- Cuồng Lang Kích.
Đứng ở bên hông phải của con bọ cạp tím đen, một thiếu niên tên là Phạm Hòa nhân cơ hội con bọ cạp đang dùng hai cái càng to lớn hướng ca ca Phạm Bình dũng mãnh công kích, hắn liền bay người lên, sau lưng đồng thời xuất hiện hư ảnh một con Yêu Lang trắng đen đả kích một quyền manh mẽ vào phần lưng của con bọ cạp.
Cộp!
Một tiếng va chạm cứng rắn vang lên khiến Phạm Hòa biến sắc, hắn vội quát lên
- Chết tiệt. Lớp vỏ của nó cứng quá, đệ không thể gây thương tích được cho nó. Kẻng!
Đồng lúc đối diện hắn, Phạm Ngọc Dao, biểu tỷ của Phạm Hòa cũng đâm đến một kiếm vào ngang bụng của con bọ cạp tạo nên một tiếng gãy khó coi.
- Không được rồi Bình ca, con bọ cạp này thực lực đã chạm đến cấp 12 đỉnh, với thực lực của chúng ta không thể phá được lớp giáp của nó đâu.
Phạm Ngọc Dao xinh đẹp vừa nhanh chóng lùi ra, vừa cả kinh kêu lên.
- Chưa chắc đâu đó Dao tỷ, con vật nào cũng có điểm yếu là ở đầu, để muội kích thử xem nó có chết không.
Thiếu nữ còn lại là Phạm Ngọc Mĩ vừa tránh thoát khỏi một đòn đến từ cái đuôi của con bọ cạp liền nhảy lên lưng nó đạp đạp chạy đế gần đầu của bọ cạp ra một quyền, hư ảnh một con báo đốm đen nhanh chóng xuất hiện. - Tiểu Mĩ không được!.
Bản thân đang không ngừng vừa gây chú ý vừa cố gắng tránh né hai cái càng luân phiên điểm kích tạo nên nhiều lỗ lớn trên mặt đất, Phạm Bình nghe đến Phạm Ngọc Mĩ nói vậy rồi lại ngay lập tức thấy thân ảnh nàng định giáng xuống một quyền ngay đầu con bọ cạp trong khi cái đuôi nhọn hoắc của bọ cạp không biết từ lúc nào đã quay lại, theo sát phía sau lưng nàng, hắn không khỏi lộ vẻ thất kinh kêu hoảng lên.
Ngọc Dao cùng Phạm Hòa cũng lộ ra một ánh mắt to tròn không muốn.
- Nhị thúc!
Hai người đồng thời như phản ứng tự nhiên mà kêu lên to lớn.
Bất quá thì khi họ chỉ vừa thốt lên, cái đuôi con bọ cạp đã bị người trung niên luôn đứng ở gần bọn họ mà quan sát từ nãy giờ chém rụng xuống.
Vị trung niên vốn ngay từ đầu đã luôn chú ý mọi cử động của cả bốn người và con bọ cạp nên chỉ vừa phát hiện Phạm Ngọc Mĩ không thể tránh thoát được cú đâm chí mạng từ sau lưng, hắn liền phải ra tay, và ra tay ngay từ khi cái đuôi cử động ngược lại, bởi vậy nên khi ba người còn lại nhận ra nguy hiểm của Ngọc Mĩ thì cái đuôi đã bị chém mất.
Bộp!
Không bị chiếc đuôi sắc nhọn đâm qua thân thể, Phạm Ngọc Mĩ cứ thế bồi một quyền “Hắc Báo kích” vào đầu con bọ cạp.
- Rítttt… rít…
Đuôi bị chặc đứt, đầu cũng bị ăn phải một quyền to lớn khí lực khiến con bọ cạp kêu lên đau đớn không thôi, cơ thể nó, càng nó bắt đầu loan xạ xuất quyền tứ tung như là việc này có thể giúp nó xuôi tan đi đau đớn cùng giảm bớt lửa giận hiện lên trong đôi mắt đối với lũ con người xấu xa trước mặt. - Nghiệt súc chết đi.
Roẹt!
Thế nhưng khi nó chỉ vừa vung càng cùng với lắc người dữ dội được hai lần làm Phạm Ngọc Mĩ biến sắc nhảy ra bên ngoài tránh né đòn cuồng loạn của nó thì một âm uy mãnh kêu lên, tiếp đó, một đoàn linh lực sắc bén dài mảnh phóng đến rồi chia nó làm hai mảnh, nó ngay lập tức bất động chết đi, một loạt dung dịch nhầy nhụa đen màu bắn xối xả ra ngoài, nhuộm đen một màu cát vàng cam.
Giết chết xong con yêu thú bọ cạp khiến nơi biên giới giữa hai mảnh đất thoáng yêu tĩnh, vị trung niên đảo mắt nhìn qua bốn người một lúc lâu.
Gần hai mươi giây sau, hắn nhìn về phía thanh niên Phạm Bình nói.
- Ngươi là người có tu vi khí lực lớn nhất trong bốn người, ngươi đáng lẽ phải là kẻ tìm sơ hở để giết chết con yêu thú bò cạp này, vậy mà trước khi đối chiến với nó, ngươi lại lựa chọn bản thân đi dụ địch, gây chú ý để ba người yếu khí lực không thể phá được lớp giáp cứng của nó. Thật sự là sai lầm.
Phạm Bình nghe vậy cũng không phản bác được gì, hắn chỉ có thể cuối đầu tự trách bản thân.
- Còn ngươi, ngươi.
Vị trung niên chỉ vào Phạm Ngọc Dao cùng Phạm Hòa.
- Hai ngươi là người được phân cho công việc kết thúc kẻ địch, khi đánh các ngươi cũng phải biết suy nghĩ phán đoán rằng nên đánh chỗ nào chứ, nó là yêu thú cấp 12 lại với đặc tính là giáp cứng thì đơn nhiên giáp của nó các ngươi là sao mà đánh được, sao không đánh vào những vết ngăn kẻ ngang trên lớp giáp nó, chỗ đó là phần yếu nhất. Hừ, nếu không phải Ngọc Mĩ được phân luôn tùy thời chú ý cái đuôi của nó, hai ngươi không biết đã chết bao nhiêu lần.
Hai tỷ đệ liền cuối đầu không dám cải, vẻ mặt cả hai đều buồn hiu.
- Còn ngươi, nha đầu ngươi hay lắm. Ngươi cứ tưởng né được một đòn liền hênh hoang cái mặt muốn làm gì thì làm, không nhìn đến trước sau. May là có ta ở chỗ này phụ trách các ngươi, nếu không, hôm nay ngươi không xong rồi, bốn người các ngươi rời đi thì chỉ có 3 người về được, có khi là không còn một móng nữa.
Khiến mắt Ngọc Mĩ đỏ hoe lên, vị trung niên cũng không dám nỡ chỉ chích riêng nàng, hắn lần nữa vừa đảo qua đỏa lại bốn người vừa nói.
- Phạm gia chúng ta chỉ có bốn đứa các ngươi về sau chống đỡ, nếu chết hết rồi thì các ngươi nghĩ chúng ta sẽ ra sao? Hả?
- Cả nhóm, ít nhất cũng đã 15, 16 tuổi, lớn thì cũng 17, 18 tuổi, vậy mà tối ngày chỉ biết đi chơi, không chăm lo tu luyện nên đến bây giờ khi chiến đấu với một con yêu thú không có lý trí, suy nghĩ cũng chật vật như vậy. Lần này quay về phải tích cực tu dưỡng, rèn luyện, nhất là hai ngươi.
Trung niên chỉ vào Phạm Hòa cùng Phạm Ngọc Mĩ nói khiến hai người đã buồn nay càng như quả mướp đắng.
- Nếu hai người trong vòng một tháng vẫn chưa thể từ Luyến khí tầng 11 đỉnh đột phá lên được Luyện Khí tầng 12 thì không được rời khỏi nhà nửa bước.
Đồng ý là hai người đã kẹt lại tại Luyện khí tầng 11 đỉnh khá lâu mà vẫn chưa đột phá lên tầng 12 được, thế nhưng chỉ cho họ thêm một tháng, họ làm sao có thể làm được đây, đột phá nói thì dễ nhưng mà để đạt được rất khó. Bất quá, hai người chỉ cay đắng trong lòng chứ không dám cãi lời, vì họ biết, nếu cãi lời liền chỉ ăn thêm mướp khổ thôi chứ không thể nào đảo ngược tình thế được.
Khi khí lực tu luyện được đến đơn vị số 9, muốn tăng thêm một cân để thành số 0, chạm mốc của tầng thứ mới, nó không phải là chỉ cần hấp thụ thêm một lượng linh khí là sẽ đột phá. Đột phá hai từ nó sẽ không bao giờ giống so với việc hấp thụ linh khí bình thường, mà nó chính là “tự nhiên”.
Khi Luyện khí cảnh đạt đơn vị là ố 9 sau cùng, lúc này tu vi sẽ không thể tăng được thêm một cần nào khác dù cho có hấp thụ rất, rất nhiều linh khí. Một cân này chính là đến một cách tự nhiên, chẳng hạn như có người sau khi đạt đơn vị số 9 liền ngừng tu luyện, đi qua đi lại dạo chơi liền đột phá, có người thì vừa đạt số 9 lại lập tức đột phá luôn, có người thì phải mất vài ngày, vài tháng hoặc thậm chí là vài năm, cũng có người là cả đời đều phải dừng lại ở đơn vị số 9.
Nếu xét rộng hơn, ở Linh sư cảnh hay cảnh giới cao hơn cũng như vậy, một điều mấu chốt cuối cùng chỉ có thể do tự nhiên phán xét. Đơn nhiên, đó chỉ là trường hợp nói tu luyện không hề có trợ lực đến từ bên ngoài, nếu có, họ hoàn toàn có khả năng đột phá mà không cần tự nhiên phán xét.
Lại nói về nhóm năm người này quả thật có chút khủng bố, nhất là bốn nam nữ trẻ tuổi. Nhỏ nhất mười lăm tuổi, lớn nhất mười tám tuổi mà tu vi đã đạt đến ít nhất là Luyện khí tầng 11 đỉnh phong, cao nhất đã là Luyện khí tầng 12 đỉnh phong, cái loại này trình độ đã vượt xa hẳn Ô Long trấn lúc trước, phải biết khi ấy các vị trụ cột của các gia tộc có tu vi đạt từ Luyện khí tầng 11 đến tầng 12 đã là người có số tuổi trên dưới 70 chứ không phải 15, 16, 18 tuổi, thiên tài trong trấn khi ở 15, 16, 18 tuổi bất quá chỉ là Luyện khí tầng 6, 7 mà thôi.
Từ đó có thể thấy được, bốn nam nữ này là cái dạng tư chất thiên phú nào tồn tại, chí ít cũng là tư chất thuộc hàng Cao Đẳng. Nhưng điều đó còn chưa hết, sau lưng họ cõ lẽ cũng là một cái gia thế mạnh mẽ khi sở hữu một vị Linh Sư có thể hóa linh lực thành một vật sắc bén, chém rơi kẻ địch, vị Linh Sư này có thể làm được điều mà các vị Linh Sư lúc trước của Ô Long trấn không thể thực hiện được trừ Vương Vãn Vinh.
Linh Sư có linh lực và nếu chưa học qua “thuật” hoặc “công pháp” thì linh lực ở bên trong người Linh Sư đó bất quá cũng chỉ là bàn tay vô hình khi tác dụng của linh lực nguyên thủy, thô sơ đó là tăng khoảng cách đánh đấm một cách vô hình trong mắt người thường nhưng lại hiện hữu trong mắt Linh Sư cảnh mà thôi. (tựa như cách không đả vật).
Để có thể thi triển ra nhát chém bằng linh lực thì Linh Sư cần phải tự mò, sáng tạo ra nguyên lý hoặc là mua một quyển sách giảng dạy về các loại “thuật” cơ bản với giá trên trời, nếu gia cảnh quá nghèo thì dù có là Linh Sư thì cũng đừng vọng tưởng được sở hữu nó.
Thế giới lấy sức mạnh làm đầu, phải, là “sức mạnh” làm đầu nên mọi thứ có thể tăng lên sức mạnh đều được bán, không, chính xác hơn là đều được đổi theo dạng vật đổi vật, tiền bạc nhân gian chỉ là phù du đối với Linh Sư nên từ Nhập Linh cảnh, ra đường đều chỉ mang tài vật chứ không có mang theo tiền bạc, ngân lượng. - Thôi được rồi, giờ nên quay về kẻo cha mẹ các ngươi lo lắng.
- Phạm Bình, Phạm Hòa, ha ngươi khiêng xác con bọ cạp về.
Phân phó xong xuôi, vị trung niên quay người cất bước.
- Vâng.
Mọi người đồng loạt đáp lễ sau đó đi theo sau lưng vị trung niên, Phạm Bình cùng Phạm Hòa cũng theo phân phó mỗi người một nửa con bọ cạp vác lên vai.
Bọ cạp chỉ có khí lực lớn và lớp da giáp cứng chứ về cân nặng thì chỉ đạt vài trăm cân, cao lắm là một ngàn, đối với hai người có tu vi trên Luyện khí tầng 11 là điều quá dễ dàng. - Ai đó cứu mạng, làm ơn cứu mạng, cứu…ứu…
Bất chợt ngay lúc này, khi nhóm người chỉ vừa đi được vài bước thì một tiếng hét cực kì thất thanh, sợ hãi vang vọng lên ở phía sau họ, đến từ mảnh đất tràn ngập yêu thú không ai dám bước vào trừ Linh Sư cảnh.
P/S: cách viết dần giông giống TQ rồi.