Không Gian Vạn Vật

Chương 61 - Họa!

Bất quá chỉ hai giây qua đi, hắn nhịn lại các thứ, thở dài trong lòng nếu với vẻ không hề vui mừng.

- Ta đồng ý.

- Vậy thì cầm lấy.

Đưa cho Lâm Minh Tâm quyển công pháp , sau đó hắn lại lấy từ thế giói nội ra một tờ giấy chỉ viết toàn ký tự không rõ, ngoằn ngoèo giống như giun rắn bò giơ ra. - Khi gặp nguy hiểm, xé nó, ta liền xuất hiện.

- Giờ chúng ta sẽ bàn chuyện các ngươi rời khỏi đây khi đã đạt được sự trao đổi. Đã làm xong thứ cần làm, hắn cũng rất muốn Lâm gia biến đi khỏi chỗ này càng sớm càng tốt để hắn chỉnh sửa địa hình cho Họa phủ càng thêm xinh đẹp. - Các hạ, trước đó có thể cho ta biết làm cách nào xem được nội dung bên trong quyển công pháp địa cấp này?

Quyết định bị ép đưa ra, Lâm Minh Tâm đã không cần phải nuối tiếc, hắn hiện tại nên tập trung vào việc Lâm gia sau này sẽ sống thế nào, quyển công pháp trên tay sử dụng ra sao khi mà hắn không thể lật ra để xem nội dung. - Tất cả đều nằm trong phần giới thiệu, nó cần có người phù hợp yêu cầu chỉ đơn giản vậy thôi.

- Cảm tạ.

Nhớ lại đoạn “Phải sở hữu thuộc tính Kim. Có ý chí kiên định, tâm vững vàng”, Lâm Minh Tâm chợt hiểu ra mà nói.

Tiếp theo sau đó, hai người bàn về việc trao quyền Lâm phủ. Cụ thể gồm hai điều. Thứ nhất, Lâm Minh Tâm phải bàn giao lại tất cả các giấy tờ về cả Lâm phủ gồm luôn kẻ hầu, người hạ lẫn các cửa hàng làm ăn bên trong huyện, riêng về ngoài huyện, Họa không cần.

Thứ hai, nội trong một ngày, trừ tiểu Đồng đáng thương ra thì tất cả người nhà họ Lâm đều phải rời đi khỏi Vân Huyền huyện.

Ngày hôm nay, tuy nói là Lâm gia tự dưng mất đi Lâm phủ, mảnh đất tốt đẹp ở Vân huyền huyện cùng với các cửa hàng xem như là thú vui tao nhã sinh hoạt và một đứa con cháu, nhưng họ lại được đền bù bằng một thứ mà ngay cả Vương Vị, Hoàng Vị đều phải thèm thuồng. Nói đúng hơn, trong cuộc trao đổi này họ chỉ có lời, rất lời dù cho không biết Họa là ai, tại sao lại dễ dàng đưa ra Địa cấp công pháp tựa như rác rưởi, họ không cần chú ý đến. Điều cần thiết đối với họ lúc này là tìm một nơi dựng nên sự nghiệp mới.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Hôm sau, Lâm gia dọn đi rời khỏi huyện được Phủ huyện chủ tuyên cáo khiến cho người trong huyện bao gồm bảy đại gia tộc còn lại đều cực kỳ quái lạ, bất quá thì khi nghe ra nguyên nhân là Lâm gia muốn tạo dựng một lãnh thổ riêng biệt bên ngoài, không muốn bị kiểm soát như bên trong Vân Huyền huyện, mọi người cũng không có dị nghị hay nghi ngờ gì quá sâu. Lâm gia rời đi, mảnh đất cùng cơ nghiệp của họ mới chính là điều đáng lưu tâm lúc này.

Tại Lâm phủ, ngay khi người Lâm gia rời đi, Họa thả Số 1 ra, sau đó đưa cho Số 1 một xấp giấy tờ đủ loại nói

- Ngươi từ nay sẽ là quản gia sự vụ tại Phủ này. Đây là các loại giấy tờ bao gồm nhân khẩu, đất cát, sự nghiệp của ta vừa mua được, ngươi không cần phát triển cho nó lớn mạnh, chỉ duy trì bình bình là được rồi. - Tất nhiên ngươi cũng có thể thuê người về phụ giúp cai quản, nhưng nhớ là phải người bình thường hoặc tu vi dưới Luyện khí tầng 3.

- Cuối cùng, ngươi nhớ bảo vệ phu nhân cho thật tốt, sẵn tiện chăm chóc cho tỷ muội ta vừa kiếm được cho nàng. Ta thỉnh thoảng sẽ quay về.

Đợi Số 1 cầm lấy tờ giấy như kẻ không hồn, chỉ biết vâng lời, Họa lại lấy ra thêm một tờ giấy hoàn toàn khác với xấp còn lại.

- Cái này là sơ đồ thiết kế Họa phủ, ngươi nhớ là làm cho ra dáng một chút.

- Được rồi, ngươi tự tính toán đi.

Đưa nốt tờ giấy còn lại cho Số 1, hắn liền rời đi tiến đến một căn phòng của nữ tử.

Bước vào căn phòng, nhìn thiếu nữ xinh đẹp với làn tóc đen dài đến vai cùn bốn, năm lọn tóc được thắt bím nhỏ nhắn bên trên đang ngồi dùng đầu gối che mặt khóc thút thít bên trong góc giường.

Hắn lãnh đạm nói.

- Còn nhỏ tuổi lắm hay sao mà khóc, hay đa làm điều gì xấu xa với ngươi?

Lời hắn truyền đến khiến thiếu nữ tỉnh người, giương đôi mắt nhòa nước mắt oán hận liếc hắn, sau đó lại cuối đầu xuống khóc, không hề trả lời, nói chuyện hay nhìn mặt hắn. - Một gia tộc đơn nhiên phải cần sự lớn mạnh để không ngừng phát triển lên cao, đổi ngươi để lấy một quyển Địa giai cao cấp có thuộc tính Kim hệ rất phù hợp cho gia tộc là điều đúng đắn, Lâm gia ngươi thật sự rất rất lời.

Hắn vẫn liên tục nói.

- Ngươi thân là con cháu Lâm gia thì phải nên vì lợi ích của Lâm gia mà hi sinh bản thân. Vả lại, ta cũng không bắt ngươi làm việc gì sai trái, đê hèn, chỉ là muốn ngươi bầu bạn bên cạnh nương tử của ta mà thôi. Nàng ấy rất đáng thương, đáng thương hơn ngươi gấp nhiều lần, còn ngươi muốn biết đáng thương như thế nào thì từ từ mà tra. - À, trong quá trình bầu bạn với nàng, nếu ngươi khiến tâm trạng nàng dần tốt hơn, tươi vui hơn thì ta sẽ có thưởng. Thiết nghĩ ngươi cũng muốn trở thành Linh Sư, có được công pháp hay là gia nhập một tông môn hoặc là gặp lại người thân, gia đình? - Ta ở đây sẽ không bao lâu, nên nếu ngươi làm tốt bổn phận, ta liền thưởng những điều ngươi đáng nhận được, rồi khi ta rời đi, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi. Còn nếu ngươi làm sai, thì cứ việc yên tâm, vì ta sẽ không làm gì ngươi… - Bất quá thì hôm sau, trước mắt ngươi sẽ có một chiếc đầu người của Lâm gia ngươi xuất hiện để nhìn ngươi như mắng ngươi đã thất trách bổn phận khiến họ phải chịu cái chết. Đây là lựa chọn của ngươi sau này.

Mặc thiếu nữ hoảng sợ, không muốn điều kia xảy ra mà lần thứ hai giương mắt ướt nhìn hắn, hắn đi đến cửa phòng đóng lại khiến căn phòng như được thu hẹp bằng thân ảnh hai người bên trong.

Quay người đối mắt nàng, Họa lộ ra một nụ cười bất hảo khi trong căn phòng chỉ có cô nam quả nữ lại còn đang nằm trong độ tuổi tràn ngập khát vọng mới lớn của thân thể. - Giờ thì hãy để ta nếm thử, ngươi có mùi vị nào. Khà khà khà…

- Ngươi… ngươi đ-ịnh làm… làm gì ta? Không, đừng… đừng tiến lại… đây, tránh xa ta raaaa….

Soẹtt…

Tiếng vải được xé xuống, tiếng kêu la, tiếng gào thét vang lên, im lặng, vang lên trong căn phòng.

Năm phút sau,

Một vài giọt máu đỏ tươi nhiễu lên đệm hồng, bên trong góc, thiếu nữ tóc hơi rối, quần áo xộc xệch ngồi khúm núm không ngừng khóc lúc to lúc nhỏ.

- Hừ.

Hừ lạnh một tiếng, Họa mang theo khối thân thể quần áo có chỗ rách, có chỗ lành vì bị người cào xé rời đi khỏi phòng.

- Khá ngọt, là mùi vị kẹo bông gòn.

Lau đi vết máu lớn ở khóe miệng, Họa vừa thì thào vừa bước đi.

- Ta vốn là một thằng đốn mạc, xin lỗi muội.

Đặt thân thể mềm nhẹ trong bộ y phục vàng cam nhạt của Triệu Mân Mẫn xuống giường nệm đàn hồi do chính tự tay tạo dựng bằng chất liệu thiên nhiên, Họa nói ra những sự mặc cảm tội lỗi đầy dối trá. - Khi muội tỉnh, ta sẽ lại nói chuyện.

Sờ lên gương mặt trắng nõn nà, xinh đẹp lộng lẫy của Triệu Mân Mẫn sau khi được Ngọc Linh Tuyền cùng ý chí trong đan điền của hắn cải tạo ngày càng thêm hoàn mỹ, vô khuyết. Hắn hóa thành khói bụi biến mất.

Bất quá thì một giây sau, hắn lại ngưng tụ thành hình quay trở lại chỗ Triệu Mân Mẫn nằm để hôn nhẹ lên trán nàng, đắp chăn gọn gàng cho nàng, hắn mới rời đi hoàn toàn. …

Màn đêm buông xuống.

Phóc!

Tại phòng nghị sự của Liễu gia, một cung tên mang theo tờ giấy có viết chữ to lớn bay vào, ghim lên một trong năm trụ cột lớn. Gia chủ Liễu gia rút tên ra, xem nội dung bên trong.

Phóc!

Tại phòng ngủ của Triệu gia chủ, một mũi tên bình thường nhanh chóng bị một trung niên nhẹ nhàng bắt lấy, hắn gỡ xuống miếng giấy buộc trên cung xuống xem xét.

Phách!

Tại phòng đại sảnh, nơi mà vài vị trưởng lão cùng gia chủ của Bạch gia đang ngồi uống trà, một mũi tên mang theo tờ giấy bị chưởng lực phá gãy nát. Đại trưởng lão Bạch gia đến cầm lên xem xét.

Chộp!

Tại khu nhà tắm của Hoàng gia, một thiếu phụ có làn dan trắng tuyết cùng cặp mông to tròn còn vươn nước bắt lấy một mũi tên, nàng gỡ xuống tờ giấy xem xét.

Vù!

Trên con đường đầy những đóa hoa đang rũ xuống ngủ nghĩ thuộc Thiệu gia, một đôi nam nữ chừng 30, 32 tuổi né nhanh qua bên tránh mũi tên rồi kịp bắt lấy đuôi nó, họ gỡ xuống tờ mãnh giấy xem xét.

Phóc!

Tại trong một căn phòng thô dơ, giản dị thuộc Linh gia, một lão giả đang hiền hòa đang nói gì đó với một thanh niên Luyện khí cảnh đỉnh cao thì chợt giơ tay lên bắt một vật thể màu xam nâu bay đến, lão kinh ngạc mở tờ giấy được gắn bên trên ra.

Phóc!

Tại Mộc gia, một vị trung niên tuổi đã xế chiều đang ngồi xếp bằng tu luyện trong căn phòng của bản thân, một cơn gió lướt xuyên quan cảnh cửa nhưng không thể biết được do kẻ nào gây ra khiến vị trung niên giơ tay cứng rắn chộp xuống mũi tên, nghi hoặc vạn phận, vi trung niên lấy tờ giấy đưa ra xem.

Phập!

Tại phủ thành chủ, một tên binh lính lượm trên đất một mũi tên bình thường mà hiếu kì quan sát, tên binh lính vội mở tờ giấy dưới ánh đèn sáng rực trong phủ.

Tám người, tám vị trí tại tám gia cảnh khi đọc nội dung trên giấy đều đồng loạt thất kinh kêu hoảng lên.

- Lâm gia đạt được một quyển Địa cấp công pháp bên trong mật thất do tổ tiên để lại nên rời đi khỏi Vân Huyền huyện?!

Vân Huyền huyện, một đêm vừa tĩnh lặng lại vừa gấp rút đang nhanh chóng diễn ra, người người chuẩn bị xuất thành truy đuổi.

- Tại họa theo sát, nhưng ta đã cho các ngươi một ngày thời gian, hy vọng các ngươi có thể qua được để đông sơn có ngày lại tái khởi.

- Há ha ha… ha ha há...

Trên tay cầm một cây cung bằng gỗ bình thường không thể bình thường hơn, Họa đứng trong màn đêm u tối tại một gốc liễu mọc rìa sông Nhạt Lam chảy dài bên trong huyện mà đưa tay che mặt nở một cười vừa điên khùng lại vừa nguy hiểm cực độ. - Thế giới này nếu đã tẻ nhạt, vậy thì hãy để ta họa nên sự náo nhiệt cho nó đi.

P/S: Còn chẵn 10 chương nợ nhé mn. tuần sau sẽ bạo hết.

Bình Luận (0)
Comment