Không Chỉ Là Mùa Hè - Lục Manh Tinh

Chương 59

Những ngày sau đó, vì cuộc xích mích giữa hai người, Hạ Du có thể cảm nhận được tâm trạng của Hứa Bạch Nghiên hơi bất ổn. Ban ngày tập luyện thì không sao, nhưng tối về đến nhà, anh luôn trở nên dữ dằn không bờ bến.

Đầu gối cô đau quá.

Hạ Du ngồi trên thảm, ăn vài miếng trái cây rồi xoa xoa đầu gối đang đỏ ửng. Lúc này Hứa Bạch Nghiên không có nhà, cô có thể nhỏ giọng than phiền. Anh cứ như người điên vậy… Tối nay cô nhất quyết không để anh toại nguyện.

Nhưng dạo này h*m m**n của anh quá lớn, lẽ nào việc tập luyện ban ngày không tiêu hao hết năng lượng của anh sao? Hạ Du lo lắng nghĩ liệu như vậy có ổn không. Chỉ còn một tuần nữa là đến chung kết, huấn luyện viên của anh đã nói một tuần trước trận đấu tốt nhất nên kiềm chế h*m m**n.

Hay là về nước đi.

Ý nghĩ này dấy lên trong đầu Hạ Du. Một là vì gần đây mối quan hệ của họ cứ kỳ quái, hai là vì anh buông thả d*c v*ng quá mức. Cả hai điều này đều dễ dàng ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của anh. Cô không muốn như vậy, nên cách tốt nhất là cô về nước để anh không còn phân tâm.

Nghĩ vậy, Hạ Du bắt đầu tìm kiếm vé máy bay.

Gần tối, Lương Tiêu gọi điện thoại nói tối nay mọi người sẽ ăn cơm cùng nhau. Hứa Bạch Nghiên tập luyện xong sẽ đến thẳng đó, bảo cô lát nữa cũng đến. Cúp điện thoại, Lương Tiêu gửi cho cô địa chỉ.

Nhà hàng không xa, đi bộ khoảng mười phút là tới. Thế là Hạ Du thay quần áo, cầm điện thoại rồi xuống lầu.

Thật bất ngờ, khi ra khỏi căn hộ, cô chạm mặt Từ Giai Nhân. Hôm nay hiếm khi cô ấy không đi cùng cô bạn kia mà mặc một chiếc váy dài đi biển, tóc búi cao.

“Trùng hợp quá, cô đi ăn tối à.” Từ Giai Nhân hỏi.

Hạ Du: “Ừm.”

“Lương Tiêu gửi địa chỉ cho cô à? Cậu ấy nói hôm nay mọi người ăn cùng nhau, cậu ấy mời.”

“Đúng vậy, anh ấy gửi cho tôi rồi.”

Từ Giai Nhân: “Ồ, vậy đi cùng nhau nhé?”

Chỉ có một con đường, sớm muộn gì cô và cô ấy cũng phải đi cùng nhau. Thôi, cũng chỉ mười phút đi bộ.

Hai người cùng nhau rời khỏi tòa nhà căn hộ, giữ một khoảng cách không quá gần cũng không quá xa trên đường.

“Mấy ngày nay hai người cãi nhau à?” Đột nhiên Từ Giai Nhân hỏi.

Hạ Du liếc nhìn cô ấy. Từ Giai Nhân thản nhiên nói: “Tôi không đặc biệt chú ý đến hai người, nhưng Lương Tiêu cũng nhận ra. Với cái kiểu dính lấy nhau như keo sơn trước đây của hai người, bữa ăn đột nhiên không dính nữa, ai tinh mắt cũng nhìn ra.”

Hạ Du: “Không cãi nhau.”

“Thế thì cũng có mâu thuẫn rồi.”

“…”

“Rất bình thường” Từ Giai Nhân nói: “Mâu thuẫn giữa hai người sẽ kéo đến liên tiếp thôi. Cô và cậu ấy không hợp nhau, chi bằng sớm buông tay đi. À, tôi chỉ nhắc nhở cô với lòng tốt thôi.”

Hạ Du: “Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, nhưng tôi không cần. Chuyện của chúng tôi không cần người ngoài xen vào.”

Từ Giai Nhân nhún vai: “Vậy thì cô cứ tiếp tục đi. Hãy tận dụng lúc còn chút tình cảm này mà giành lấy chút gì đó đi. Nhưng nếu cô muốn dựa vào chút tình cảm này để kết hôn với cậu ấy thì e rằng không thể đâu.”

“Vậy nếu ngay cả một chút tình cảm cũng không có mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn thì chẳng phải càng không thể hơn sao?” Hạ Du thản nhiên đáp lại.

Lời nói đầy ẩn ý, Từ Giai Nhân lập tức hiểu ra, sắc mặt cô ấy thoáng chốc trở nên rất tệ. Mấy hôm trước trong tiệc mừng chiến thắng, Hứa Bạch Nghiên cũng đã nói những lời tương tự với cô ấy khiến cô ấy vốn đã tức giận. Cô muốn tìm lại chút tự tin ở Hạ Du, không ngờ người này lại chọc tức cô ấy y hệt Hứa Bạch Nghiên!

Từ Giai Nhân: “Phải, đều không thể. Chúng ta chẳng qua là kẻ tám lạng, người nửa cân thôi.”

“Ồ.” Hạ Du không muốn để ý đến cô ấy nữa, cứ đi thẳng về phía trước.

Từ Giai Nhân bực bội đuổi theo: “Hạ Du—”

Hạ Du dừng bước nhưng không phải vì Từ Giai Nhân mà vì cô nhìn thấy Hứa Bạch Nghiên. Anh vừa đi từ góc đường rẽ sang cũng đã thấy cô.

Anh không đến thẳng chỗ ăn tối sao?

Hạ Du vừa định bước nhanh về phía anh thì đột nhiên nghe thấy tiếng phanh xe gấp từ phía sau. Ngay sau đó, cô thấy ánh mắt Hứa Bạch Nghiên ở xa khẽ thắt lại, vẻ mặt trở nên hoảng sợ: “Chạy!”

Hạ Du theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy Từ Giai Nhân bị người ta bịt miệng, kéo mạnh vào một chiếc xe van.

Cô mở to mắt, muốn đưa tay kéo lại thì đã không kịp. Cô nghe thấy Hứa Bạch Nghiên lớn tiếng gọi cô: “Hạ Du!”

Hạ Du hoàn hồn, lập tức quay người muốn chạy. Trước mặt cô, Hứa Bạch Nghiên đang điên cuồng chạy về phía cô.

Nhưng làm sao họ có thể nhanh bằng xe hơi. Hạ Du chưa kịp chạy được hai bước đã bị người ta tóm lấy cánh tay. Cô cố gắng giãy giụa. Vừa quay đầu lại, cô chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen mặt bịt kín chỉ lộ ra một đôi mắt.

Anh ta nửa kéo nửa lôi cô lên xe, tay kia đặt một mảnh vải lên miệng và mũi cô ấn chặt.

Hạ Du không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, thậm chí cảm thấy sức lực trên người đang nhanh chóng cạn kiệt. Cô đột nhiên mất hết sức lực.

Nỗi sợ hãi lập tức bao trùm toàn thân. Cô kinh hoàng mở to mắt.

Đảo Hạ Vĩ không an toàn như trong nước, những chuyện nguy hiểm hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng khu vực này là khu nhà giàu, an ninh được coi là rất tốt. Mấy ngày nay cô còn chưa thấy cả trộm vặt nữa.

Vậy tại sao lại có bắt cóc?

Bọn chúng là ai chứ?!

Vô số suy nghĩ điên cuồng trào dâng trong đầu. Trước khi hoàn toàn mơ màng bất tỉnh, Hạ Du còn thấy chiếc xe van dừng lại ngay trước mặt Hứa Bạch Nghiên.

“Không muốn chúng nó chết thì mày im lặng leo lên xe ngay.”

Giọng nói trầm đục của một người đàn ông ngoại quốc vang lên từ phía sau. Hạ Du ngay sau đó cảm thấy cổ mình đau nhói, nhưng cô đã kiệt sức, mí mắt sắp sụp xuống.

Trong thoáng chốc, cô loáng thoáng thấy ánh mắt đỏ ngầu của Hứa Bạch Nghiên, và thấy anh bước hai bước về phía trước.

Đừng, đừng lên xe…

Hứa Bạch Nghiên, nguy hiểm lắm!

Nhưng dù trong đầu cô có gào thét, la hét thế nào đi nữa, giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt, cô vẫn thấy anh bước lên xe.

.

Đầu đau như muốn nứt ra.

Hạ Du cảm thấy mình vừa trải qua một cơn ác mộng, trong đó có một con quái vật đáng sợ đang đuổi theo, cô cứ chạy mãi trong màn sương mù nhưng không thể thoát ra được. Con quái vật ngày càng đến gần, cô cảm nhận được nó ở ngay phía sau mình.

“Hạ Du! Chạy nhanh lên!”

Là giọng của Hứa Bạch Nghiên. Cô mừng rỡ, lại nghe anh nói “Đến đuổi theo tôi!” Lời này, anh nói với con quái vật, vì cô cảm thấy phía sau trống rỗng, đột nhiên không còn hơi thở nào.

“Không được!” Cô dừng bước, lập tức hoảng sợ hơn, “Đừng đi đuổi theo anh ấy—Hứa Bạch Nghiên!”

Bừng tỉnh!

Hạ Du mở to mắt, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.

Là mơ…

Cô đột nhiên nhận ra điều đó, nhưng khi ngước mắt lên, cô phát hiện cảnh tượng trước mắt còn đáng sợ hơn cả trong mơ.

Đây trông như một gara để xe bỏ hoang, diện tích khá lớn, tràn ngập mùi ẩm mốc của sắt rỉ và bụi bặm cũ kỹ. Ánh tà dương từ cửa sổ cao chiếu xiên vào, rọi lên nóc chiếc xe van đậu cách đó không xa, chỉ còn lại một cột sáng yếu ớt.

Hạ Du nhận ra mình đang nằm trên nền xi măng bẩn thỉu, cổ tay bị siết chặt ra sau rất đau. Vừa nãy… bị bắt cóc thật sao?!

Sự sợ hãi quấn lấy tim cô như một con rắn độc. Cô giãy giụa loạn xạ một chút, rồi nhận ra bên cạnh mình còn có một người khác đang nằm. Váy xòe ra, lớp vải trắng dính vài vệt đen, đó là Từ Giai Nhân.

Rõ ràng cô ấy cũng vừa tỉnh lại, ánh mắt nhìn Hạ Du đầy vẻ kinh hoàng.

“Mày bắt hai cô gái làm gì?” Một giọng nam trầm đục vang lên ở đằng xa.

Người kia đáp: “Bọn chúng đi quá gần nhau, không nhìn rõ là ai nên bắt cả hai luôn.”

Giọng của cả hai đều còn trẻ, chắc là người Mỹ, ngữ điệu rất rõ ràng. Hạ Du khó khăn xoay người trên mặt đất, lúc này mới nhìn rõ tình hình hiện tại.

Hứa Bạch Nghiên cách cô khoảng hai mét, hai tay bị trói ra sau lưng giống họ, đầu gối chống trên mặt đất, khóe miệng có một vệt máu. Anh ấy bị đánh sao? Hạ Du thắt cả ruột gan: “Hứa Bạch Nghiên…”

Cô nhích người đứng dậy muốn lao tới, nhưng bị người đàn ông bịt mặt bên cạnh nắm chặt vai ghì chặt xuống.

Có bốn tên bắt cóc dáng người cao lớn, tất cả đều che kín mặt, không nhìn rõ diện mạo. Hai tên ở gần Hạ Du và Từ Giai Nhân đang canh chừng họ. Hai tên còn lại một đứng một ngồi. Tên đứng rất gần Hứa Bạch Nghiên, rõ ràng là để trông chừng anh. Tên duy nhất đang ngồi thì đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Bạch Nghiên.

“Bọn mày muốn bắt tao đúng không? Thả hai người họ ra, các người muốn làm gì tao cũng được.” Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn Hạ Du rồi mở lời với người trước mặt.

“Thả ra à? Không được đâu.” Người đàn ông đang ngồi cười khẩy “Tao còn chưa bắt đầu chơi mà.”

“Mày muốn gì?!” Lúc này, Từ Giai Nhân cũng không nhịn được lên tiếng. Hạ Du thấy cô ấy run rẩy toàn thân: “Tiền sao? Tao có thể đưa tiền cho mày, bao nhiêu cũng được!”

“Tiền à, cũng đúng. Bọn người như chúng mày thì tiền bạc thừa mứa.”

Từ Giai Nhân: “Đúng! Vậy mày muốn bao nhiêu? Mày thả tao ra, tao sẽ chuyển khoản ngay!”

“Xin lỗi nhé, tao không thiếu tiền bẩn của mày.”

“Vậy mày muốn làm gì? Mày có biết tao là ai không mà dám bắt cóc tao?”

Người đàn ông nheo mắt, đứng dậy bước tới: “Mày nghĩ mày giỏi lắm sao, người đã nằm trong tay tao rồi mà còn dám kiêu ngạo như thế?!”

Hạ Du nhíu mày, lên tiếng trước khi Từ Giai Nhân kịp nói: “Anh đừng làm hại cô ấy, có yêu cầu gì thì nói thẳng!”

Từ Giai Nhân ngẩn người, nhìn Hạ Du đã nhích lên che chắn phía trước mình một chút rồi mím môi: “Đúng… anh nói thẳng đi.”

“Tao chẳng có yêu cầu gì cả.”

Hạ Du: “Vậy anh muốn làm gì?”

“Tao muốn làm gì à…” Người đàn ông đột ngột quay sang cô, bóp chặt cằm cô: “Tao muốn giết mày.”

Hạ Du sững sờ, đồng tử co rút dữ dội.

“Mày đừng đụng vào cô ấy!” Hứa Bạch Nghiên gằn giọng.

Tên đó không buông tay, quay sang nhìn Hứa Bạch Nghiên: “Sao nào, căng thẳng rồi à? Tao còn chưa ra tay mà mày đã sợ thế rồi, vậy nếu tao rạch một nhát lên người cô ta, mày chẳng phải sẽ đau khổ chết đi sao.”

Người đàn ông thật sự có dao, mà dường như cũng thật sự dám ra tay, bởi vì lúc nãy trên xe đe dọa Hứa Bạch Nghiên lên xe, cổ Hạ Du đã bị cứa một vết máu.

Cảnh tượng trong phim kinh dị đã xảy ra với chính mình nên Hạ Du sợ đến run rẩy. Cô cố nén sự sợ hãi hỏi: “Anh bắt chúng tôi chẳng lẽ chỉ để giết người thôi sao?”

“Thì sao chứ! Hứa Bạch Nghiên, người có bạn bè vây quanh như mày thì mãi mãi không biết mất mát là gì đâu, đúng không?”

Hứa Bạch Nghiên nhìn chằm chằm con dao trên tay hắn, hai bàn tay bị trói siết chặt lại.

Thế nhưng, người đàn ông lại thích sự căng thẳng của anh. Hắn cười nói: “Nghe nói mày đặc biệt yêu thương cô bạn gái này, vậy tao giết cô ta để mày nếm thử cảm giác mất đi người quan trọng nhất là thế nào.”

Nói rồi, hắn nâng cằm Hạ Du lên.

Đầu óc Hạ Du bỗng chốc trống rỗng. Cô không ngờ chỉ ra ngoài ăn một bữa lại gặp phải tên b**n th** này. Chẳng lẽ mạng sống của mình phải kết thúc ở đây sao?

Thế nhưng cô vẫn còn nhiều điều muốn làm, mà còn có người cô rất yêu muốn ở bên. Thời gian cô và anh yêu nhau vốn đã quý giá, sao lại phải chấm dứt đột ngột như thế này?

Nước mắt Hạ Du trào ra ngay lập tức, nhưng cô chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao ngày càng đến gần, càng lúc càng gần. Từ Giai Nhân bên cạnh cũng đã sợ đến ngây dại, hơi thở dồn dập, hỗn loạn.

Hạ Du không kìm được nức nở một tiếng, nhìn về phía Hứa Bạch Nghiên không xa, làm sao bây giờ… cô vẫn chưa muốn rời xa anh.

“Triệu Thụy Kỳ, dừng lại!”

Hạ Du chợt sững sờ, kinh ngạc nhìn Hứa Bạch Nghiên. Từ Giai Nhân bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém. Đó là bởi vì Hứa Bạch Nghiên đã nói câu này bằng tiếng Trung.

Thật kỳ lạ, người đàn ông đang bóp cằm cô dường như đã nghe hiểu. Hắn cứng người lại, bèn dùng tiếng Anh hỏi: “Mày gọi ai đấy?”

Hứa Bạch Nghiên lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, vẫn nói bằng tiếng Trung: “Tiểu Thất, thả họ ra đi. Cậu có bất mãn gì thì cứ trực tiếp nhắm vào tôi.”

Triệu Thụy Kỳ, Tiểu Thất…

Từ Giai Nhân kinh hãi, liền quay đầu nhìn người đàn ông: “Mày là em trai của Ryan!”

Ryan? Hạ Du nhớ người này.

Trước đây cô từng nghe qua tên anh ấy ở Hải Thành. Anh là người bạn thân nhất của Hứa Bạch Nghiên và họ đã cùng nhau lướt sóng, cùng nhau thi đấu. Tuy nhiên, sau đó Ryan gặp tai nạn trong một buổi tập luyện nên đã mất mạng. Mà Hứa Bạch Nghiên đã tự trách mình rất lâu vì chuyện này, rồi anh cũng im lặng một thời gian dài không chạm vào ván lướt sóng nữa.

“... Mày lại biết là tao sao.” Người đàn ông không nói tiếng Anh nữa. Tiếng Trung của hắn thật sự rất chuẩn, không hề có giọng điệu của người nước ngoài. “Sao mày biết?”

Ban đầu Hứa Bạch Nghiên quả thực không biết bọn chúng là ai, chỉ nghĩ là một lũ điên rồ nhắm vào mình. Chỉ cho đến khi anh vô tình nhìn thấy một hình xăm nhỏ trên kẽ ngón tay cái của người đàn ông—một con cá voi.

Hình xăm đó rất quen thuộc, vì Ryan cũng xăm một hình tương tự ở mắt cá chân. Cộng thêm những lời nói kỳ lạ lúc nãy của người đàn ông, anh bèn đoán đó là hắn.

Quả nhiên anh đã không đoán sai.

Hứa Bạch Nghiên trầm giọng: “Tiểu Thất, hình xăm trên tay cậu giống hệt anh trai cậu.”

Người đàn ông im lặng một lúc rồi cười lên. Hắn dứt khoát giật mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt còn khá non nớt. Khoảng mười bảy, mười tám tuổi, da màu lúa mì, tóc đen, quả nhiên là một gương mặt người Trung Quốc thuần túy.

“Xem ra mày vẫn còn nhớ chuyện của anh trai tao. Đúng, là tao! Bất ngờ lắm đúng không? Lần cuối cùng gặp mặt là lúc đám tang anh ấy rồi!”

“Ừm, cậu lớn rồi.” Hứa Bạch Nghiên bình tĩnh nhìn hắn: “Cậu nói đi, rốt cuộc muốn làm gì. Cậu có biết cậu làm thế này là phạm pháp không?”

Sắc mặt Triệu Thụy Kỳ hơi cứng lại, nhưng liền trở nên cứng rắn: “Phạm pháp thì sao chứ! Hứa Bạch Nghiên, mày còn dám đến tham gia cuộc thi. Mày đã hại chết anh tao, vậy mà còn mặt mũi đi thi! Mày có biết cảm giác của tao khi biết mày tham gia cuộc thi rồi còn vào vòng trong không? Tao đau khổ vì anh trai tao! Lẽ ra vinh quang này phải thuộc về anh ấy. Nếu không phải vì mày, anh trai tao đã sớm giành được chức vô địch WSL rồi!”

Sắc mặt Hứa Bạch Nghiên chợt trở nên tái nhợt: “Anh trai cậu… là lỗi của tôi.”

“Đương nhiên rồi! Vậy nên mày phải sám hối, phải vĩnh viễn không đặt chân vào lĩnh vực lướt sóng nữa!”

“Được.”

Triệu Thụy Kỳ không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy, ánh mắt khựng lại: “Mày đồng ý?”

Hứa Bạch Nghiên đáp: “Tôi đồng ý. Nhưng cậu phải thả hai người họ ra trước.”

Triệu Thụy Kỳ phản ứng lại: “Tại sao tao phải tin mày? Còn bạn gái mày nữa, tại sao tao phải thả cô ta đi? Hôm nay tao sẽ cho mày nếm mùi mất đi người mình yêu nhất.”

“Cậu không dám giết người” Hứa Bạch Nghiên lạnh giọng nói: “Giết người sẽ phải đi tù, phải lãnh án tử hình. Mẹ cậu đã mất anh trai cậu rồi, cậu dám để bà ấy mất thêm cậu sao?”

Triệu Thụy Kỳ co giật khóe miệng, nghiến răng: “Mày—Khốn kiếp, Hứa Bạch Nghiên, mày đang đe dọa tao đấy à?”

“Thả hai người họ ra, chúng ta có thể xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.” Hứa Bạch Nghiên chuyển sang tiếng Anh: “Bằng không, đợi bạn bè tôi phát hiện chúng tôi mất tích rồi báo cảnh sát, mấy người các cậu thật sự sẽ phải vào tù đấy.”

Triệu Thụy Kỳ chỉ là một cậu bé ranh ma, những người hắn có thể gọi đến phần lớn cũng chỉ là những thiếu niên nổi loạn tương tự.

Quả nhiên, ba cậu trai kia nhìn nhau có chút dao động.

Trước đó Triệu Thụy Kỳ nói chỉ dọa mấy người này thôi, cùng lắm đánh vài cái chứ không làm thật. Họ nhận tiền nên đến, không ngờ Triệu Thụy Kỳ lại tháo mặt nạ, hơn nữa những người này còn quen biết hắn…

Tình hình này đã khác rồi. Nếu mọi chuyện vỡ lở và phải đi tù thật, thì sẽ không đáng.

“Daniel?” Một trong số họ bất an gọi Triệu Thụy Kỳ.

Triệu Thụy Kỳ bực bội nói: “Có chuyện gì thì tao sẽ chịu hết, mấy người cứ bịt mặt kỹ vào là được!”

“…”

Triệu Thụy Kỳ buông Hạ Du ra, đi đến trước mặt Hứa Bạch Nghiên.

“Được, tao có thể tạm thời không làm hại cô ta. Nhưng mày nói sau này không tham gia thi đấu, mày dùng gì để bảo đảm?”

Hứa Bạch Nghiên ngước mắt nhìn hắn: “Cậu muốn tôi bảo đảm thế nào?”

Triệu Thụy Kỳ cười lạnh một tiếng, rồi bất ngờ nhặt một cây gậy gần đó lên: “Vậy để tao đánh gãy chân mày!”

Bình Luận (0)
Comment