Không Chỉ Là Mùa Hè - Lục Manh Tinh

Chương 52

Sau Tết, Tống Dư An và gia đình đã chuyển đến nhà mới nên không thường xuyên trở về đây. Vì vậy, Hạ Du cũng đã lâu không gặp anh.

“Hôm nay là sinh nhật bố em, bố mẹ anh bảo anh qua đây mang chút quà.”

Tống Dư An đi tới, liếc nhìn Hứa Bạch Nghiên bên cạnh Hạ Du rồi hỏi: “Em vừa về đến nhà à?”

Hạ Du gật đầu.

Tống Dư An: “Vậy đi thôi, anh về cùng em.”

“...Được.” Hạ Du quay sang nhìn Hứa Bạch Nghiên: “Thế em đi trước đây.”

Hứa Bạch Nghiên không nói gì. Tống Dư An cũng không đợi anh nói, anh tiến lên, theo thói quen muốn giúp Hạ Du cầm đồ. Nhưng chưa kịp chạm vào, những món đồ đã bị Hứa Bạch Nghiên cầm đi trước.

“Anh đột nhiên nghĩ rằng dù sao cũng là sinh nhật nên anh vẫn nên tự mình nói với bố em một câu chúc mừng sinh nhật.” Hứa Bạch Nghiên nói.

Hạ Du: “Hả?”

Một người về nhà đột nhiên biến thành ba người về nhà.

Khi mở cửa, đầu Hạ Du vẫn còn ong ong, cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng không ổn ở đâu thì cô lại không nói ra được.

Tống Dư An đến nhà cô là chuyện rất bình thường. Còn Hứa Bạch Nghiên, anh đã tặng quà và nói muốn tự mình chúc mừng nên cô cũng không thể từ chối được.

Trong lúc suy nghĩ, cánh cửa đã mở ra. Bếp đang rộn ràng chuẩn bị bữa tối, TV trong phòng khách đang phát một chương trình tạp kỹ nào đó, tiếng cười nói và âm thanh giải trí rất náo nhiệt. Trên sofa có bốn người: bố, em trai, Hạ Hân Chi và bạn trai chị ấy.

Khi ba người họ bước vào cửa, những người trên sofa đều quay sang nhìn rồi sững sờ.

“Chú Hạ, chúc mừng sinh nhật ạ.” Tống Dư An lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng kỳ lạ.

Hạ Thừa An rất quen với Tống Dư An, nhìn anh lớn lên nên vội vàng nhận lấy hai hộp thuốc bổ từ tay anh: “Cảm ơn, cảm ơn. Bố mẹ cháu hôm nay có ở đây không?”

“Dạ không ạ, họ nhờ cháu qua đây gửi quà cho chú.”

“Ôi, thế mà cũng phải lặn lội qua đây à, thật là.” Hạ Thừa An vừa nói vừa nhìn về phía Hứa Bạch Nghiên. Lần trước ông đã gặp người này, không ngờ hôm nay anh ta lại xuất hiện ở nhà ông lần nữa.

“Tiểu Hứa đúng không, lần trước đã đến rồi.”

Hứa Bạch Nghiên gật đầu: “Đúng vậy ạ. Chú, nghe Hạ Du nói hôm nay là sinh nhật chú nên cháu chuẩn bị vội một chút, mong chú đừng chê.”

“Đương nhiên là không chê rồi! Cháu thật là khách sáo quá.”

“Không có gì đâu ạ, tất cả đều nên làm thôi.”

Sau một hồi chào hỏi đơn giản, mọi người cùng chen nhau ngồi trên sofa. Bạn trai của Hạ Hân Chi là Chu Hoành lần đầu tiên gặp hai người đàn ông này, có chút không hiểu tình hình nên anh ta kề vào Hạ Hân Chi nói nhỏ: “Em gái em tình hình thế nào vậy, một lần dẫn hai người về?”

Mà lại đều là những anh chàng bảnh bao, tuấn tú.

Hạ Hân Chi liếc nhìn Hứa Bạch Nghiên: “Người bên trái trước đây ở đối diện nhà mình, là hàng xóm. Còn người bên phải... thì không biết có quan hệ gì với em gái em nữa.”

“À... đều không phải bạn trai à, thế thì tốt rồi.”

Hạ Hân Chi hạ giọng: “Ý anh là sao?”

Chu Hoành hắng giọng, nói nhỏ: “Rượu vang đỏ và trà Phổ Nhĩ mà người bên phải mang tới là đồ thật không vậy?”

Hạ Hân Chi không hiểu. Cô bình thường không hay uống rượu vang và trà nên nói nhạt nhẽo: “Em sao mà biết được. Nhưng nghe nói nhà anh ta mở công ty, chắc không đến mức mang đồ giả đâu nhỉ.”

“Thế là đồ thật rồi... Ôi chao, may mà không phải bạn trai. Không thì anh bị dìm hàng nặng rồi.”

Hạ Hân Chi đã hiểu ra: “Đắt lắm sao?”

Chu Hoành thì thầm con số vào tai cô.

Hạ Hân Chi trố mắt, lườm anh ta: “...Đúng là bị dìm rồi đấy. Ai bảo anh không mua đồ tốt.”

Chu Hoành oan ức: “Bảo bối, anh mua Mao Đài rồi mà, em còn muốn gì nữa đây.”

Không khí trong phòng khách vừa lạ vừa kỳ quái.

May thay, mọi người không ngồi lâu, bữa tối đã được dọn xong. Đường Uyển Hoa gọi mọi người vây quanh bàn ăn.

“Tiểu Hứa, đã lâu rồi không gặp cháu, cháu và Hạ Du... hôm nay đi cùng nhau à?” Đường Uyển Hoa dò hỏi.

Hứa Bạch Nghiên không phủ nhận, nhưng cũng nói dối mà không cần suy nghĩ: “Vâng. Buổi trưa cháu đến trường đón cô ấy rồi cùng ăn cơm. Sau đó đi dạo bên ngoài một chút rồi đưa cô ấy về.”

Hạ Du: “...”

Tống Dư An cúi đầu, không thể nhìn rõ vẻ mặt.

Đường Uyển Hoa: “Thế à, vậy thì tốt quá. Dư An, đã lâu rồi không gặp cháu. Nhà mới có tốt không?”

Tống Dư An lúc này mới ngẩng đầu cười: “Nhà mới rất tốt, nhưng không bằng ở đây ạ. Ở đây cháu có thể thường xuyên đến thăm mọi người... và Hạ Du.”

Hứa Bạch Nghiên khẽ nhíu mày.

Đường Uyển Hoa: “Ấy chà, cũng không xa đâu, nếu cháu muốn đến nhà cô lúc nào cũng được. Bảo Hạ Du nói với cô một tiếng, cô sẽ chuẩn bị món ngon trước.”

“Vâng thưa cô, vậy sau này cháu sẽ đến thường xuyên.”

“Ừm ừm, thế là tốt quá rồi. Bảo cả bố mẹ cháu đến nữa nhé, đã lâu rồi chúng ta không ăn cơm cùng nhau.”

Tống Dư An nhìn về phía Hứa Bạch Nghiên. Ánh mắt hai người chạm nhau. Trong không khí có chút căng thẳng, anh nhếch môi nói: “Vâng, cháu sẽ nói với bố mẹ cháu.”

Hứa Bạch Nghiên chỉ muốn lườm anh một cái.

“Thôi, hai đứa mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi. Mấy món này đều là món tủ của cô đấy.” Đường Uyển Hoa nói.

Thế là mọi người bắt đầu dùng đũa. Bàn ăn ở nhà là bàn tròn nên vị trí đối diện nhau có chút xa.

Một lúc sau, Tống Dư An gắp một miếng thịt kho tàu khá xa rồi đặt vào bát Hạ Du. “Dạo này em gầy đi thì phải, ăn nhiều thịt vào.”

Hạ Du hơi sững người, ngước lên nói cảm ơn với anh.

Vừa dứt lời, cô thấy người ngồi bên cạnh mình vươn tay gắp một món khác cũng ở xa: “Trưa nay chúng ta cũng ăn món thịt xào này đúng không, nhưng mà trông món của cô làm có vẻ đậm đà hơn, em ăn thử đi.”

Hạ Du lặng lẽ nhìn Hứa Bạch Nghiên: “Ừm… được.”

Tống Dư An: “Tiểu Du, em với tới rau không, để anh gắp giúp.”

Hạ Du: “Em với tới mà...”

Hứa Bạch Nghiên: “Uống canh nhé? Anh múc cho em một bát.”

“Uống canh nhiều sẽ không ăn được cơm đâu, cứ ăn nhiều đồ ăn đi.” Tống Dư An nói xong lại tiếp tục gắp thức ăn cho cô.

Hứa Bạch Nghiên đang cầm muôi múc canh thì khựng lại rồi từ từ nói: “Cậu không biết uống canh trước bữa ăn sẽ tốt cho sức khỏe hơn sao?”

Tống Dư An: “Tiểu Du từ nhỏ đã không thích uống canh.”

Hứa Bạch Nghiên dừng tay múc canh một chút, rồi lại chậm rãi nói: “Thói quen của con người sẽ thay đổi. Tôi thấy khi ăn cơm với tôi, em ấy uống canh rất nhiều.”

“Vậy sao, tôi tự nhận là rất hiểu em ấy.”

“Nhưng sự hiểu biết của cậu về em ấy đã hơi lỗi thời rồi.”

“...”

“...”

Tuy nói chuyện với vẻ mặt tươi cười, nhưng người sáng suốt đều có thể cảm nhận được sóng ngầm dữ dội. Mọi người trên bàn ăn nhìn nhau trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.

Còn Hạ Du thì đã cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Khi họ vẫn điên cuồng gắp thức ăn cho mình, cô không nhịn được đưa tay che bát lại.

“Đây là nhà của em, em tự gắp được, hai người tự lo cho mình đi!”

Bữa cơm diễn ra kỳ lạ.

Sau khi ăn xong, Chu Hoành có việc nên phải về trước. Hạ Hân Chi tiễn anh ta xuống lầu.

Hạ Du thấy thế thì lặng lẽ nhìn hai người đàn ông đang ngồi hai bên mình: “Hai người cũng về nhà à?”

Hứa Bạch Nghiên liếc Tống Dư An: “Ừm, em tiễn anh nhé?”

Hạ Du: “Được.”

Tống Dư An: “Vừa lúc anh cũng phải về rồi, anh xuống cùng luôn.”

Hạ Du: “Được thôi…”

“Này, hai đứa đợi đã, nhà có đặc sản mang từ quê lên hồi đầu năm, hai đứa mang một ít về đi.” Đường Uyển Hoa nói.

Tống Dư An: “Cô ơi, không cần khách sáo đâu ạ, đằng nào lần sau cháu cũng sẽ lại đến mà.”

“Ấy chà, cứ mang một ít đi, nhà cô còn nhiều lắm.” Đường Uyển Hoa vừa nói vừa đi về phía phòng kho: “Hạ Du, con qua đây giúp mẹ đóng gói một chút.”

Hạ Du: “Ơ, con tới ngay đây.”

Khi Hạ Du vừa rời đi, trên sofa chỉ còn lại Hứa Bạch Nghiên và Tống Dư An nhìn nhau đầy chán ghét.

“Hy vọng anh đừng đùa giỡn với em ấy nữa.” Một lát sau, Tống Dư An đột nhiên nói.

Hôm nay khi anh thấy hai người họ cùng nhau xuất hiện, anh đã xác định rằng họ lại quay lại rồi.

Hứa Bạch Nghiên nghe vậy thì cười lạnh: “Đùa giỡn? Tôi và em ấy rất tốt, không cần cậu phải bận tâm.”

“Tiểu Du từ nhỏ đã là một người không có cảm giác an toàn. Em ấy cần có người luôn quan tâm, chú ý, và hơn hết là cần có người ở bên cạnh, trao cho em ấy một tình yêu duy nhất. Anh nghĩ mình có làm được những điều đó không?”

Hứa Bạch Nghiên ánh mắt lạnh lùng: “Cậu lấy gì để đánh giá rằng tôi không thể làm được?”

“Anh và chúng tôi không phải cùng một thế giới. Một công tử bột cao quý như anh có tình cảm chân thành ư? Và tình cảm đó có thể kéo dài được bao lâu? Hay nói đúng hơn tương lai của anh, bản thân anh có thể tự mình kiểm soát được không?”

“Xem ra cậu có thành kiến với tôi rồi.” Hứa Bạch Nghiên cười lạnh: “Vậy còn cậu thì sao? Do dự không dứt khoát, đứng núi này trông núi nọ. Cái đó được gọi là tình yêu duy nhất à? Cậu lấy tư cách gì mà nói với tôi những lời này?”

Sắc mặt Tống Dư An lập tức tái nhợt. Sau khi Hạ Du từ chối, anh mới nhận ra mình đã sai ở đâu, và cô để ý điều gì. Không thể phủ nhận anh đã không làm được những điều mình nói nên anh cũng không thể biện minh.

“Đừng tưởng quen nhau lâu hơn, em ấy dựa dẫm cậu nhiều hơn thì cậu có thể lộng hành. Giờ em ấy đã chọn tôi, không cần cậu phải chỉ điểm.”

Tống Dư An siết chặt tay: “Vậy thì tốt nhất anh phải có đủ sự chân thành để đối xử với em ấy.”

Lúc này, Hạ Du đã đóng gói xong hai túi đặc sản rồi đi ra, đặt mỗi túi một bên chân họ. “Xong rồi, hai người có thể đi được rồi.”

Không khí căng thẳng giữa hai người lập tức dịu đi nhiều.

Tống Dư An xách đồ lên, điều chỉnh lại vẻ mặt: “Cảm ơn.”

Đường Uyển Hoa đi theo sau nói: “Dư An này, về bảo mẹ cháu ăn nhiều vào nhé, đậu này rất tốt cho sức khỏe đấy.”

“Vâng thưa cô.”

“Tiểu Hứa, cháu cũng vậy nhé, nhà có người nấu cơm chứ?”

Hứa Bạch Nghiên gật đầu: “Vâng ạ, cháu cảm ơn cô.”

“Không có gì, không có gì. Hai đứa đi đi. Hạ Du, mau tiễn họ đi.”

“Vâng.”

Ba người cùng xuống lầu. Xe của Tống Dư An đậu ở một chỗ hơi xa: “Tiểu Du, xe anh ở bên kia, anh đi trước đây.”

Hạ Du: “Được, anh đi đường cẩn thận.”

“Ừm.”

Tống Dư An cười với cô rồi quay lưng bước đi.

“Đừng có nhìn nữa.” Khi người kia còn chưa đi xa, giọng Hứa Bạch Nghiên lạnh lùng vang lên bên tai.

Hạ Du quay lại: “Cái gì cơ…”

“Không cho nhìn cậu ta.” Hứa Bạch Nghiên kéo cô về phía mình: “Nhìn anh này.”

Sắc mặt anh chẳng dễ chịu chút nào. Hạ Du nhớ lại không khí căng thẳng của hai người lúc nãy trên bàn ăn, cô nói: “Anh đang ghen với anh ấy à?”

Hứa Bạch Nghiên: “Không nên sao?”

Hạ Du khựng lại: “Cũng... không cần thiết đâu.”

“Em vẫn còn nhớ đến anh ta, sao lại không cần thiết.”

“Em, em giờ đang ở bên anh rồi mà!” Hạ Du lẩm bẩm: “Em sẽ không nhớ đến anh ấy đâu.”

Hứa Bạch Nghiên nheo mắt: “Trước kia em đâu có nói thế.”

“Trước kia là trước kia, bây giờ em không nhớ đến anh ấy nữa được chưa!” Hạ Du có chút chột dạ. Trước kia cô nói vậy là vì cô muốn cắt đứt quan hệ với anh, còn bây giờ mối quan hệ của họ đã tiến triển đến mức này, đương nhiên cô không thể lợi dụng Tống Dư An nữa.

“Tốt nhất là thế.” Hứa Bạch Nghiên nhéo má cô: “Nếu để anh biết em vẫn còn vương vấn anh ta…”

“Thì sao, anh muốn làm gì…”

Hứa Bạch Nghiên cúi xuống, giọng trầm hẳn: “Em nghĩ xem.”

Hạ Du trực giác rằng anh sẽ nói ra những từ ngữ khiến người ta đỏ mặt tim đập nên cô vội đưa tay bịt miệng anh. Hứa Bạch Nghiên khẽ nhướng mày, kéo tay cô xuống: “Ngoan một chút, biết chưa.”

“...Em về đây.”

Hứa Bạch Nghiên nắm tay cô không buông: “Về ngay à, không có gì để nói sao?”

“Nói gì?”

“Lúc nãy em đã nói gì với anh ta.”

Hạ Du phản ứng mất hai giây, rồi hơi cạn lời: “Đi đường cẩn thận, lái xe cẩn thận!”

Hứa Bạch Nghiên hừ lạnh: “Ừm, lên đi.”

Đúng là trẻ con chết đi được! Cái này cũng phải so sánh!

Hạ Du quay người đi thẳng vào cổng tòa nhà, nhưng khi tay cô vừa đặt lên tay nắm cửa thì đột nhiên dừng lại. Cô dường như có một sự thôi thúc bất chợt, quay đầu lại nói:

“Bây giờ em không vương vấn anh ấy, em chỉ vương vấn anh thôi!”

Nói xong, cô lập tức mở cửa chạy lên lầu, để lại anh đang ngẩn ra.

…..

Mùa xuân đã đến, Hàng Châu trở nên ấm áp. Tiểu khu vào ban đêm không còn lạnh thấu xương như trước nữa. Hứa Bạch Nghiên đứng tại chỗ, phải một lúc sau mới phản ứng lại. Trái tim anh cũng dâng lên một luồng ấm áp.

Có tiền lệ từ trước, anh không dám hoàn toàn tin tưởng những lời của cô nhóc vô tâm này, nhưng không thể phủ nhận anh đã được an ủi, sự khó chịu khi nhìn thấy Tống Dư An cả buổi tối cũng tan biến. Anh lắng nghe tiếng bước chân trên cầu thang ngày càng xa dần, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi ngồi vào xe.

Chặng đường về nhà khá dài. Khi lái xe vào hầm đậu xe của khu mình, anh định nhắn tin cho Hạ Du. Đúng lúc này, một cuộc điện thoại từ nước ngoài gọi đến.

“Felix, buổi tối tốt lành.” Giọng nói quen thuộc vang lên. Đầu dây bên kia là huấn luyện viên của anh, Zach.

Nụ cười trên mặt Hứa Bạch Nghiên nhạt đi: “Ừ, buổi tối tốt lành.”

Zach: “Cậu đang làm gì thế? Vẫn ở Hàng Châu à?”

“Ừ. Có chuyện gì không?”

“Sao cậu lại hỏi kỳ lạ thế? Cậu nghĩ tôi có chuyện gì? Giờ này rồi mà cậu còn chưa về?”

Hứa Bạch Nghiên im lặng: “Có chút việc cần xử lý.”

“Việc gì vậy? Felix, trước đây cậu không phải nói ghét ở Hàng Châu nhất sao? Mỗi lần đón Tết xong là đi luôn, sao năm nay lại ở lâu thế?” Zach nói thao thao bất tuyệt: “Cậu mau xử lý xong việc đi, nhanh về đây. Chúng ta cần phải luyện tập rồi.”

“Tôi biết rồi.”

“Vậy cậu khoảng khi nào thì về được?”

Hứa Bạch Nghiên: “Cho tôi thêm một thời gian nữa.”

…..

Sau khi cúp máy, nụ cười trên mặt Hứa Bạch Nghiên hoàn toàn biến mất.

“Tiểu Du từ nhỏ đã là một người không có cảm giác an toàn. Em ấy cần có người luôn quan tâm, chú ý, và hơn hết là cần có người ở bên cạnh, trao cho em ấy một tình yêu duy nhất. Anh nghĩ mình có làm được những điều đó không?”

Lời của Tống Dư An không đúng lúc lại nhảy vào tâm trí anh. Dù anh rất không muốn nghe những lời này nhưng anh hiểu đó cũng là sự thật.

Anh có thể luôn quan tâm, chú ý, trao cho cô tình yêu duy nhất, nhưng hiện tại, anh thực sự không thể luôn ở bên cạnh cô.

Và lần đầu tiên Hạ Du nói chia tay cũng là vì cô đã rời khỏi Hải Thành, rời khỏi anh… Rõ ràng cô không thích yêu xa.

Gần đây, anh đã dùng những cách cưỡng chế để kéo cô về bên mình. Anh dùng phương thức này để cô lại một lần nữa đắm chìm vào mối quan hệ này.

Thế nhưng nếu anh đi xa thì sao?

Có phải cô sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại không?

Mặt khác, sau khi lên lầu, Hạ Du nhớ lại vẻ mặt của Hứa Bạch Nghiên lúc nãy, tâm trạng cô cảm thấy có chút vui vẻ.

Khi đẩy cửa vào, cô đột nhiên thấy Đường Uyển Hoa đang đứng ở lối vào: “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”

“Họ đi hết rồi à?”

“Vâng.”

“Lại đây, con nói cho mẹ biết tình hình thế nào rồi.” Đường Uyển Hoa kéo cô vào phòng khách, những người khác cũng ngồi trên sofa nhìn chằm chằm vào cô.

Hạ Du có chút không tự nhiên: “Tình hình gì ạ…”

“Mẹ hỏi con, con và Tiểu Hứa đang quen nhau à?”

Hạ Du không muốn chia sẻ chuyện của cô và Hứa Bạch Nghiên vì cô biết mẹ cô sẽ nghĩ quá nhiều, quá xa. Vì vậy, cô trả lời mơ hồ: “...Không hẳn.”

“Không hẳn là sao? Lần trước mẹ đã nói với con rồi, nếu cậu ta có điều kiện tốt thì phải nắm chắc lấy. Chuyện kết hôn phải lấy người có điều kiện kinh tế tốt mới không phải chịu khổ.”

Hạ Du sợ nhất là những lời này, cô đành bất lực nói: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi.”

“Sao lại là nghĩ nhiều. Đường Uyển Hoa liếc nhìn cô: “Còn Dư An thì sao, tình hình của nó thế nào? Nó có phải thích con không?”

“Anh ấy, anh ấy đâu có thích con.”

“Mẹ thấy nó có ý với con đấy. Này, sao trước đây mẹ lại không phát hiện ra nhỉ.”

Hạ Chí Viễn bên cạnh hóng hớt: “Chị Hai đẹp hơn rồi nên có nhiều người thích hơn thôi.”

“Trẻ con thì đừng có nói linh tinh.” Đường Uyển Hoa lại nhìn Hạ Du: “Con mãi không quen Tiểu Hứa, có phải là vì con đang do dự giữa nó và Dư An không?”

Hạ Chí Viễn: “Con thấy thế! Con bỏ phiếu cho anh Tiểu Hứa, anh ấy giàu hơn!”

Hạ Thừa An vỗ vai cậu ta: “Đừng có nói linh tinh. Khụ khụ, thật ra Dư An là người chúng ta nhìn nó lớn lên, biết rõ gốc gác, cũng rất tốt.”

Đường Uyển Hoa trầm tư một lát: “Đúng là như vậy, hơn nữa điều kiện nhà Dư An tốt hơn nhà mình nhiều.”

Hạ Chí Viễn: “Nhưng anh Tiểu Hứa có xe sang! Lại còn sống trong biệt thự nữa!”

Hạ Hân Chi ở bên cạnh hừ lạnh: “Em đã thấy biệt thự chưa, cẩn thận bị người ta lừa đấy.”

“Chị ơi, lúc nãy chị tiễn anh Chu Hoành xuống lầu không phải đã thấy xe của anh Tiểu Hứa đỗ dưới nhà sao, chị còn nói chiếc xe đó tên là Bentley…”

Đường Uyển Hoa: “Bentley? Đó là xe gì?”

Hạ Chí Viễn: “Xe Bentley, xe sang đấy mẹ!”

Hạ Hân Chi: “Ồ, nhỡ đâu là xe thuê thì sao.”

“Thôi, mọi người đừng nói linh tinh nữa” Hạ Du không chịu nổi, đành ngắt lời họ. “Con ở bên ai là chuyện của con. Chuyện kết hôn thì còn xa vời lắm, mọi người đừng xen vào nữa.”

“Ơ, sao lại…”

“Con mệt rồi, con về phòng đây.”

Hạ Du đi về phía phòng mình. Khi cô đóng cửa lại, vẫn còn nghe thấy tiếng mẹ cô bất mãn nói rằng sao dạo này cô lại càng ngày càng nóng tính.

Thật ra cô hiếm khi bày tỏ sự không hài lòng một cách thẳng thắn ở nhà. Nhưng cô nhận ra đôi khi bộc lộ cảm xúc của mình cũng không tệ. Dù sao thì cô có thuận theo họ thì cũng chẳng đổi lấy được sự trân trọng hơn…

Và chuyện kết hôn gì đó, cô hoàn toàn không nghĩ đến nữa.

Cô và Hứa Bạch Nghiên có tương lai không?

Câu hỏi từng khiến cô sợ hãi giờ đây đã bắt đầu miễn nhiễm, theo từng bước cô lại bước vào mối quan hệ này. Cô bây giờ có cảm giác như một chiếc bình sứt mẻ, không còn sợ hãi gì nữa. Nếu không có tương lai thì cùng lắm là đau khổ một trận thật lớn thôi…

Cô không thể kìm lòng, nên nếu có chuyện gì xảy ra thì đó là tội lỗi của cô, đáng phải nhận.

Tóm lại sống cho hiện tại, trân trọng những gì đang có là được rồi.

Hạ Du thở dài một hơi, cởi áo khoác rồi nằm xuống góc giường, đeo tai nghe. Cô muốn cách ly với thế giới bên ngoài.

Cô xem video một lúc, sau đó tính toán thời gian rồi nhắn tin cho Hứa Bạch Nghiên:

[Anh về nhà chưa?]

Một phút sau, Hứa Bạch Nghiên trả lời:

[Vừa vào cửa.]

Hạ Du: [Trùng hợp quá.]

Hứa Bạch Nghiên: [Ừm, đang làm gì thế?]

Hạ Du: [Xem video. Còn anh, chuẩn bị nghỉ ngơi chưa?]

Hứa Bạch Nghiên: [Đi tắm đã, rồi nằm xuống nghĩ một vài chuyện.]

Hạ Du: [Nghĩ gì thế?]

Hứa Bạch Nghiên: [Nghĩ về chuyện của chúng ta. Vừa vào nhà đột nhiên thấy rất hối hận, lẽ ra anh nên đưa em về lại đây.]

Hạ Du cuộn mình trên giường, khóe miệng khẽ cong lên. Cô từ từ gõ chữ:

[Chúng ta mới xa nhau mà.]

Hứa Bạch Nghiên: [Ừm, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh đã bắt đầu nhớ em.]

Bình Luận (0)
Comment