Không Để Ý Tây Đông

Chương 19

Thời điểm Cố Tiểu Tây ý thức được chính mình đang làm cái gì, hắn đã ép người kia trên giường, vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn mà hắn ao ước từ lâu, đầu lưỡi từ từ liếm láp, gặm cắn xương quai xanh. Hắn một tay đè cổ tay anh trai, một tay kia liền vén lên cái vạt áo sơ mi. Bàn tay kia như tê như dại lần mò, sờ soạng, rồi ngay lập tức luồn vào bên trong, ra sức nắn nắn, xoa xoa. Kỳ thật, cái kia... cảm giác ấy so với tưởng tượng càng trắng mịn càng tươi mát, khiến cho hắn ý loạn tình mê, muốn ngừng mà không được.

Quan trọng nhất chính là, đây tuyệt đối không phải là mộng!

Cái nhận thức này khiến cả người hắn rung mạnh, đỉnh đầu phảng phất tiếng sấm nổ, trong nháy mắt liền cảm thấy như vô vàn pháo hoa sắc màu rực rỡ được bắn lên. Tim hắn liên hồi dồn dập mà đập, dường như nó đang muốn nổ tung. Điều này khiến hắn không thể nào phân biệt, không cách nào suy nghĩ. Thời điểm này đây, hắn đối với anh trai đang làm cái gì? Hắn không cần suy nghĩ, bởi vì... đây chính là chuyện hắn muốn làm nhất cho tới nay, là chuyện bí ẩn nhất nằm sâu trong nội tâm hắn, nhưng xưa nay lại không dám nói thẳng ra. Bởi hắn sợ... sợ anh trai bị khinh nhờn, sợ bị anh trai căm ghét, bị thế nhân xem thường. Không, hắn không hề để ý người khác thấy hắn thế nào, nói hắn thế nào, hắn chỉ là sợ cái kia... cái ánh mắt xem thường của anh trai. Đó là điều hắn tuyệt đối không thể chịu được. Thế nên hắn tuyệt đối không thể nói. Hắn muốn tuyệt đối giấu đi, không chút để lộ.

Nhưng giờ đây, nói cũng không dám, mà chính mình lại thật sự làm.

Cũng lại không thể nào giấu được.

Anh trai, xin lỗi, em trai anh thương yêu nhất, lại là một tên biến thái. Một người ở trong mơ đã vô cùng biến thái, đã vô số lần xâm phạm anh.

Hắn khẽ nâng người lên trên, lồng ngực chập trùng kịch liệt, nhìn Cố Tiểu Đông dưới thân. Cố Tiểu Đông cũng nhìn hắn, thật giống như kinh ngạc đến quên phản ứng.

Thở dốc. Đối lập. Thời gian dường như bất động.

"Xin lỗi, anh... Em..." Cố Tiểu Tây không biết làm sao. Hắn không dám nhìn nữa. Cặp mắt kia như muốn ngập nước, trào ra hai hàng nước mắt. Nhìn thấy ở nơi đó không còn là tín nhiệm cùng ỷ lại, mà là phòng bị cùng căm ghét, hắn dần dần thấy sợ hãi. Hắn hoảng loạn, nhanh chóng dời đi ánh mắt, liền đẩy cánh tay ra muốn đứng dậy. Nhưng lại không ngờ, Cố Tiểu Đông đột nhiên duỗi hai tay ra ôm lấy cổ hắn, mãnh mẽ mà đem hắn kéo xuống, đồng thời ngẩng đầu, mạnh mẽ hôn lên môi của hắn.

Cố Tiểu Tây chấn kinh đến trợn to hai mắt, nhất thời quên phản ứng. Chẳng qua hắn bị cái kia xúc cảm mềm mại, tươi mát kia mê hoặc bờ môi, nhưng... rất nhanh sau đó hắn bắt đầu đáp trả lại. Bá đạo. Như muốn chiếm giữ, tranh quyền làm chủ. Cố Tiểu Đông phát ra một tiếng thở dốc nhẹ nhàng. Khẽ nhếch môi, anh liền cấp tốc lè lưỡi, đầu lưỡi tùy ý thăm dò bên trong cái miệng thơm ngọt. Dù không có bất kỳ kinh nghiệm nào, song anh chỉ cảm thấy ở nơi đó có hơi thở vô cùng quen thuộc, làm sao cũng không thưởng thức đủ. Theo bản năng, động tác của hắn càng thêm kịch liệt, nương theo đó là dục vọng bộc phát, một lòng muốn làm chủ, cướp đoạt. Hắn như trở thành một con sư tử vừa trưởng thành, nóng lòng muốn đánh dấu lãnh thổ của mình. Là của ta, tất cả đều là của ta!

Cố Tiểu Đông cảm giác mình điên rồi. Trong nháy mắt, khi Tiểu Tây đứng dậy, đầu óc anh trống rỗng, chỉ biết Tiểu Tây ngay lập tức liền biến mất khỏi cuộc đời anh. Thật đúng là như thế, Tiểu Tây có thể liền sẽ vĩnh viễn đi ra khỏi cuộc sống của anh .

Không, cuộc sống của anh, không thể nào không có Tiểu Tây.

Thời điểm Cố Tiểu Đông ba tuổi, mẹ mang thai. Dường như, ở mọi nơi, ai cũng hỏi anh, "muốn em gái hay là em trai".

Cố Tiểu Đông nói, "muốn em trai".

Cũng thật là như ý nguyện, sinh ra quả đúng là em trai.

Cố Tiểu Đông rất cao hứng.

Anh càng ngày càng cao hứng.

Bởi anh phát hiện chơi với em trai rất vui. Vui sẽ cười, khó chịu sẽ khóc, nói chuyện với anh còn có thể "a...a..." gọi. Em trai chân chính trở thành món đồ chơi Cố Tiểu Đông yêu thích nhất.Khi em trai ba tháng tuổi, cha liền chỉ Cố Tiểu Đông cách cho em trai uống sữa bột và thay tã. Lại lớn thêm một chút, anh dạy em trai học đi, học nói chuyện. Cứ như thế, lần đầu tiên trong đời, Cố Tiểu Tây nói chữ, "Anh!"

Không biết bắt đầu từ lúc nào, em trai lớn rồi, còn cao hơn cả chính mình, cũng là so với mình thì cường tráng hơn. Hắn sẽ bởi vì mình ở trường học bị bắt nạt mà cùng đại hài tử kia đánh nhau một hồi, thời điểm về đến nhà lại bị cha giáo huấn vẫn quật cường mạnh miệng, không chịu nhận sai. Trên tay hắn, vẫn còn lưu lại một vết sẹo, cũng chính là vì mình đánh nhau nên mới lưu lại.

Hiện tại, chủ nhân của cái tay kia muốn rời khỏi anh, đi dắt tay một cô gái khác, che chở cô ấy như đã từng che chở mình, rồi sẽ cùng cô ấy đi tiếp quãng đời còn lại?

Cố Tiểu Đông đố kị đến phát điên. Anh muốn giữ Tiểu Tây lại, không suy nghĩ gì cả, liền hành động theo bản năng.

Nụ hôn này làm cho Cố Tiểu Tây triệt để mất khống chế. Đúng lúc nụ hôn dần ngưng hẳn, Cố Tiểu Đông rốt cuộc cũng lấy lại lý trí, hai người đều chấn động sau trải nghiệm mới mẻ kia, cảm xúc ngày càng mãnh liệt. Anh ôm Cố Tiểu Tây, xoa xoa lưng, cảm giác người bên trên như đang cật lực khắc chế cái gì, điều này khiến cơ thịt trên lưng hắn săn lại, Cố Tiểu Đông chỉ cảm thấy toàn bộ đều là bắp thịt cứng rắn. Cố Tiểu Tây liền thuận thế ép ở trên người anh. Như một con dã thú, Cố Tiểu Tây ghé vào lỗ tai anh thở hổn hển, lại dần dần trở nên ôn nhu, dịu dàng. Bàn tay thô ráp, từ trên gáy anh như nhẹ nhàng, như nâng niu, khẽ vuốt qua. Một chút ngứa ngáy. Một chút run rẩy...

Kịch liệt. Kích động. Dần dần biến thành lưu luyến, ôn nhu.

Kiều diễm. Trong một căn phòng. Một đôi người. Lẳng lặng mà ôm ấp, thân mật vành tai, tóc mai chạm vào nhau. Thật giống như là, giữa bọn họ, hẳn là cái bộ dáng này. Tất cả đều quá tự nhiên. Ai cũng không nỡ phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh hoàn hảo này.

Tâm họ duy chỉ hướng đối phương, nguyện bên nhau mãi mãi.

Chỉ cảm thấy viên mãn trong lòng.

Có người nói, trời cao tạo ra con người, ban đầu đều có đầy đủ cả bốn tay, bốn chân. Nhưng có lẽ lúc sinh ra, bọn họ đã bị bổ làm hai nửa, vì lẽ đó mà mỗi người đều thiếu đi nửa kia của chính mình. Bọn họ cả đời tìm kiếm, duy chỉ có một số ít người là hạnh phúc, viên mãn như ý nguyện.

Lại nói, trời cao đã quá hậu đãi bọn họ. Để bọn họ tìm thấy nửa kia của chính mình, song lại phát hiện, hóa ra hắn vẫn ở ngay bên cạnh mình, chưa bao giờ rời xa.

Thế nhưng, trời cao lại quá thử thách bọn họ. Khoảng cách giữa họ quá gần, khiến bọn họ khó có thể nhận ra đối phương. Chính vì lẽ đó họ cần đến sự quyết tâm cùng dũng khí, để phá tan sương mù trước mắt, cùng nhau hướng về tương lai trước mắt, cùng nhau vượt qua mọi chông gai?!

Bình Luận (0)
Comment