Không Để Ý Tây Đông

Chương 20

Buổi tối hôm ấy dường như đã làm thay đổi rất nhiều thứ. Mạnh Lập Quân không thể nào biết được anh em nhà họ Cố đã làm chuyện gì vào ngày hôm đó. Đến khi Cố Tiểu Tây đột nhiên xuất hiện, hắn liền lập tức phân tích tình hình trước mắt.

Lúc trước, nghe Cố Tiểu Đông nhắc đến cậu em trai kia rất nhiều lần, hắn còn tưởng rằng bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nên tình cảm chắc hẳn là rất tốt. Nhưng từ khi cảm thấy sự âm trầm, khó chịu ẩn trên nét mặt của Cố Tiểu Tây, hắn liền thấy quan hệ giữa họ cũng chẳng mấy tốt đẹp. Lại nói đến cậu em trai to lớn da ngăm kia, hắn cũng chẳng biết tính cách của cậu ta vốn thâm trầm, hay là do gặp phải chuyện không thoải mái nên mới cố giữ vẻ mặt trông như chẳng có chuyện gì cho anh trai mỹ nhân nhìn.

Dựa vào hôm qua vừa quạt gió thổi lửa vừa tưới thêm "ít" dầu, hắn đối với hành vi của mình vô cùng tự tin mà phỏng đoán. Hẳn là hai người kia còn đang chiến tranh lạnh đây, có lẽ tối qua bọn họ cãi nhau đến long trời lở đất luôn ấy chứ! Nhưng mà, sắc mặt của tên nhóc kia đáng sợ cực kỳ, lại chẳng biết tính tình hắn ra sao, mà cũng có thể là hắn đã động thủ đánh anh trai mỹ nhân của mình rồi?

Không được! Ngày mai, mình phải qua sớm một chút để bảo vệ anh trai, mình phải cố gắng thể hiện thật tốt trước mặt anh trai,cố gắng đánh bại tên em trai kia. Hừ, cùng cái tên đại ngốc kia PK, mình rõ ràng là thắng được. Tự tin đến mù quáng, em trai Mạnh đang vùi mình trong vô số hành động tranh sủng với họ Cố kia thì nhận được điện thoại của Tôn Phi Phi.

"Quân nhi, buổi tối đi ra ngoài a!"

"Không đi."

"Xảy ra chuyện gì thế! Gần đây cũng không thấy cậu ra ngoài phong túng, hay là đã cải tà quy chính rồi?"

"Các cậu cứ thoải mái đi, tối nay tôi muốn nghỉ ngơi dưỡng sức."

"Được thôi! Ngày mai chơi ba lượt đó, nhớ nhường tôi một lượt."

"Cút!"

Trò chơi này đúng là cần ba người tham gia, Mạnh Lập Quân đang chuẩn bị tới sân vận động chơi trò này.

Tận dụng sức mạnh và tấn công cự ly ngắn.

Là một cựu vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp của đội bóng nam Trung Quốc. Hắn vẫn rất tự tin vào năng lực của mình khi ở trên sân. Chỉ cần tưởng tượng khi hắn được thỏa sức thể hiện trước mặt anh trai, hắn liền cảm thấy tâm tình đều sung sướng hẳn lên.

Hôm sau, Mạnh Lập Quân cố ý dậy thật sớm, ăn sáng qua loa rồi liền đi thay bộ đồ thể thao, sau đó chạy thẳng xe đến phòng nghiên cứu.

Khi Cố Tiểu Đông ra mở cửa, anh cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy hắn, "Sao cậu dậy sớm thế?"

"Anh trai, anh là nói em không thể dậy sớm sao? Em gần đây thường ngủ sớm, dậy sớm đấy."

Mạnh Lập Quân vừa nói vừa đảo mắt vào phía trong xem một hồi, liền thấy Cố Tiểu Tây đang rửa chén trong bếp. Xem ra bọn họ vừa ăn sáng xong.

"Yêu, cậu ở chỗ này ở a?"

"Ừm." Cố Tiểu Tây không nhìn hắn, cúi đầu rửa chén.

"Anh, chỗ này nhỏ như thế, sao hắn có thể ở lại được? Các người chen nhau một cái giường a? Vậy làm sao anh nghỉ ngơi tốt được!

Cố Tiểu Đông lời ít, ý nhiều mở miệng: "Không chen."

Thấy hắn áo quần nghiêm chỉnh, liền nói sang chuyện khác: "Cậu đây là muốn đi đâu?"

"Anh, không phải anh đang bệnh sao, đừng mãi ở trong phòng như thế, hôm nay theo em ra ngoài chơi bóng đi!"

Cố Tiểu Tây nghe vậy liền ngẩng đầu, "Anh bị bệnh?"

"Chỉ là cảm nhẹ thôi, nghỉ ngơi liền tốt hơn. Chơi bóng... Em muốn đi à?"

"Anh muốn đi, em liền đi."

Cố Tiểu Tây bây giờ chỉ cần được ở cùng anh trai, thì đi đâu làm gì cũng được. A, nếu như không có họ Mạnh kia đi theo làm bóng đèn, thì càng tốt hơn.

Sáng sớm hôm nay, được ở cùng anh trai cả đêm, Cố Tiểu Tây mở mắt ra liền thấy rõ dung nhan của người bên cạnh. Không cần phải khống chế chính mình nữa, hắn nhìn anh trai với đôi mắt hoàn toàn mới. Lông mày, đôi mắt, sống mũi, bờ môi, tất cả đều được mình tinh tế hôn qua, bây giờ cũng có thể... Cố Tiểu Đông bị hắn nháo đến tỉnh.

Hai người ở trên giường vận động đến nửa ngày trời, cũng không muốn rời đi, đến ăn sáng cũng ăn chậm rãi, từ từ.

Đối với suy nghĩ của Cố Tiểu Tây, bóng đèn họ Mạnh dường như không hề hay biết, liền thúc giục bọn họ thay quần áo. Sau đó, ba người đi xuống lầu rồi cùng nhau lên xe. Mắt thấy anh em nhà họ Cố ăn ý cùng nhau ngồi vào ghế sau, bản thân mình lại làm tài xế, Mạnh Lập Quân liền khó chịu, hắn thầm nghĩ... Một lúc nữa khi qua cầu dài, mình nhất định phải tàn nhẫn bắt nạt Cố Tiểu Tây.

Xe dừng tại một câu lạc bộ thể hình. Mạnh Lập Quân như đối với nơi này rất quen thuộc, liền trực tiếp dẫn hai người bọn họ vào sân bóng rổ.

Cố Tiểu Đông bước ra sân, vươn tay hai lần hít thở. Vốn là anh cũng không am hiểu bóng rổ, thân thể vẫn còn chút suy nhược, lại thêm tối hôm qua còn... cùng Tiểu Tây tâm sự xuyên đêm. (Này, dừng lại ở đó)

Cuối cùng vẫn là Mạnh Lập Quân cùng Cố Tiểu Tây một chọi một mà đấu.

Mạnh Lập Quân đánh một quyền vào quả bóng, giống như là đang đánh vào cây bông. Thật sự thì Cố Tiểu Tây chơi bóng cũng không tệ ,nhưng chắc chắn là không bằng mình, nên chính mình đấu với hắn rất thỏai mái.

Nhưng... vấn đề là, hắn bị qua mặt lại không một chút nản lòng, lại còn quay đầu về phía Cố Tiểu Đông cười. Mà dường như đây không chỉ là cười bình thường, dường như... khóe môi hắn nhếch lên một cách quỷ dị, làm lộ ra nụ cười thần bí. Đây là cái chiến thuật tà môn gì a! Nội tâm Mạnh Lập Quân tan vỡ. Sao lại cười a! Rõ ràng là ngày hôm qua quan hệ còn rất căng thẳng mà, sao lại nhanh như vậy liền biến thành tốt đẹp rồi? (Ân, được cùng nhau... là vui rồi!) Mạnh Lập Quân phân tâm, liền đá quả bóng đi. Sao lại như thế, sao hắn không bị áp đảo! Thật là phiền quá!

Thật ra, cũng không phải là cố ý. Cố Tiểu Tây mỉm cười nghĩ thầm, đây chẳng phải chiến thuật gì cả, chính là... trưa hôm nay khóe miệng của hắn cứ không tự chủ mà nhếch lên. Thật giống như từ sâu trong nội tâm, hạnh phúc cứ không ngừng trào dâng. Hắn hầu như không có cách nào mà đặt toàn bộ tâm tư vào trận bóng, lại cứ không nhịn được mà nhìn về phía người kia. Thời điểm thấy hắn dưới ánh mặt trời mỉm cười nhìn mình, cả hai tâm ý tương thông, Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy hết thảy đều trọn vẹn, hạnh phúc.

Vừa lòng đẹp ý, không cầu mong gì hơn.

Bình Luận (0)
Comment