hoodie bị đẩy lên đến eo, để lộ một phần eo thon trắng nõn.

Một nụ hôn không báo trước hạ xuống trên đó.

Hạ Du run rẩy. Cô dường như đã đoán được điều gì đó, nên vội ấn vào chiếc cúc ở chính giữa. "Không được..."

Cô dùng tay còn lại lật chiếc chăn đang che mắt ra rồi nhìn xuống. Cô chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm, đen tối của Hứa Bạch Nghiên đang nhìn không chớp, với một tham vọng dường như không thể lay chuyển. Cô nghẹn lại, cầu xin: "Không..."

"Được."

Vỏ bọc được cởi bỏ, anh cúi xuống. Hạ Du hoảng hốt kéo chăn trùm lên đầu anh. Bóng tối bao phủ lấy anh, giờ thì đến lượt anh chẳng thấy gì cả, nhưng điều đó không ngăn được anh cúi người xuống...

.

Ghế sofa bị làm cho rối tung lên.

Khi về đến phòng, Hạ Du mềm nhũn nằm trong chăn mệt mỏi mà thiếp đi.

Khi cô tỉnh lại, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm đang mở cửa. Hứa Bạch Nghiên đi tắm rồi. Cô phản ứng mất một lúc, sau đó mới với tay lấy điện thoại di động.

Đã gần năm giờ chiều. Thời gian trôi đi mà họ chẳng làm gì, thế là hết cả một buổi chiều.

Có vài tin nhắn chưa đọc. Hạ Du mở ra, thấy đó là ảnh chụp màn hình mà Lâm Oánh gửi cho cô một tiếng trước, về trang Confession của trường.

"Trường ơi, tôi muốn gửi bài! Hôm nay ở tòa nhà số 3, tôi đã gặp một anh đẹp trai cực phẩm, thật sự là siêu siêu siêu đẹp trai luôn! Rất trắng, rất cao và đôi mắt đặc biệt, đặc biệt đẹp! Tôi và bạn tôi không nhịn được tiến lên xin thông tin liên hệ. Thế mà anh đẹp trai đó lại chỉ tay vào cô gái đang ngồi cạnh cửa sổ, nói rằng nếu anh ấy kết bạn với con gái, bạn gái anh ấy sẽ không vui! Trời ơi, đúng là một người đàn ông tuyệt vời! Tuy tiếc là anh ấy đã có người yêu (chúc phúc cho hai người!), nhưng vẫn muốn hét lên một câu rằng, sao anh đẹp trai này lại chưa bao giờ xuất hiện ở trường vậy! (đang la hét điên cuồng)"

Dưới nội dung còn có hai bức ảnh, một tấm chụp từ sau lưng, một tấm chụp nghiêng, rõ ràng là ảnh chụp lén.

Phần bình luận đã tràn ngập những câu trả lời.

[Trời ơi, góc nghiêng này quá đỉnh! Tôi cũng muốn biết anh ấy học khoa nào.]

[Không phải sinh viên trường mình đâu nhỉ, nếu anh đẹp trai này là sinh viên trường mình thì cần gì phải tìm kiếm như vậy?]

[Anh ấy là bạn trai của một bạn nữ trong lớp chúng tôi, hôm nay còn đến lớp cùng nữa (một người tốt bụng ở Học viện Ngoại ngữ).]

[Đúng là đẹp trai thật, ước chừng cao trên 1m85, sáng nay tôi và bạn tôi đã bàn luận về anh ấy rồi hahaha (một người tốt bụng ở Học viện Ngoại ngữ +1).]

[Không phải sinh viên trường mình đâu! Tôi biết anh ấy! Hứa Bạch Nghiên! Một người bạn của tôi là vận động viên lướt sóng, anh ấy là thần tượng của cô ấy! Có thể tìm kiếm video và thông tin của anh ấy trên mạng!]

[Thật ra là vận động viên lướt sóng, ngầu quá.]

[Đúng là một cao thủ.]

[Quả nhiên trai đẹp đều đã có người yêu rồi huhu.]

[Bạn gái anh ấy cũng xinh lắm! Học cùng lớp với chúng tôi đó!]

...

Lâm Oánh: [Hay thật, nhanh như thế mà đã lên Confession rồi.]

Lâm Oánh: [Trưa nay anh ấy nói hai cô gái kia hỏi anh ấy cái gì vậy???]

Hạ Du xem xong hết các tấm ảnh chụp màn hình, ánh mắt dừng lại ở câu cuối cùng của Lâm Oánh. Cô nhớ lại rồi khóe miệng không khỏi cong lên.

Buổi trưa, anh nói hai cô gái kia hỏi anh món mì có ngon không. Anh chỉ vào cô, nói rằng cô bảo đây là món mì ngon nhất toàn trường.

Hóa ra anh đã nói dối.

Thực ra anh nói rằng anh đã có bạn gái rồi.

Hạ Du biết mối quan hệ của họ bây giờ hơi kỳ lạ, nhưng cô phải thừa nhận khi anh nói cô là bạn gái của anh với người ngoài, lòng cô vẫn thấy ngọt ngào, cảm giác như đang sủi bọt khắp người.

“Ngủ thêm chút nữa không?” Lúc này, Hứa Bạch Nghiên bước ra từ phòng tắm, quấn khăn tắm ngang eo, để trần phần trên. Các múi cơ bụng của anh hiện rõ mồn một.

Hạ Du lẳng lặng nhìn hai lần. Cô nhớ lại cảm giác tuyệt vời đó rồi mơ hồ nói: “Ngủ đủ rồi.”

Hứa Bạch Nghiên đi đến bên giường, tiện tay tháo khăn tắm ra rồi vén chăn chui vào. Hạ Du bị anh đẩy vào trong một chút, sau đó lại bị anh ôm lại.

“Anh lên Confession của trường em rồi đấy.”

Hứa Bạch Nghiên: “Hả? Cái đó là gì?”

“Đại loại là một trang mạng xã hội nội bộ của trường. Mọi người sẽ đăng bài tìm người hay gì đó lên đó.” Hạ Du nói: “Có người đang tìm anh kìa.”

“Ai cơ.”

“Là hai cô gái mà anh gặp ở căng tin hôm nay đấy” Hạ Du vui vẻ đưa điện thoại cho anh xem: “Lâm Oánh gửi cho em.”

Hứa Bạch Nghiên nheo mắt, lướt qua mấy tấm ảnh chụp màn hình.

Hạ Du liếc nhìn anh: “Sao anh lại nói với người ta là em sẽ không vui nếu anh thêm WeChat chứ, em đâu có…”

“Vậy là em muốn anh thêm họ à?”

Hạ Du cứng miệng: “Tùy anh, đó là tự do của anh mà.”

Vừa dứt lời, mặt cô bị anh nhéo một cái: “Vừa mới tận hưởng xong mà đã nói những lời vô tình như thế này à?”

Hạ Du: “Tận hưởng, tận hưởng cái gì chứ.”

“Cơ thể em thành thật hơn cái miệng nhiều” Hứa Bạch Nghiên thì thầm vào tai cô, kể lại sự bối rối của cô lúc nãy.

“Anh! Anh đừng có nói!”

Hạ Du đá chân, tay cũng vươn tới che miệng anh. Hứa Bạch Nghiên đành phải dùng tay đỡ lấy. Hai người họ cuộn tròn trong chăn nô đùa với nhau.

Sau một lúc chơi đùa mệt lử, Hứa Bạch Nghiên lại ôm lấy cô gái đang th* d*c vào lòng: “Tối muốn ăn gì?”

Cơ thể anh vừa tắm xong vẫn còn hơi ấm, thoang thoảng mùi sữa tắm rất dễ chịu. Hạ Du còn đang giận dỗi, nhưng mũi lại không kìm được mà dụi vào hõm cổ anh: “Ăn gì cũng được.”

“Đi ăn ngoài nhé?”

“Ừm.”

“Ngửi gì đấy?” Một lát sau, anh nhận ra điều gì đó nên dùng tay nhéo má cô.

Hạ Du cũng không ngại ngùng nữa, nói thẳng: “Là con trai mà sao người anh thơm thế.”

“Có thơm như em không?”

“Em không thơm mà.” Cô quá mệt, được anh bế vào phòng tắm xả nước qua loa rồi đã kêu gào đòi ra nên không kịp dùng sữa tắm.

Nhưng Hứa Bạch Nghiên lại không nghĩ vậy. Anh ghé mũi vào cổ cô rồi di chuyển xuống dưới: “Sao anh lại thấy thơm thế này nhỉ?”

Hạ Du ôm lấy má anh: “Làm gì có...”

“Chính em không ngửi được thôi.”

Hứa Bạch Nghiên nhìn chằm chằm vào cô, như muốn chứng minh điều gì đó, anh lại ngửi kỹ hơn: “Nhưng đúng là mùi hương của em.”

Đầu óc Hạ Du muốn nổ tung vì những nụ hôn của anh nên cô quay người đi: “Dậy đi, có đi ăn không đấy?”

“Khoan đã.”

Hứa Bạch Nghiên ôm cô từ phía sau, không có ý định đứng dậy.

“Khoan đã là lúc nào…” Chưa nói hết câu, cô cảm nhận rõ ràng anh đang hồi sinh, nên cô cảnh giác: “Hứa Bạch Nghiên.”

“Hả?”

“...Không làm nữa đâu.”

Hứa Bạch Nghiên cúi đầu.

Vì ga giường màu nâu sẫm nên khi cô nằm trên đó, thân hình đường cong mềm mại của cô càng nổi bật, làn da trắng sáng hơn. Thật ra anh cũng không biết mình ngửi thấy mùi gì, chỉ là thứ mùi mềm mại, cuốn hút, càng lại gần anh càng muốn đi sâu hơn để cảm nhận.

Hứa Bạch Nghiên kìm nén nói: “Không làm gì cả.”

“Thế sao anh còn...”

“Phần thịt trên người em rất biết vâng lời đấy” Hứa Bạch Nghiên đột nhiên nói.

Hạ Du ngơ ngẩn, chỉ nghe thấy anh nhẹ giọng nói tiếp: “Sao mà mọc đâu ra đấy, đều chạy đến chỗ cần đến hết rồi.”

“Anh đừng nói nữa…” Cô lại muốn bịt miệng anh.

Hứa Bạch Nghiên bật cười, cúi đầu hôn cô. Nụ hôn dường như không có điểm dừng.

Đến khi cả hai cuối cùng cũng chịu dậy để ra ngoài thì trời đã tối hẳn. Hạ Du đi trên đường mà chân có hơi run, cô thầm thề lần sau nhất định không được mê sắc đẹp nữa!

.

Ngày hôm sau hai người ở trong nhà, không ra ngoài, cùng nhau ăn một bữa cơm và xem hai bộ phim. Khoảng hơn bốn giờ chiều, Hạ Du chuẩn bị về nhà vì hôm nay là sinh nhật bố cô. Mẹ cô đã dặn cả mấy anh chị em phải về nhà ăn cơm.

"Nhất định phải về à?" Hứa Bạch Nghiên hỏi lần thứ ba.

Hạ Du đành phải nói: "Tối nay bố em đón sinh nhật ở nhà."

Hứa Bạch Nghiên lúc này mới biết có chuyện này. Anh hỏi: "Bố em có uống rượu không?"

Hạ Du không hiểu ý nhưng vẫn gật đầu. Rồi cô thấy anh đứng dậy đi về phía phòng ăn, mở tủ lấy ra hai chai rượu, rồi lấy thêm một hộp quà được gói rất tinh xảo từ dưới cùng.

"Anh đưa em về, lát nữa em mang những thứ này về nhà."

Hạ Du sững sờ: "Em đã mua quà sinh nhật cho bố rồi, không cần những thứ này đâu."

"Tặng dưới danh nghĩa của anh."

"Anh không cần tặng quà đâu mà."

Hứa Bạch Nghiên nói: "Tuy rằng anh rất không hài lòng với việc bố mẹ em đối xử với em như thế, nhưng đã là sinh nhật thì vẫn nên tặng một chút quà để thể hiện tấm lòng, để họ biết là em còn có một 'người theo đuổi'."

Hạ Du: "?"

Hứa Bạch Nghiên: "Ý anh là để họ và họ hàng của họ khỏi phải tiếp tục giới thiệu cho em mấy kẻ tầm thường."

"..."

Nửa tiếng sau, Hứa Bạch Nghiên đưa Hạ Du về nhà. Đến dưới chân tòa nhà, anh xuống xe, lấy hộp trà và chai rượu từ cốp sau.

"Rồi, em lên đi."

Hạ Du nhìn những món đồ trên tay anh: "Thế... anh về thẳng nhà à?"

"Ừm, nếu ngày mai em về trường thì gọi cho anh, anh sẽ đến đón em."

"Ồ..."

Hạ Du nhìn anh vài lần, tự nhiên cảm thấy có chút không nỡ. Rõ ràng họ đã ở bên nhau một thời gian dài rồi.

Cô cúi xuống nhấc đồ lên, vừa định dặn anh lái xe cẩn thận thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô. Cô quay đầu lại, thấy một người cũng đang đi về phía tòa nhà.

Cô ngạc nhiên nói: "Anh Dư An, sao hôm nay anh lại về vậy?"

Bình Luận (0)
Comment