- Hả?
Nghe tiếng kêu, năm người như phản ứng tự nhiên của lòng hiếu kì đều đồng loạt quay người nhìn lại. Một cảnh tượng rất kinh dị diễn ra ngay trước mặt bọn họ.
Phía trước cách bọn họ khoảng 400m, trong vùng lãnh thổ hoang mạc quái dị là hình ảnh một thân thể con người đang cực lực, hối hả chạy về phía trước, về phía năm người, phía sau lưng hắn là cả trăm con yêu thú đầy đủ ba loại, bọ cạp tím đen với hai chiếc càng cùng tám cái chân to lớn, rắn vàng nâu vừa trườn vừa đung đưa cái lưỡi to lớn theo sát phía sau lưng thân ảnh, rết đỏ vàng dù bò trên đất với khoảng 200 đến 300 cái chân cũng đã cao đến 2m.
Tình cảnh này rất là không thể tưởng tượng được, nhất là đối với bốn người nam nữ, họ hầu như là ngây dại trước sự “hùng vĩ” này.
Bịch bịch.
Phạm Bình cùng Phạm Hòa đều đồng loạt làm rơi nửa thân mình của xác con bọ cạp đang trên vai xuống đất.
- CỨU MẠNG, CỨU MẠNG…
Dường như từ phương xa, dưới sự truy đuổi kịch liệt của yêu thú, thân ảnh cũng đã phát hiện ra được nhóm năm người nên âm thanh kêu cứu càng to lớn hơn, hết sức hơn và mong chờ hơn. - Nhị thúc, mau mau cứu người, Nhị thúc.
Phạm Ngọc Mĩ ngoài vẻ tinh nghịch hiện ra bên ngoài thì bên trong nàng lai là một cô gái rất thiện lương, bởi lẽ đó, nàng chính là người nhanh nhất, gấp gáp nhất muốn vị trung niên đi cứu người. Với năng lực của Linh Sư cảnh, nàng biết, mấy trăm con yêu thú này chẳng là gì đối với Nhị thúc của nàng. - Đúng vậy Nhị…
Phạm Hòa cũng nối tiếp lộ vẻ chưa rành lắm sự đời quay người lòng tốt kêu lên đối với vị trung niên, bất quá hắn vừa nói được hai ba chữ liền bị Phạm Bình cùng Ngọc Dao liếc nhìn ý bảo “không nên”, hắn chớp mắt ngưng lại lời nói, hắn tuy có vẻ ngây thơ nhưng tuyệt không ngu ngốc.
Nhìn tình cảnh trước mắt, cả bốn người trừ Ngọc Mĩ liền im lặng theo dõi tình huống của thân ảnh càng lúc gần, hình dạng cũng hiện rõ hơn.
- Người ta sắp chết rồi, Nhị thúc nhanh cứu…
Lời nói cấp thiết nhưng không được người mình gửi gắm mong chờ phản ứng, Ngọc Mĩ lòng nóng như lửa đốt vội lần nữa hối thúc vị trung niên, tuy nhiên lần này nàng chỉ kịp nói hết câu là đã bị tỷ tỷ Phạm Ngọc Dao bịt miệng lại khiến bản thân cực kì khó hiểu. - Muội muội từ từ lại nào, muội thử suy nghĩ xem, làm cách nào mà bên trong đó lại xuất hiện một con người được chứ?
- Nếu có người thật sự thì cũng làm sao mà sống được đến lúc này, đúng không?
- Vì vậy người này rất đáng ngờ, chúng ta cần phải đề phòng, có gì nghe theo chỉ thị của Nhị thúc đó. Muội đừng bị hình ảnh trước mắt làm mờ ý trí.
Biết được tâm trạng của Phạm Ngọc Mĩ, Phạm Ngọc Dao liền thì thầm khuyên bảo nàng bình tĩnh, không vì lòng tốt mà quên mất chuyên ngược lý.
Mảnh hoang mạc đầy cát vàng dài rộng ước chừng 100 dặm này thường được người Vân Huyền huyện gọi là “mảnh đất luyện tập”, bởi vốn dĩ trong vùng đất luôn tràn ngập vô số yêu thú thuộc ba loài rắn, rết, bò cạp phân bố càng về trung tâm số lượng càng nhiều, càng ngoài rìa số lượng càng nhỏ, chỉ le que một hai con, và chúng một điểm đặc biệt là không hề bước ra khỏi phạm vi mảnh đất dù chỉ là một ly ít ỏi. Chính vì vậy, đa số các gia tộc trong Vân Huyền huyện đều đến đây để săn yêu thú hoặc làm nơi luyện tập sức chiến đấu cho con cháu.
Mảnh đất này nó kì lạ như thế, vậy thì làm sao ở sâu gần nửa dặm bên trong mảnh đất lại bỗng xuất hiện một thân ảnh con người? Nếu là Luyện khí cảnh ở trong đó chắc chắn sẽ bị làm thịt nhanh gọn bởi rắn, rết, bọ cạp đều có tu vi ít nhất là cấp 10 đỉnh phong, còn nếu là Linh Sư thì làm sao lại bị rượt để chạy chối chết, quay lại tán mỗi con một tán à giải quyết hết tất cả vấn đề.
Đây rõ ràng là chuyện quái sự, thân ảnh người bên trong chắc chắn có vấn đề, nhất là hắn lại vẫn luôn giữ một khoảng cách nhỏ nhất định với lũ yêu thú, bởi nên biết rằng nơi này có đất cát vàng dày tựa như ở sa mạc, con người chạy bằng hai chân mà lại không phải là Linh Sư thì làm sao có thể nhanh bằng yêu thú rắn, rết, bọ cạp vốn đã được sinh ra trong mảnh đất cát vàng cam này.
Phạm Ngọc Mĩ nghe tỷ tỷ nói trong đầu cũng hiểu ra vấn đế, tuy nhiên lòng nàng vẫn còn chút thấp thỏm vì nếu thân ảnh kia không có gì kì lạ mà chết đi thì rất đáng thương.
Phạm Ngọc Mĩ và mọi người đều chăm chú, yên lặng nhìn thân ảnh phía bên trong đang dần hiện rõ hình dáng.
Họa quần áo vẫn là quần tây, áo sơ mi nhưng đã chuyển sang chế độ rách rưới, te tua, hắn một bên làm lộ ra vẻ mặt hối hả, hoảng sợ cực độ mà chạy nhanh lẹ về phía trước, về phía mảnh đất đẹp đẽ có bóng dáng năm người y như tào tháo rượt, còn một bên thì cũng không để ý đến bọn yêu thú sau lưng đuổi theo sát cạnh khoảng 10 mét phía sau mà tập trung vào suy nghĩ cay đắng ở trong đầu. “Thời~~ thế~~ nổi~~ trôi~~ con người thời nay sao mà quá trở nên quá vô tình. Mẹ kiếp cái thàng ôn dịch Nhập Linh cảnh sơ kỳ kia, thế quái nào mà ngươi không cứu ta, nó chỉ là cái phất tay thôi mà, đâu có tốn nhiều công sức. Cái địt cụ nhà ngươi…” Đến đây, một dòng ý nghĩ đột nhiên chạy ngang qua khiến hắn hơi chút nhăn mặt. “Ừm, nhưng mà nghĩ kĩ thì hình như kế hoạch giả điên của mình có vấn đề thì phải?”
Đó là điều chắc chắn rồi, chuyện hắn tự dưng xuất hiện bên trong hang ổ yêu thú lại bị rượt đuổi nhưng yêu thú dừng như chẳng có cách nào với tới khiến người không nghi ngờ là chuyện không thể, trừ khi kẻ đó ngu hoặc quá mức thiện lương. “A chết con bà rồi, ra là vậy, ngu thật” chạy được thêm vài giây, hắn rốt cuộc được thông não khi suy xét kĩ lại và phát hiện ra bản thân đã chọn sai địa điểm bắt đầu. - Haiizz…
Thở dài một hơi ngắn nhưng vẫn duy trì nét tột độ sơ hãi, Họa tiếp tục chạy như cũ, đồng thời không ngừng la lên thảm thiết.
- Làm ơn, ta sắp chết rồi, làn ơn cứu mạng…
Ầm ầm!
Vừa ngay lúc này, mặt đất cát vàng cam bỗng nhiên rung chuyển mạnh mẽ tựa như là bị động đất kịch liệt mà bao vây xung quanh bầy yêu thú phía sau Họa.
Đất cát tung bay, yêu thú khựng người, thân hình dần run lên dữ dội.
Ầm ầm!
Rung động trở nên mạnh hơn, đất cát bắt đầu rạn nứt, tan vỡ rồi tựa như một tảng băng đang trôi trên dòng nước lạnh, mọi thứ đứng bên trên đều đồng loạt rơi xuống, bao gồm cả trăm con yếu thú đang rượt đuổi Họa. - Không, làm ơn đi, ta không muốn chết…
Kinh hoảng với sự việc khủng khiếp xảy ra đằng sau lưng rồi dần lan đến dưới chân Họa, Họa nước mắt rơi rụng, đôi chân hắn phản xạ mau lẹ như cực kì muốn né tránh đi cái lưỡi hái tử thần khiến cơ thể bật lên rất cao, cao hết sức có thể mà rơi xuống ngay phía trước 6m nằm lăn lốc trên cát.
Vẫn chưa dừng lại, Họa tiếp tục cố gắng trèo người đứng dậy chạy như điên vì hắn biết, cái hố cũng đang áp đến ở ngay phía sau, hắn chạy nhanh thì kết cục chỉ như bọn hơn 100 con yêu thú khi nãy. - Làm ơn cứu, ta van cầu đấy.
Khoảng cách đối với mảnh đất yên bình bên kia, nơi có năm người đang có khóe mắt giật giật nhìn hắn chỉ còn hai trăm mét, hắn hét lên cùng với nước mắt dàn dụa, quần áo thì tả tơi chỗ có chỗ không, máu me không biết lấy từ đâu rỉ ra ở trên người trông cũng khá kinh dị. - Cứu cứu, nhanh cứu.
Khoảng cách còn gần một trăm mét, hắn trên mặt bắt đầu hiện lên một tia vui mừng, luống cuốn kêu lên.
Năm người Phạm gia biểu cảm hiện lên dấu chấm hỏi to lớn rồi ta nhìn ngươi, ngươi nhìn người khác tựa nói lên một câu “hắn vì sao lại còn tiếp tục la hét, sau lưng hắn nào còn có cái gì quái vật to lớn rượt đuổi?”. - Hộ giá, hộ giá!
Đôi chân vừa tiếp cận gần đến biên giới giữa hai mảnh đất, hắn ngay lâp nhảy xà vào phía bên kia (tựa như nhảy từ bục xuống hồ nước bơi lội), trườn dài trên mặt đất mà hô lên to lớn. - Cứu cứu…
Vội đứng người lên, hắn chỉ trong chớp mắt đã chạy đến núp đằng sau lưng Phạm Ngọc Dao cùng Phạm Ngọc Mỹ đang ngơ ngác nhìn rõ một thân ảnh dáng vẻ thiếu niên như con muỗi bay lượn khó có thể nắm bắt được quỹ đạo biến khỏi tàm nhìn hai người. - Cứu cứu…
Dù đã núp kĩ đằng sau lưng hai nàng, hắn vẫn bất giác kêu lên để rồi sau khi nhìn lại phía mảnh đất cát vàng cam, hắn liền làm ra một bộ mặt hố cha con bà ba lên. - Ơ, bọn chúng đi đâu rồi?
- Chúng được các vị đuổi đi rồi sao?
Chớp mắt suy nghĩ để khỏi bị người khác chê cười, hắn liền làm cái bản mặt ngu ngốc khiến người nhìn thấy đều không biết phải làm thế nào ứng phó nói.
Bất quá thì ngay lập tức hắn đã bị người đá vào bụng, hộc ra một ngụm máu rồi bay đi 10m phía xa nằm ngoài xa.
- Nói, ngươi là ai? Đến đây có ý đồ gì?
Vị trung niên đứng cạnh hai vị thiếu nữ, dữ tợn nhìn Họa kêu lên. Hắn vốn đã luôn dõi theo từng cử động của tên thiếu niên này, vừa nãy nếu hắn không nhanh chóng tiếp cận mà ra đòn thì không biết hai đứa cháu yêu quý của hắn sẽ ra sao. - Đừng giả bộ chết, nói mau, nếu không ngươi sẽ chết thật sự?
Vài giây trôi qua, hắn không hề thấy thiếu niên la hết vừa trước kia cử động liền quát thêm. Bốn người nam nữ cũng kinh ngạc dò xét đến.
Hơi nhíu mặt dữ, một luồng linh lực hội tụ ở mắt, vị trung niên quan sát thiếu niên bất động từ trên xuống dưới, một giây sau hắn liền sửng người.
- Tại sao lại như vậy, tên này là một người bình thường, không phải tu luyên giả?
- Nhị thúc, thúc đá hắn khiến đầu hắn va vào viên đá bất tỉnh rồi, máu chảy khá là nhiều.
Đồng thời, Phạm Bình cũng đã tiếp cận xem xét thân ảnh Họa rồi nghiêm nghị kêu lên. - Hả?
Ba người còn lại đều một bộ há hốc mồm…