Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Hàn Dữ Tiếu trực nhật xong liền tới tìm Thẩm Văn Hiên, trong tay còn cầm một cây kem vị sữa bò.
Chưa để Thẩm Văn Hiên mở miệng, Hàn Dữ Tiếu đã nói, “Chỉ có thể ăn một nửa.”
Thời tiết càng ngày càng nóng, dạ dày Thẩm Văn Hiên không tốt, ăn đồ lạnh dễ bị đau dạ dày, nhưng hết lần này tới lần khác chính cậu lại không quản được miệng, cho nên Hàn Dữ Tiếu luôn phải giám sát cậu.
“Keo kiệt.” Thẩm Văn Hiên thầm nói, nhưng lại nghe lời Hàn Dữ Tiếu, chỉ ăn một nửa.
Cậu cắn một miếng, kem lạnh buốt khiến hàm răng cậu khẽ run rẩy. Cậu cắn ra thành một nửa hình tròn, lại đưa tới bên miệng Hàn Dữ Tiếu. Hàn Dữ Tiếu nhìn bờ môi dính kem của cậu, cũng cúi đầu cắn một cái, cắn đúng vào nửa vòng tròn kia.
Hàn Dữ Tiếu cũng không thích ăn đồ ngọt, nhưng mà hắn chưa từng nói ra.
Thẩm Văn Hiên thấy hắn không ăn, vui sướng độc chiếm phần còn lại.
“Đi thôi, trở về.” Hàn Dữ Tiếu dắt xe đạp của mình ra, để Thẩm Văn Hiên ngồi lên trên.
Gần đây tài xế riêng của Thẩm Văn Hiên sắp thất nghiệp đến nơi rồi, Thẩm tiểu thiếu gia dăm hôm mười bữa kêu bác nghỉ ngơi, nói không cần bác đi đón, khiến cho bác tài luôn lo sợ là không biết mình có làm gì khiến tiểu thiếu gia phật ý không, tiền lương này còn có thể nhận đến khi nào đây.
Trên đường lớn không thể đi xe đạp đèo thêm người, Thẩm Văn Hiên ngồi đằng sau, còn Hàn Dữ Tiếu thì dắt xe đi, vừa đi vừa bắt Thẩm Văn Hiên đọc bài.
Thẩm Văn Hiên đọc lắp ba lắp bắp, mội lúc sau có một đôi người yêu đi ngang qua hai người bọn họ, bạn nữ cũng ngồi ở trên xe đạp, bạn nam thì chịu trách nhiệm dắt xe. Bạn nữ kia nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái, đột nhiên cười cười với Thẩm Văn Hiên.
Thẩm Văn Hiên không biết bạn đó đang cười gì, vô thức cũng nở nụ cười đáp lại.
–
Hôm nay Hàn Dữ Tiếu trực tiếp ở lại trong nhà của Thẩm Văn Hiên.
Hắn dạy bù cho Thẩm Văn Hiên thật sự rất nhiều lần, thỉnh thoảng còn sẽ bị Thẩm Văn Hiên kéo lại chơi game, có đôi lần quá muộn, Thẩm Văn Hiên sẽ giữ hắn ngủ lại. Hiện tại trong nhà của Thẩm Văn Hiên đã có nguyên bộ dụng cụ rửa mặt và áo ngủ của hắn. Có một lần Thẩm Văn Hiên call video với ba mẹ, còn đặc biệt bắt hắn phải lên hình cùng, tràn đầy nhiệt tình giới thiệu người anh em tốt kiêm ngồi cùng bàn của mình cho ba mẹ.
Bởi vì Hàn Dữ Tiếu nhớ thương con trai nhà người ta, cho nên khi đối mặt với ba Thẩm mẹ Thẩm, cảm thấy khẩn trương giống như gặp mặt nhạc phụ nhạc mẫu vậy. Cũng may hắn vốn thành thục ổn trọng, rất được trưởng bối yêu thích, ba Thẩm mẹ Thẩm cười híp mắt nói, Hiên Hiên nhà chúng ta phải phiền cháu chăm sóc rồi.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Hàn Dữ Tiếu chăm chú gật đầu, cháu sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.
Hôm nay Hàn Dữ Tiếu tiếp tục ngủ lại Thẩm gia, bác gái giúp việc nhìn thấy đã quen, cũng không phải mỗi ngày bác gái đều sẽ ở lại nhà của Thẩm Văn Hiên, hôm nay làm cơm tối cho bọn họ xong thì lập tức trở lại nhà của mình luôn rồi.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, Thẩm Văn Hiên gối trên đùi Hàn Dữ Tiếu, để hắn sấy tóc cho mình.
Cậu không hề ý thức được hai đứa con trai thân mật như vậy là có gì không đúng, cậu gối lên đùi Hàn Dữ Tiếu, có thể ngửi thấy mùi sữa tắm giống như mùi của cậu ở trên người hắn, là Hàn Dữ Tiếu và cậu cùng đi siêu thị mua, mùi hương trái cây rất bình thường, không ngán, có chút ngọt ngào, cậu lén lút hít sâu hai phát, cảm thấy Hàn Dữ Tiếu cực kỳ thơm.
Hàn Dữ Tiếu thật cẩn thận sấy tóc rồi chải tóc cho cậu, mí mắt Thẩm Văn Hiên hơi trùng xuống, nghĩ thầm nếu Hàn Dữ Tiếu là anh trai ruột của cậu thì tốt rồi, hai người bọn họ có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, cậu tình nguyện chia sẻ với Hàn Dữ Tiếu tất cả mọi thứ.
“Được rồi.” Hàn Dữ Tiếu tắt máy sấy tóc, đuổi cậu lên giường đi ngủ, “Mau ngủ đi, hôm qua cậu chơi game không ngủ được mấy.”
Nhưng Hàn Dữ Tiếu lại không lên giường, còn chuẩn bị sửa lại đáp án sai của Thẩm Văn Hiên một chút.
Thẩm Văn Hiên lười biếng leo lên trên giường, nhìn Hàn Dữ Tiếu ngồi trước bàn học, đột nhiên hỏi, “Hàn Dữ Tiếu, cậu muốn tìm một người bạn gái như thế nào?”
Hàn Dữ Tiếu ngừng động tác trên tay, “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Chị, chị của tôi, Thẩm Ngôn Ngôn nói cậu cực kỳ được phái nữ chào đón, chắc chắn sẽ sớm có bạn gái thôi.” Thẩm Văn Hiên kéo bà chị nhà mình ra làm bia đỡ đạn, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu thích mẫu người như thế nào?”
Hàn Dữ Tiếu nhìn cậu một lát, đột nhiên nở nụ cười, “Tôi thích ngốc một chút, dính người một chút.”
A, Hàn Dữ Tiếu quả nhiên vẫn muốn tìm bạn gái.
Thẩm Văn Hiên đột nhiên rất buồn bực, cậu không muốn nói chuyện với Hàn Dữ Tiếu nữa, lôi điện thoại ra chơi game.
Nhưng cuối cùng cậu lại cầm điện thoại di động ngẩn người.
Bức thư tình mà Lý Đồng đưa cho cậu, cậu đã lén lút mở ra đọc rồi, Lý Đồng nói trước kia có một lần cô ấy suýt chút nữa bị bóng rổ đập vào người, là Thẩm Văn Hiên chặn lại giúp cô, còn có một lần cô ấy không thi tốt nên lét lút khóc, Thẩm Văn Hiên nhìn thấy nhưng không có cười cô, mà còn đưa khăn tay cho cô. Cô cảm thấy Thẩm Văn Hiên thật ra rất dịu dàng, còn hỏi Thẩm Văn Hiên muốn thi vào đại học nào, cho dù cấp ba hiện giờ không có thời gian yêu đương, cô cũng hy vọng lên đại học có thể có cơ hội.
Tràn đầy một trang giấy đều là tâm sự hạnh phúc ngọt ngào của một thiếu nữ, ôn nhu lưu luyến, giống như một cơn mưa hoa mơ trong ngày xuân, đủ để đả động bất kỳ một thiếu niên ý chí sắt đá nào.
Nhưng Thẩm Văn Hiên nằm ở trên giường, nhớ tới bức thư mang theo mùi thơm nhàn nhạt kia, lại cảm thấy không dễ ngửi bằng mùi sữa tắm trên người Hàn Dữ Tiếu.
Nếu như Hàn Dữ Tiếu là con gái, nhất định cũng phải là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng cao ngạo, nhưng lại khiến cho người ta cam nguyện xông pha khói lửa vì hắn.
Thẩm Văn Hiên đoán mò chẳng có mục tiêu rõ ràng.
Cậu để điện thoại xuống, gọi tên Hàn Dữ Tiếu.
Hàn Dữ Tiếu vẫn còn đang sửa lại bài làm sai cho cậu dưới ánh đèn, không tập trung đáp lại.
“Hôm nay, tôi nhận được một bức thư tình.” Giọng nói của Thẩm Văn Hiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh, cậu ngừng một lát, như là đang khổ não không biết nên mở miệng như thế nào, “Là Lý Đồng lớp bên cạnh, cái bạn rất xinh ấy, luôn đi cùng với Hứa Anh. Tôi, tôi còn chưa cho người ta một câu trả lời chắc chắn.”
Hàn Dữ Tiếu nguệch một nét dài lên trên giấy.
Hắn buông bút xuống, u ám liếc nhìn Thẩm Văn Hiên.
Hàn Dữ Tiếu is watching you.:)))Thề chứ với chỉ số IQ, EQ thế kia của em Thẩm thì sớm muộn gì cậu Hàn cũng không chịu nổi rồi đè ra ăn sạch ăn sẽ luôn á, là toi thì toi cũng không chịu được, kiểu thấy mà tứk. =))