Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Trong nháy mắt đó nội tâm của Hàn Dữ Tiếu đã tuôn ra vô số ý tưởng âm u, nhưng Thẩm Văn Hiên lại không hề nhận ra, còn vén chăn lên vẫy tay với Hàn Dữ Tiếu.
“Ầy cậu cũng đừng sửa đáp án sai nữa, mau lên đây, hai ta tâm sự.” Cậu nâng chăn lên, lộ ra bộ đồ ngủ màu trắng đang mặc trên người, thân thể thiếu niên thon gầy mềm dẻo, trên mắt cá chân trần trụi của cậu còn buộc một sợi dây đỏ, ở giữa có một hạt châu trĩu xuống. Áo ngủ này là Hàn Dữ Tiếu mua cho cậu, hạt châu cũng là đồ đã từng được Hàn Dữ Tiếu đeo trên người mấy chục năm, là bà ngoại Hàn Dữ Tiếu cầu trong chùa ra.
Toàn thân trên dưới của cậu đều bị Hàn Dữ Tiếu đánh dấu, lòng Tư Mã Chiêu
(aka dã tâm) rõ rành rành, hết lần này tới lần khác chính cậu lại không nhận ra, còn coi Hàn Dữ Tiếu là một người bạn có thể tin cậy, ổn định chín chắn hơn cậu nhiều.
Hàn Dữ Tiếu đặt bút trên tay xuống quyển vở, vén chăn lên, nằm ở bên cạnh Thẩm Văn Hiên.
Trên người Thẩm Văn Hiên nóng hầm hập, vừa nằm vào trong chăn đã cảm giác được độ nóng trên người cậu, mà cậu còn mạnh mẽ dán sát vào người Hàn Dữ Tiếu.
“Cậu thấy tôi có nên… tìm bạn gái không?” Cậu đến gần Hàn Dữ Tiếu nói, “Người ta mới lớp mười đã nói chuyện yêu đương, còn tôi thì lại không có.”
Hàn Dữ Tiếu nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ màu nâu trên tai Thẩm Văn Hiên, chỉ to bằng hạt vừng. Trong đêm, Hàn Dữ Tiếu đã lén lút hôn lên.
Lúc hắn hôn lên tai của Thẩm Văn Hiên, trong lòng nghĩ, tên nhóc còn ngây thơ u mê này sớm muộn gì cũng sẽ là của hắn, lăn vào trong lòng ngực hắn sớm hơn hay muộn đi một ngày cũng chẳng có gì khác nhau.
Thẩm Văn Hiên tựa như một con thỏ hoạt bát trắng trẻo bị hắn bao vây trong ngực, nhảy nhót khắp nơi, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể nhảy vào trong lòng ngực của hắn.
Nhưng bây giờ con thỏ hoạt bát quá mức này, mắt thấy muốn nhảy ra ngoài.
“Cậu thích cô ta sao?” Giọng nói của Hàn Dữ Tiếu nghe có vẻ rất bình tĩnh.
“Tôi…” Thẩm Văn Hiên tóm chặt một cái cúc áo của Hàn Dữ Tiếu, xoay vài vòng, “Tôi biết cậu ấy là một cô gái rất tốt. Cậu ấy có thể thích tôi, tỏ tình với tôi, đã là một chuyện khó tưởng tượng rồi. Tôi không nên cô phụ tấm lòng chân thành của người ta.”
Hàn Dữ Tiếu lẳng lặng nghe, hắn vươn tay sờ lên tóc của Thẩm Văn Hiên, vừa gội xong, rất mềm mại, xuống thêm chút nữa chính là cần cổ hết sức nhỏ yếu, dài mảnh tựa như thiên nga. Tay của Hàn Dữ Tiếu đang dừng lại ở đó.
“Nhưng tôi lại cảm thấy, tôi cũng không phải thật sự thích cậu ấy. Nếu như chỉ là bởi vì cậu ấy rất tốt, không muốn làm người ta đau lòng nên chấp nhận làm bạn trai của người ta. Như vậy thì quá tồi rồi, phải không?” Thẩm Văn Hiên ngẩng đầu nhìn Hàn Dữ Tiếu, hỏi.
Lần này đến phiên Hàn Dữ Tiếu ngây ngẩn cả người.
“Cậu không thích cô ta?” Hắn nhất thời có phần không rõ suy nghĩ của Thẩm Văn Hiên, thậm chí còn hoài nghi có phải Thẩm Văn Hiên đã nhìn ra tâm tư của hắn, đang thử dò xét hắn hay không.
Nhưng Thẩm Văn Hiên chỉ mở to đôi mắt sạch sẽ ngây thơ, chăm chú gật đầu.
“Cho nên tôi đây mới phải thương lượng với cậu đó, tôi, tôi cũng muốn yêu đương thử một lần.” Thẩm Văn Hiên lại nắm chặt cúc áo của Hàn Dữ Tiếu, “Nhưng nếu như tôi đã không thích cậu ấy, thì cũng không thể bởi vì cậu ấy rất tốt mà vô trách nhiệm đáp ứng người ta, đúng không?”
Thẩm Văn Hiên trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy mình không thể bởi vì muốn di dời lực chú ý của mình đối với Hàn Dữ Tiếu mà qua loa đáp ứng yêu đương với một cô gái được.
Thật ra cậu có đầy một bụng tâm sự muốn nói cho Hàn Dữ Tiếu.
Cậu muốn nói hai ta có thể không yêu đương được hay không, chỉ có hai người anh em là chúng ta thôi cũng rất tốt, chúng ta cùng thi vào hai trường đại học gần nhau, thuê một gian nhà trọ, lúc tan học, cậu sẽ chờ tôi tan học, thi cuối kỳ cậu sẽ giám sát tôi học bài.
Thẩm Văn Hiên không có đủ tế bào não để nghĩ đến tương lai xa hơn, hiện tại cậu chỉ có thể mơ hồ nghĩ, biết đâu qua thêm vài năm nữa, nói không chừng lúc đó bọn họ đã trưởng thành hơn hiện giờ rồi, mỗi người đều gặp được cô gái mà mình thích, còn có thể làm phù rể cho hôn lễ của người kia.
Nhưng đó nhất định là chuyện rất lâu về sau.
Hiện giờ cậu không muốn có bất kỳ ai chen vào giữa hai người bọn họ.
Nhưng cậu cũng không thể nói mấy lời này với Hàn Dữ Tiếu được, Thẩm Văn Hiên âm thầm phỉ nhổ mình trong lòng, quá biến thái rồi, Hàn Dữ Tiếu coi cậu như anh em tốt, hết lòng hết sức cứu vớt thành tích giống như cức chó của cậu, nhưng cậu lại ích kỷ muốn buộc Hàn Dữ Tiếu lại bên mình.
Thẩm Văn Hiên đổi vị trí suy tư một chút, cảm thấy mình quá phận thật sự.
Cậu nghĩ mình không thể tiếp tục như vậy.
“Nếu cậu thích cô gái nào, tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu.” Cậu không đầu không đuôi bày tỏ lòng trung thành với Hàn Dữ Tiếu, “Tôi nhất định sẽ không ngăn cản hai người yêu đương.”
Hàn Dữ Tiếu lại không tiếp thu nổi quyết tâm này của cậu.
Hàn Dữ Tiếu đầy mặt cổ quái nhìn Thẩm Văn Hiên, cảm giác ban nãy mình mất công âm u tối tăm suy nghĩ một hồi đều là rảnh háng.
“Cậu không thích Lý Đồng, cũng không muốn làm bạn trai của cô ta?” Hàn Dữ Tiếu lại hỏi một lần, “Vậy cậu túm tôi lên đây là muốn nói gì với tôi?”
Thẩm Văn Hiên vô tội nhìn hắn, “Nhưng tôi muốn yêu đương thật mà… Muốn tâm sự với cậu một chút.”
Hàn Dữ Tiếu nhíu mày, “Yêu đương có gì tốt đâu. Tại sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến chuyện yêu đương?”
Thẩm Văn Hiên há to miệng, nguyên nhân thật sự cậu nói không ra. Nhưng mà Hàn Dữ Tiếu nói yêu đương chẳng có gì tốt cả, cậu lại không đồng ý.
“Yêu đương sao lại không tốt được chứ.” Cậu dùng đầu gối cọ vào người Hàn Dữ Tiếu, cười cười lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ, “Cậu có thể hôn bạn gái nha, còn có thể đi hẹn hò với người ta. Cô ấy nhớ cậu, cậu cũng nhớ tới cô ấy.”
Thẩm gia bọn họ từ trước đến nay không hề cưỡng ép gò bó chuyện yêu đương của con trẻ, Thẩm Văn Hiên còn nhớ rõ, lúc cậu mới lên tiểu học anh họ chị họ của cậu đều đã tụ tập yêu sớm hết cả rồi, cậu trốn ở trên ban công, trông thấy anh họ hôn bạn gái, vóc dáng của hai người kém khá nhiều, anh họ hơi cúi người, còn ga lăng che nắng cho người ta.
Sau này cô gái kia cũng trở thành chị dâu họ của cậu, mỗi lần gặp mặt anh họ đều nhắc tới chuyện tình yêu năm đó của hai người, muốn ân cần dạy bảo tiểu bối, yêu đương phải tranh thủ sớm chút, bằng không thì bà xã sẽ bị người khác cuỗm mất.
Cho nên yêu đương chắc chắn là một chuyện cực kỳ tuyệt vời.
Điều này ăn sâu bén rễ ở trong đầu Thẩm Văn Hiên tầm mười năm.
“Nhưng mà tôi biết học bá mấy cậu chắc chắn là không có kinh nghiệm gì. Thôi thì mỗi ngày cậu cứ yêu đương với bài giải sai luôn đi.” Thẩm Văn Hiên rất là ra vẻ ta đây, bĩu môi một cái, cậu cảm thấy tuy rằng Hàn Dữ Tiếu rất được phái nữ hoan nghênh, nhưng mà cá chắc hắn không hề có một chút kinh nghiệm nào, còn không bằng cậu đâu.
Nhưng mà Thẩm Văn Hiên vừa dứt lời, hai bờ môi ấm áp liền dán lên môi cậu.
Gương mặt của Hàn Dữ Tiếu phóng đại ở ngay trước mặt cậu.
Một cái lưỡi trơn trượt cạy mở hàm răng của Thẩm Văn Hiên, chui vào vòm miệng cậu, công thành chiếm đất.
Thẩm Văn Hiên yếu ớt “a…” lên một tiếng.
Đây là nụ hôn đầu của cậu.
Thẩm Văn Hiên mê man trừng mắt mà nghĩ, nhưng lại không có ý muốn kháng cự cho lắm.
Tay của cậu đặt trên ngực Hàn Dữ Tiếu, ngón tay đụng phải cái cúc vẫn luôn được cậu nắm lấy đùa nghịch, trong giây phút bối rối, cậu hơi dùng sức một chút, cái cúc áo kia lập tức bung ra.
Từ trên người Hàn Dữ Tiếu rơi vào trong lòng bàn tay của cậu.