Không Chỉ Là Mùa Hè - Lục Manh Tinh

Chương 58

Âm nhạc như những cánh bướm không bị ràng buộc bay lượn trong mọi ngóc ngách của nhà hàng bar.

Mọi người từng đôi nhảy múa vui vẻ, toàn bộ khung cảnh mang lại cảm giác phóng khoáng và tự do đặc trưng của vùng biển.

Parker vừa kéo Hạ Du vào vòng nhảy, lòng bàn tay anh ta đã đặt vững vàng lên eo cô.

Hạ Du giật mình, ngước mắt lên, thấy người đàn ông trước mặt đang cười tươi nhìn cô: “Cứ theo nhịp điệu của tôi.”

Đôi mắt xanh lục bảo toát lên vẻ mê hoặc, mặt Hạ Du nóng bừng, cô né sang một bên, tránh khỏi bàn tay anh ta.

“Cái đó… thôi, tôi không nhảy nữa.”

“Không sao đâu, cứ nhảy tự nhiên.”

Parker lắc lư người vài cái trước mặt cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô, dáng vẻ lười biếng mà đẹp mắt.

Hạ Du thì hoàn toàn không biết nhảy, đứng tại chỗ có chút ngượng nghịu.

Parker cũng không bận tâm, anh ta chìa một tay ra, lại muốn ôm eo cô. Tuy nhiên, lần này khi tay anh ta sắp chạm tới, một bàn tay khác bất ngờ xuất hiện chụp lấy và hất ra.

Parker kinh ngạc quay đầu, thấy Hứa Bạch Nghiên với vẻ mặt lạnh lùng. Anh ta khựng lại hai giây rồi cười: “Felix, bạn gái cậu đáng yêu thật đấy.”

Hứa Bạch Nghiên kéo Hạ Du ra sau lưng mình, ánh mắt sắc như tên bắn: “Đừng có động chạm lung tung.”

Parker nhếch khóe mắt: “Gì cơ? Tôi đâu có làm gì. Tôi chỉ muốn mời cô ấy nhảy thôi. Felix, cậu keo kiệt quá, chuyện này cũng không cho phép sao?”

Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn Hạ Du phía sau, sắc mặt không được tốt.

“Yulia, bình thường cậu ấy cũng quản cô như thế này à?” Parker hỏi, nửa cười nửa không.

Hạ Du vẫn còn chút giận dỗi trong lòng, cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay Hứa Bạch Nghiên.

Hứa Bạch Nghiên nhíu mày. Sự bực bội dâng trào trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Anh không khách khí nắm chặt cổ tay cô lại.

Hạ Du ngước mắt trừng anh, anh làm như không thấy, lạnh lùng nói với Parker: “Có thời gian quan tâm mấy chuyện này, chi bằng ra biển luyện tập thêm. Kẻo đến lúc đó thua quá khó coi.”

Sắc mặt Parker thay đổi ngay lập tức: “Felix, trận chung kết chưa chắc cậu đã thắng đâu!”

Hứa Bạch Nghiên: “Vậy thì cứ chờ xem.”

Nói xong câu đó, Hứa Bạch Nghiên kéo Hạ Du đi thẳng ra ngoài.

Zach đi ngang qua: “Vẫn chưa kết thúc mà, cậu đi đâu đấy?”

Nhưng Hứa Bạch Nghiên không hề quay đầu lại. Bóng dáng anh và Hạ Du nhanh chóng biến mất ở cửa.

Quãng đường từ quán bar về nhà mất khoảng hai mươi phút đi taxi. Hứa Bạch Nghiên mặt lạnh như tiền, không nói một lời suốt cả chuyến đi.

Hạ Du cũng im lặng.

Vào nhà, Hạ Du thay giày rồi đi vào. Nhưng vừa bước đến phòng khách, cô đã bị người phía sau kéo quay lại.

“Mới quen biết mà đã muốn ôm ấp nhảy nhót với người ta rồi à?” Hứa Bạch Nghiên trầm giọng hỏi cô, trong mắt có một tia tàn nhẫn.

Hạ Du ngửi thấy mùi rượu trên người anh. Thực ra trên xe cô đã ngửi thấy, nhưng lúc này ở quá gần, cô cảm nhận được nồng độ cồn rất mạnh.

“Làm gì có ôm ấp.” Hạ Du đẩy anh: “Chỉ là nhảy thôi! Anh đúng là rất keo kiệt!”

“Anh keo kiệt? Phải, em thì rộng rãi nhất.” Rộng rãi đến mức thấy anh ngồi trò chuyện với người phụ nữ khác mà không hề lay động, thậm chí còn đi nhảy với người đàn ông khác.

Hứa Bạch Nghiên uống quá nhiều rượu, thái dương giật thình thịch. Anh thấy mình vừa rồi cố tình trò chuyện để chọc cô ghen thật sự nực cười. Lại nhớ đến những lời cô nói với anh chiều nay, cả hận mới thù đều ùa về, anh kéo Hạ Du thẳng xuống ghế sofa.

Chiếc sofa mềm mại, rộng lớn lập tức lún sâu xuống dưới sức nặng của hai người.

Hạ Du bị đè đau, anh rất nặng, hoàn toàn không giữ sức.

“Không được tùy tiện đi nhảy với người khác.”

Anh giữ chặt cánh tay đang giãy giụa của cô, dễ dàng bẻ ra phía sau. Lưng Hạ Du lập tức ưỡn lên.

Cô th* d*c, mặt đỏ bừng: “Anh ta không phải bạn anh à? Anh ta nói anh ta quen anh từ lâu rồi, trước đây còn cùng nhau lướt sóng nữa!”

“Là bạn, thì sao. Bạn có thể chạm vào eo bạn gái anh à?”

Hạ Du: “…Đó là đang nhảy.”

“Nhảy nhót cái quái gì! Em biết nhảy không?”

“Em, em biết!”

Không chịu hối cải.

Hứa Bạch Nghiên tức đến không chịu được, động tác thô bạo và vội vã. Anh cúi đầu c*n v** c* cô, toàn bộ cơn giận và oán hận đều trút lên người cô.

Hạ Du bị hơi nóng và mùi rượu làm choáng váng. Không lâu sau, anh lật người lại nằm ngửa ra, còn cô bị kéo lên nằm trên người anh.

“Em quả thật biết nhảy.” Hứa Bạch Nghiên với đôi mắt đen tối nhìn chằm chằm cô rồi đột nhiên nói.

Hạ Du còn chưa kịp phản ứng lời anh có ý gì thì mông cô đã bị đánh mạnh một cái, tiếng “chát” giòn tan, kèm theo giọng nói khàn khàn của anh: “Lắc cho anh xem.”

Máu trên mặt lan xuống cổ, Hạ Du hơi run rẩy, chân mềm nhũn.

Đáng ghét. Đồ tồi!

Cô không biết nhảy được chưa!

Hứa Bạch Nghiên có lẽ nhận ra cô không chịu hợp tác nên lát sau anh trực tiếp giữ eo cô ấn xuống, nhưng lực lại tác động theo hướng ngược lại.

Hạ Du bị nhấc bổng lên, rồi nhanh chóng hạ xuống.

Mọi thứ dồn dập và dữ dội, nước mắt, mồ hôi chảy loạn xạ.

Bên ngoài cửa sổ đêm tối lờ mờ ánh sáng, trong căn nhà chỉ còn lại những âm thanh mơ hồ và gợi cảm.

Hạ Du sau khi vượt qua cơn sóng cao trào cảm thấy có chút oan ức. Rõ ràng tối nay anh thân mật với Từ Giai Nhân như vậy, cô còn chưa giận thì anh đã nổi cơn tam bành với cô trước rồi.

Đinh đinh—

Tiếng điện thoại vang lên.

Là của Hứa Bạch Nghiên, nó nằm ngay trên sofa. Hạ Du vừa quay đầu đã thấy cái tên hiển thị trên màn hình: Từ Giai Nhân.

Cô càng thêm tức giận, đá một cú vào chân anh, suýt sượt qua khu vực nguy hiểm.

Hứa Bạch Nghiên giữ chặt mắt cá chân cô, cúi người hỏi: “Em đã thỏa mãn rồi thì mặc kệ anh sống chết à?”

“Em không hề thỏa mãn!” Cô chết sống không thừa nhận, nhìn chằm chằm anh: “Nghe điện thoại đi, ồn ào quá.”

Hứa Bạch Nghiên khẽ nhếch mày: “Bây giờ em muốn anh nghe điện thoại? Em chắc không?”

Hạ Du nhận ra tình cảnh hiện tại liền im bặt.

“Nếu em muốn chơi kiểu đó cũng được thôi.”

Vừa nói, anh vừa đưa tay với lấy điện thoại. Hạ Du hoảng hốt, lập tức kéo tay anh lại: “Đừng, đừng nghe!”

Hứa Bạch Nghiên cười như không cười: “Rốt cuộc em muốn anh nghe hay không muốn anh nghe.”

Hạ Du nghẹn một cục tức trong cổ họng. Lát sau cô hờn dỗi nói: “Thôi đi, anh muốn nghe điện thoại của người ta thì tùy anh.”

Nhưng cô tuyệt đối không có sở thích vừa gọi điện thoại vừa làm chuyện này!

Hạ Du nhân cơ hội đẩy anh ra rồi trượt khỏi sofa chạy sang một bên. Nhưng quần áo cô mặc dở vướng chân, cô đành cúi người nhặt lên.

Nào ngờ vừa khom lưng đã bị người phía sau đẩy tới.

Cửa sổ kính sát sàn ở ngay trước mặt. Hạ Du loạng choạng bước tới, sợ đập đầu nên theo phản xạ đưa tay chống lên mặt kính.

Giây tiếp theo, Hứa Bạch Nghiên đã theo sát phía sau.

“Anh hoàn toàn không muốn nghe điện thoại của cô ấy” Anh thì thầm vào tai cô.

Hạ Du nhìn thấy đường bờ biển dưới cửa sổ chập chùng, sóng cuộn vào bờ cát: “Tối nay anh trò chuyện với người ta vui vẻ như thế mà, cô ấy… cô ấy nhất định muốn nói chuyện tiếp với anh…”

“Em ghen à?”

Hạ Du: “…Không hề.”

Cằm cô bị anh giữ lại, anh kéo cô dậy, hoàn toàn ép sát vào mặt kính.

Mặt kính lạnh buốt áp vào cơ thể nóng ran. Hạ Du nhìn xuống độ cao bên dưới, chợt lo sợ lỡ như tấm kính không chắc chắn thì sao. “Đừng dùng lực…”

“Nói em ghen đi.” Rõ ràng là hành động áp đặt, nhưng lời nói thốt ra bên tai cô lại hiếm hoi mang theo một chút cầu xin.

Hạ Du nghi ngờ mình nghe lầm, muốn nói gì đó, nhưng vì động tác của anh nên chỉ có thể phát ra tiếng nũng nịu.

Tiếng chuông điện thoại đã lặng lẽ ngừng từ lúc nào, nhưng màn đêm vẫn còn rất dài.

Trong cơn mơ màng, cô được anh bế về phòng. Chiếc chăn mềm mại áp vào mặt, cô quyến luyến vùi vào đó. Lờ mờ, cô nghe thấy có người đang thì thầm:

“…Em có phải là không yêu anh nhiều như vậy không.”

.

Ngày hôm sau, Hạ Du ngủ đến tận giữa trưa.

Khi tỉnh dậy, Hứa Bạch Nghiên đã không còn bên cạnh. Mấy ngày nay anh thường xuyên dậy sớm, rất có thể là đã đi tập thể dục.

Hạ Du bò dậy khỏi giường, cố nén cảm giác đau nhức toàn thân đi xuống phòng ăn.

Trên bàn ăn đã có sẵn bữa sáng kiêm bữa trưa của cô. Bên cạnh có một tờ giấy nhắn Hứa Bạch Nghiên để lại, dặn cô hâm nóng lại rồi ăn.

Hạ Du cho đồ ăn vào lò vi sóng. Trong lúc chờ đợi, mắt cô dừng lại ở cửa sổ kính sát sàn trong phòng khách.

Cửa kính sát sàn được vệ sinh định kỳ, sạch đến mức tưởng như không tồn tại, nên chỉ cần một chút vết bẩn còn sót lại cũng trở nên rất dễ thấy.

Lúc này, cô nhìn thấy dấu vết của đêm qua.

Thế là cô vội vàng chạy tới, rút một chiếc khăn giấy ướt ra lau sạch những vết nước kia...

Sau khi ăn xong, cô nhắn tin cho Hứa Bạch Nghiên nói rằng cô định đi dạo ra biển ngắm cảnh.

Bãi biển nằm dọc theo con đường trước căn hộ, đi bộ khoảng mười phút là tới. Ở bờ biển còn có một cửa hàng lướt sóng, hơi giống cửa hàng của KK và bạn bè cô, nhưng ở đây không có "chi nhánh đồ uống trái cây".

Vì vậy, sau khi đi dạo một vòng trên bãi biển, Hạ Du ngồi xuống quán cà phê bên cạnh cửa hàng lướt sóng.

Khi ly cà phê được mang ra, cô tình cờ gặp lại Parker của tối qua. Anh ta đi cùng vài người bạn, nhưng khi thấy cô ngồi một mình, anh ta liền bỏ bạn bè lại và ngồi xuống đối diện cô.

“Yulia, chào buổi trưa, thật tình cờ, lại gặp cô rồi.”

Hạ Du chào anh ta: “Thật trùng hợp.”

“Felix đâu rồi, sao lại để cô gái xinh đẹp như cô ở đây một mình thế.”

Hạ Du đáp: “Anh ấy chắc đang đi tập luyện.”

Parker nheo mắt: “Xem ra tập luyện quan trọng hơn cô đấy. Nếu là tôi thì tôi sẽ không làm thế, bạn gái chắc chắn là số một trong lòng tôi.”

“…Thật sao.”

“Ừm, vậy cô có muốn hẹn hò với tôi không? Tôi chiều người yêu hơn anh ta đấy.” Parker cười nói.

Hạ Du nghĩ người này chắc là cố ý trêu chọc cô nên không quá kinh ngạc. Cô lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê: “Nhưng tôi vẫn thích bạn trai chịu đi tập luyện hơn. Thi đấu rất quan trọng, người tập trung quá mức vào tình yêu không tốt.”

Đôi mắt đẹp của Parker lóe lên, đầy vẻ tiếc nuối: “Thế à, vậy tôi cũng đi tập luyện đây. Vậy nếu lần chung kết này tôi thắng anh ta, cô có thể hẹn hò với tôi không?”

Khóe môi Hạ Du hơi giật giật, cô đặt ly cà phê xuống. Cô vừa định mở lời nói gì đó, thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng: “f*ck you, Parker.”

Hai người lập tức quay đầu lại.

Parker thấy người đến mà không hề tỏ ra xấu hổ, anh ta xòe tay: “Tôi chỉ cho cô ấy một lựa chọn thôi mà.”

Hứa Bạch Nghiên lười để ý đến anh ta, bước tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Du.

Hạ Du ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?”

“Lúc nhận được tin nhắn của em thì anh đã ở trên xe rồi, nên anh đến thẳng đây luôn. Em ăn trưa chưa?”

“Ăn đồ anh để trên bàn rồi.”

“Ừm, em định ngồi đây bao lâu nữa?”

“Hai người không thể nói tiếng Anh được à.” Parker xen vào: “Tôn trọng tôi chút đi, tôi cũng muốn nghe chứ.”

Hạ Du chớp mắt: “Xin lỗi.”

“Đừng bận tâm đến anh ta.” Hứa Bạch Nghiên nói với cô bằng tiếng Trung, rồi chuyển sang tiếng Anh nói với Parker: “Cậu không định đi à? Huấn luyện viên của cậu đang tìm cậu đấy.”

Parker: “Tôi hẹn anh ấy ba giờ mà, chưa đến giờ mà.”

Hứa Bạch Nghiên: “Có lẽ do cậu quá tệ, anh ấy muốn cậu tập thêm.”

Parker lộ vẻ mặt bất lực, nói với Hạ Du: “Lời tôi nói khi nãy là thật đấy. Cô chia tay với anh ta lúc nào thì cứ đến tìm tôi.”

Nói xong, anh ta lườm Hứa Bạch Nghiên một cái rồi đứng dậy bỏ đi.

Hạ Du thấy anh ta đi khuất, lập tức giải thích: “Em và anh ta chỉ là tình cờ gặp thôi.”

Hứa Bạch Nghiên cầm ly cà phê cô đang uống lên, uống hai ngụm: “Ồ.”

Hạ Du: “Anh… còn uống không? Em gọi thêm một ly nhé.”

“Không uống nữa.”

“Thế mình về nghỉ ngơi nhé?”

“Em không ngồi nữa à?”

Hạ Du nói: “Hơi nóng rồi, về thôi.”

“Được.”

Hứa Bạch Nghiên đi thanh toán. Hai người bước đi trên lớp cát mềm mịn để ra đường.

Hạ Du bước theo anh, nhìn vạt áo anh bay trong gió, hơi muốn hỏi anh rằng tối qua trước khi cô ngủ anh có hỏi cô câu gì không.

Nhưng lời nói đến cửa miệng lại bị cô nuốt ngược vào.

Nếu anh đã hỏi, cô nên trả lời thế nào đây.

Cô có yêu Hứa Bạch Nghiên không?

Hạ Du tự hỏi bản thân, rồi cô nhận ra câu trả lời rất rõ ràng.

Yêu.

Cô yêu Hứa Bạch Nghiên.

Nhưng cô có rất rất yêu anh không?

Cô không biết… Ít nhất khi cô cảm thấy mình có khả năng bị tổn thương, cô sẽ lùi lại một bước.

Chính vì vậy nếu bố mẹ anh phản đối, nếu giữa hai người có vô vàn trở ngại, hoặc nếu tương lai anh có dù chỉ một chút do dự, cô sẽ lập tức buông tay.

Bình Luận (0)
Comment