Không Gian Vạn Vật

Chương 65 - Tám Ngày Đã Trôi Qua?

P/S:- Vì một số lý do nên tất cả 10 chương Tác còn nợ sẽ xổ hết vào chủ nhật. - Một Chương tác đăng theo số lượng chữ là 2k nên có nhiều khúc đứt quãng, mọi người thông cảm. ỦNG hộ Mỳ gói hoặc bát phở, ta liền ta lượng chữ lên 3k 1 chương a. ...

Nghe vậy, Mộc Thiên hơi đắng đo vài giây rồi đứng lên, không một tiếng thừa nhận hay vâng dạ. Hắn đã hiểu và hắn đang bị trung niên thay đổi tính cách.

- Được rồi, nhiệm vụ của ngươi sẽ chỉ tồn tại trong Vân Huyền huyện nên bây giờ chúng ta phải đến huyện. Đi thôi.

Vài giây yên tĩnh, hắc bào trung niên chợt nói đến một điều khiến Mộc Thiên giật mình, hắn nhanh chóng kêu lên.

- Tiền bối, ta không thể vào huyện, ta đang bị truy nã bên trong, nếu để bị bắt, ta sẽ bị hình phạt mất một tay hoặc một chân.

Đây là hình phạt cho tội danh giết người vô tội của con cháu thế gia, nếu là người bình thường giết người hoặc con cháu gia tộc nhỏ sẽ bị tử hình. Mộc Thiên hoàn toàn chưa biết chuyện hắn giết người đã lắng xuống từ lâu, không ai còn quan tâm. - Hửm?

Hơi kinh ngạc, suy nghĩ vài giây, trung niên hắc bào cười nhạt nói.

- Làm gì có truy nã gì, tiểu tử mà ngươi đa giết chết sống lại rồi, không những thế mà con bay nhảy rất tốt, chẳng có chút thương tích gì.

Một câu này, lập tức khiến Mộc Thiên đứng hình, hắn hầu như ngây người tại chỗ. “Chuyện gì đây, ta không bị truy nã, thiếu niên kia sống lại… người này là ai, tại sao lại biến chi tiết sự việc của ta như vậy?” nhiều ý nghĩ liên tục hiện lên trong lòng hắn. - Đi, vừa đi ta lại vừa nói.

Vỗ vai Mộc Thiên, trung niên tạo ra một ngọn lửa trên bàn tay rồi dẫn đầu tiến lên trong đêm đen dày đặc.

Mộc Thiên nghe vậy liền bừng tỉnh đuổi theo sát phía sau, nhìn ngọn lửa tự dưng xuất hiện, hắn mới biết trung niên hắc bào là một Linh Sư cảnh Hỏa hệ.

…….

- Vân Huyền huyện…

Đứng trước cổng thành Bắc sáng rực ánh lửa, Mộc Thiên nhìn bảng chữ lớn treo trên cao thì thào rồi lập tức thu hồi ánh mắt mà nhìn xung quanh tìm kiếm hình ảnh truy nã bản thân thường được treo trên các bản đứng xung quanh. Hơn một phút, hắn vân không thể tìm ra được hình ảnh gì. - Tin rồi chứ?

- Giờ thì vào huyện.

Hơi buồn cười với hành động của Mộc Thiên, trung niên hắn bào bước lại công thành, nơi có gần mười binh lính đang đứng.

- Giao ra giấy tờ tùy thân.

Một tên binh lính Luyện khí tầng 12 đứng ra chặn trung niên cùng Mộc Thiên. Hai người không ý kiến gì mà đều tự tìm giấy tờ trong người đưa ra, Mộc Thiên là mực được viết bằng bạc, trung niên là mực được viết bằng vàng. “Màu vàng, xem ra vị tiền bối này thật không đơn giản, có lẽ là một vị nào đó trong các tổ chức lớn ở Vân Huyền huyện” Mộc Thiên không xa thấy giấy chứng thân trung niên hắc bào đưa ra liền âm thầm suy nghĩ. Mực chữ được viết bằng vàng ngoài các Nhập Linh trung kỳ thuộc gia tộc lớn thì chỉ có thành viên làm việc trong các tổ chức như Đấu giá hội, Dược Các,.. mới có. - Mời hai vị vào thành.

Sau khi đưa cho vị thống lĩnh có tu vi là Nhập Linh sơ kì coi qua, vị binh linh mang theo hai tờ giấy chứng thân trả về cho trung niên hắc bào cùng Mộc Thiên, nhường đường. Hai người nhanh chóng bước vào.

Tiến sâu thêm vài trăm mét cách thành, đứng giữa dòng người khá vắng vẻ khi về giữa đêm trong ánh sáng nhàn nhạt của lồng đèn, hắc bào trung niên nói với Mộc Thiên. - Ngày mai ngay tại đây, ngươi sẽ nhận nhiệm vụ thứ nhất.

- Tạm biệt.

Nói xong, hắc bài trung niên liền thẳng tiến vào một con hẻm gần đó biến mất.

- Mộc Thiên ta từ nay sẽ có một cuộc sống mới, một cuộc đời mới, Mộc gia các ngươi hãy chờ.

Nhìn lên bầu trời đêm đen nói nhỏ nhưng lại đầy quyết tâm, Mộc Thiên quay người rời đi, hắn không về Mộc gia mà tìm đến một quán trọ gần đó qua đêm, tiện thể kiếm chút gì bỏ bụng vì dù sao thì hắn cũng không phải là Linh Sư có khả năng sử dụng linh khí như một món ăn, hắn từ hôm qua đến giờ vẫn luôn nhịn đói và cần thức ăn đê cơ thể có thể hoạt động bình thường. ….

“Nhà có chó dữ, khôn hồn thì cút!”

Nhìn tờ giấy to lớn với nét chữ như những thanh kiếm sắc bén đâm vào lòng người, tu luyện giả yếu kém không vấn đề nhưng nếu là tu luyện giả có thiên tư xuất trúng xem đến liền như bị ngàn vạn đạo kiếm phá nát tâm thần, Họa thân mang hắc bào đẩy cửa bước vào. - Tám ngày nay thu nhặt được vài thứ khá tốt cùng một trò chơi thú vị, nghĩ lại thì con bà nó cái mê cung của Hiểu Mộc chó chết Đại Đế rối thật, nếu ta không phải dân lão luyện thì bị nhốt cả ngàn năm chứ chẳng chơi.

Than vãng vài câu bên trong, hắn ngước đầu mỉm cười với mọi thứ xung quanh bao gồm cả hoa cỏ, cây cối, đất cát, không khí, kiến trúc, bức tưởng, ba con chó to lớn dữ tợn như một con hổ,… - Họa Phủ, ta đã quay về.

Như chào hỏi với người thân đôi ba câu, hắn cất bước về hướng phòng tiểu nương tử của hắn.

- Chủ nhân.

Như một cơn gió đen, Số 1 xuất hiện trước mặt hắn kính lễ trịnh trọng.

- Vài ngày ta vắng mặt, không có chuyện gì to tát chứ?

Hắn gật đầu rồi hỏi.

- Thưa chủ nhân, ngoài vài con tiểu trùng muốn đến chiếm đất đã bị tiểu nhân chặt chân thì không có gì đáng nói, chủ nhân yên tâm.

- Ừm, vậy phu nhân như thế nào?

- Phu nhân sau khi tỉnh dậy, không thấy chủ nhân thì lập tức khóc dữ dội đòi đi tìm chủ nhân khắp nơi, tiểu nhân dù dùng rất nhiều biện pháp vẫn không thể khiến người yên lòng, cũng may là có nha đầu tiểu Đồng xuất hiện hỗ trợ mới khiến phu nhân bình tĩnh lại. Hiên tại thì người đang yên giấc lành trong thư phòng đã thiết theo như sở thích của phu nhân.

Số 1 lập tức như một cái máy móc thuật lại sự tình ngắn gọn, không hề có vấp lời, mập mờ.

- Tiểu Đồng, kẹo bông gòn à? Có lẽ ta nên thưởng cho nàng một hai vì hành động này.

Cân nhắc một chút, hắn lại hỏi.

- Vậy tu vi của phu nhân thế nào rồi, hẳn là đã đạt Luyện khí tầng 12?

- Vâng, phu nhân vừa đột phá lên Luyện khí tầng 12 vào ngày hôm qua, với tư chất của người có lẽ là phải hơn một tháng nữa mới đột phá lên Linh Sư cảnh giới, Nhập Linh cảnh. - Ừm, ngươi về nghỉ ngơi đi.

- Vâng, tiểu nhân xin cáo lui.

Số 1 nhanh cháu rời đi, không chút chần chờ.

- Một tháng Linh Sư cảnh sao, chưa, vẫn chưa đâu, nương tử của ta sẽ không tu luyện theo con đường nhỏ bé cùng các ngươi. Ta sẽ biến nàng thành Thần!

Nhìn vào bóng đêm, Họa lộ ra một nụ cười chế giễu sau đó cũng mất hút trong Họa phủ rộng lớn.

Thần, một chữ này tuy nói ra cửa miệng rất dễ nhưng trong suốt mấy triệu năm gần đây, Hoàng Hà tiểu thế giới vẫn chưa hề xuất hiện dù chỉ một người. Về những tiểu thế giới, thật khó xác định.

Kétttt…

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, Họa tiếng lại gần chiếc giường lưu đầy mùi hương thơm thiếu nữ lan tỏa.

Phừng!

Cảm giác có chút quái lạ, hắn tạo nên một ngọn lửa rất nhỏ trên đầu ngón tay roi xuống giường.

“Ra là còn có tiểu Đồng nơi đây” nhìn hai thân ảnh tuyết trắng ôm nhau yên giấc lành, Họa hơi chút lắc đầu liền quay người rời đi, cửa phòng được đóng lại.

Hắn muốn ôm nương tử ngủ nhưng rất tiếc hắn lại không muốn gây nên hiểu lầm không đáng.

- Không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp nhau, nàng liệu có nhận ra ta?

Nằm trên mái nhà không biết của toàn kiến trúc nào, Họa nhìn mây đen cùng hàng ngàn vì sao lấp lánh trên cao tự hỏi một câu rồi cũng tự động nhắp mắt lại, nghỉ ngơi. Dòng thời gian như được lưu chuyển quay trở lại năm ngày trước. - Ồ ha, tên tiểu tử này lại có thể thấy chúng ta, thật là rất không tệ nha.

Bên trên cao tít những đám mây, một đôi nữ tử thoáng chốc nhìn xuống dưới đỉnh núi nơi có một thiếu niên thân mang hắc bào, anh tuấn dị thường đang dõi đôi mắt quan sát họ phiêu động. - Hừm, kì quá, ta lại không thể nhìn ra tu vi tên tiểu tử này như thế nào?

Vị Mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành tuổi chừng 26, 27 tuổi chợt nhín hạ mày liễu, nàng không ngờ với tu vi Đế vị đỉnh phong của bản thân lại không thể xem thấu thực lực của thiếu niên phía dưới. Điều này khiến lòng hiếu kì to lớn trong nàng nổi lên mạnh mẽ. - Tiểu Tình, hay là để sư phụ bắt tiểu tử đó về làm người hầu cho ngươi nhé?

Nàng quay qua nói với một thiếu nữ xinh đẹp không thể tả, người nhìn vào sẽ khiến người trầm mê không lối thoát, đặc biệt là đối với nam nhân.

Thế nhưng khi thấy thiếu nữ ngẩn người nhìn thiếu niên bên dưới với ánh mắt nghi hoặc đầy sư khỏi hiểu, vị mỹ nhân hơi lớn tuổi vội kinh ngạc hỏi xen lẫn có chút pha trò. - Con sao vậy tiểu Tình, không lẽ đã trúng nắng tên tiểu… Ặc ặc… ư ư…ư…

Bất quá thì nàng chưa nói hết câu, cổ họng liền đã bị người bóp chặc đưa lên cao khiến tiếng nói bi ngạc lại, âm thanh giọng nói chuyển thành âm ngữ khó hiểu. “Lực lượng của ta, sức mạnh của ta, tại… tại sao không sử dụng được?” dù đã làm bằng mọi cách nhưng không thể điều động dù chỉ là chút xíu khí lực đến từ việc tu thể thuật, mỹ nhân hơi chút lớn tuổi hoảng sợ nhìn người bóp cổ nàng. “Là hắn!” như một tiếng sét đánh ngang tai đầy vang đội, vị mỹ nhân này không khỏi dại ra khi chứng kiến người bóp cổ nàng, nâng thân thể nàng lên 20cm lại là một thiếu niên, một thiếu niên chỉ vừa giấy trước còn đang đứng ở đỉnh núi. - Nàng sống tốt chứ?

Vươn cánh tay còn lại vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ khiến trăng sao đều ảm đạm, thiếu niên bỗng dưng hỏi một câu không rõ đầu đuôi.

- Ngươi là ai, ta không biết ngươi, ngươi mau mau thả sư tôn của ta ra.

Lùi lại vài bước trên đám mây nhỏ mà tránh đi bàn tay khác lạ đụng chạm lên gương mặt thêm vài giây, thiếu nữ “rực sắc” khó hiểu cùng mờ mịt giây lát rồi lộ vẻ thận trọng kêu lên với thiếu niên. - Không biết ta sao?

Hơi cười nhẹ, thiếu niên buông mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành hơi chút lớn tuổi ra khỏi bàn tay, hắn quay người nói thêm một câu liền biến mất như không khí chưa từng xuất hiện. - Xin lỗi, ta nhận nhầm người.

Bỏ lại hai ánh mắt, hai biểu cảm khác nhau tìm kiếm khắp xung quanh thân ảnh hắn một lần nữa

Bình Luận (0)
Comment