Tại một chỗ khác, cách rất xa hai nữ tử có thể dùng thân ảnh mỹ miều diệt chết nam nhân.
- Sao, ý các ngươi nói là nằm dưới đây à, nguyên một cái mê cung khổng lồ cùng với rất nhiều thần tinh khoáng thạch.
- Hả, có cả một cái “linh thổ” tồn tại với nhiều loại linh dược khác nhau?
- Còn có cả thi bình?
Đứng trên mảnh đất không gì có thể bình thường hơn, thiếu niên biểu lộ lên khá nhiều sắc thái tự vu vơ nói một mình rồi biến mất một cách quỷ dị.
……
Hiện tại,
Vân Huyền huyện, sáng hôm sau.
- Đi, chúng ta vừa ăn sáng vừa bàn nhiệm vụ.
Nói với Mộc Thiên có thần sắc đang tập tành tạo nên sự băng lãnh, trung niên hắc bào liền bước đi về một quán ăn ba tầng lầu đẹp đẽ đầy trang nhã được dựng lên sát cạnh vách sông Lam Nhạt, bề ngoài của nó đều sẽ khiến người nhìn vào thấy được sự cao xa, đắt tiền. - Túy Hương Lâu.
Dừng lại trước cánh cửa rộng lớn với nhiều hương thơm của các món ăn phiêu đãng tỏa ra ngoài hết sức dụ bụng người, Mộc Thiên thì thào tiếng nhỏ mà không bước vào.
Túy Hương Lâu, một trong ba Lâu Các buôn bán, kinh doanh thức ăn thuộc hàng đứng đầu nổi tiếng nhất của Vân Huyền huyện. Tại Túy Hương Lâu, quan cảnh, món ăn, thị nữ phục vũ đều phải là không thể chê, bất quá thì yêu cầu đối với túi tiền của khách hàng rất cao, người mà trên thân không có đến 1000 lượng bạc thì cũng đừng mong ăn được một món bình dân.
Vì lẽ đó, với túi tiền hạn hẹp và nhằm mục đích lâu dài của bản thân, Mộc Thiên nói với trung niên.
- Thưa tiền bối, hay chúng ta đi chỗ khác? Nơi này, Mộc Thiên không đủ tiền để bước vào ăn một bữa bình dị.
- Ta sẽ lo, ngươi cứ vào đi, hôm nay sẽ là ngày nhận nhiệm vụ đầu tiên của ngươi.
Nhàn nhạt một tiếng, trung niên hắc bào bước vào bên trong, tiền bạc đối với hắn mà nói, muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu, còn nếu không đủ thì ghi nợ cũng được. - Xin quý khách giao nộp 100 lượng bạc tiền lệ phí.
Trung niên vừa đặt chân qua cánh cửa, một nữ tử trang điểm khiến bản thân nhìn khá xinh đẹp, hấp dẫn bước đến ngã lòng bàn tay, mỉm cười nhìn hắn.
Hơi ngẫm nghĩ chút vì dù sao đây cũng là lần đầu hắn bước vào nơi “cùi mía, chả mấy được mắt” theo khái niệm của hắn, trung niên nghiêng người nói nhỏ với nữ tử. - Cho ta sờ mông một cái, ta sẽ đưa ngươi 1000 lượng bạc, chịu không?
Mộc Thiên ở ngay phía sau lập tức ngây người, hắn xem ra vị tiền bối trông lãnh huyết hơn một ngày ở với hắn đã trở thành một tên dê xòm.
Nữ tử nghe vậy, bên trong lòng lập tức rất muốn nói đồng ý bởi một ngàn lượng bạc đối với một Luyện khí tầng 6 phải đi làm thêm như nàng để kiếm tiền nuôi dưỡng gia đình già trẻ, nó rất là lớn, nếu có nó, gia đình của nàng có thể sống ấm êm trong vòng một năm. Một cái sờ mông là quá hời cho nàng.
Nhưng hiện tại nàng lại đang làm ở đây, cảnh tượng dâng hiến thân mình để kiếm tiền sẽ ảnh hưởng xấu đến Túy Hương Lâu khiến chủ nhân của họ giận lên thì nàng thật không xong. - Qúy khách, ngài đừng đùa nói đùa, tiểu nữ cảm thấy rất xấu hổ.
Nàng cố kìm nén khát vọng nghìn lượng bạc mà cười ngại ngùng nói.
- Người đứng đằng sau ngươi không lẽ là chủ của Túy Hương Lâu.
Không quan tâm đến điều nữ tử nói, trung niên hắc bào chợt nhíu mày nhìn ra sau lưng nàng hiếu kì hỏi khiến nàng hơi giật nhẹ mình xoay người nhìn thoáng qua. - Qúy khách, sau lưng tiểu nữ đâu có…
Phát hiện ra không có ai đứng ở đằng sau, nữ tử vội nói lên với trung niên, người cũng đồng thời quay lại.
- Hứm!
Có điều, khi chỉ vừa nói được nửa câu, hạ thân nàng bỗng bị một thứ gì đó bóp nhẹ lên một phần mông bên trái, chạm vào nơi nhạy cảm khiến giật điếng người kêu rêu một tiếng dụ hoặc. - Qúy khách, ngài…
Đôi mắt ướt át nổi lên tia muộn sầu, nữ tử dùng hai tay ôm và chỗ vừa bị bóp vừa cắn môi nhìn trung niên.
- Xì…
Đưa tay đặt lên miệng ra hiệu nhỏ tiếng, trung niên liếc mắt qua trái rồi lại liếc mắt qua phải trong hai giây, hắn nói.
- Yên tâm, lúc này ta đã có quan sát tình hình khắp nơi, tuyệt đối không có ai thấy.
- Đây cầm lấy, cái này là một nghìn lượng của ngươi, còn cái này là trăm lượng lệ phí khỉ ho gì đó.
Lấy hai tờ ngân phiếu một lớn một nhỏ do Phủ Huyện chủ phát hành đặt vào tay nữ tử, trung niên hắc bào biến sắc mặt thành bình thường, không có gì cảm xúc.
Cầm hai tờ ngân phiếu, nữ tử tâm trạng chập chờn cũng vội ghé mắt khắp nơi để dòm ngó xem liệu có người làm nào khác nhìn thấy tình cảnh vừa rồi.
Lúc này là vừa sáng sớm, các khách hàng có tiền đến Túy Hương Lâu rất ít và đều đi lên lầu hai để vừa dùng bữa vừa ngắm phong cảnh đường phố từ trên cao cho nên dưới lầu một thì ngoài các nam tử, nữ tử làm thuê giống nàng thì không còn ai khác. Vì vậy nên nàng sợ nhất là bị nam, nữ người làm khác nhìn thấy việc “cháo múc tiền trao” với trung niên.
Còn về Mộc Thiên, hắn ngay từ đầu đã theo sau như kẻ vâng lời trung niên nên nàng không lo sợ, nàng cho rằng là con cháu hay quan hệ gì đó khá tốt đẹp với trung niên mà thôi. - Phù…
Vài giây sau, nàng thở phào nhẹ nhõm khi không phát hiện ra người nào chú tâm đến nàng và trung niên, nàng mừng rỡ trong lòng nhưng không mấy tỏ vẻ ra bên ngoài nói. - Cảm tạ quý khách, mời ngài tiến lên lầu hai.
- Ừm.
Gật đầu một cái, trung niên nói với Mộc Thiên.
- Ngươi cũng nhanh đưa bạc, đi lên cùng ta.
- Vâng.
Khẽ đáp, Mộc Thiên lấy ra trăm lượng trong số hơn 900 lượng bạc còn dư lại đêm qua đưa cho nữ tử.
Hai người nhanh chóng bước lên lầu hai để nhìn đến một khung cảnh đẹp hiện ra trước mắt.
Đây là một không gian rộng rãi, thoáng mát khi có rất nhiều cửa sổ đón gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào với diện tích khoảng chừng 60m x 80m.
Quan cảnh lầu hai được thiết kế hoàn toàn khác biệt so với lầu một chỉ toàn trang trí những vật phẩm bắt mắt, kĩ xảo cùng vài bức họa phong cảnh xinh đẹp. Khác biệt chủ yếu đến từ ba khía cạnh.
Khía cạnh thứ nhất là bàn ghế. Khác với tầng một được bố trí gần như là “thô sơ” giống các quán ăn bình thường, trừ các chất liệu cũng như hình dạng có sang trọng hơn, ở lầu hai, bàn ghế không phải dạng đứng cao mà là đứng thấp với các loại bàn chỉ cách mặt sàn 30cm, các loại ghế là những tấm nệm có nhiều màu khác nhau tùy thuộc từng bàn. Khía cạnh thứ hai là người phục vụ. Không như ở lầu một, các phục vụ được phân bổ ở khắp nơi theo từng cụm bàn, ở tầng hai, các phục vụ đều chỉ đứng ở nơi rìa cầu thang, khi khách hàng muốn gọi món thì cầm chiếc chuông trên mỗi bàn lắc mạnh, các phục vụ nghe thấy sẽ đến bên cạnh để thực hiện yêu cầu món ăn của khách hàng.
Khía cạnh thứ ba là khung cảnh. Khác với lầu một trông có vẻ khá bình thường, giản dị thì ở lâu hai, khung cảnh xung quanh như có điều gì đó hồng nhạt, yên tĩnh, thanh tao hơn rất nhiều.
Phải nói, nếu đem so sánh lựa chọn giữa hai tầng thì ai cũng sẽ chọn vào lầu hai, không ai muốn chọn lầu một. Bất quá thì theo quy định của Túy Hương Lâu, người có giấy chứng nhận bằng chữ bạc trở lên mới có thể bước lên lần hai, còn lại chỉ có thể ngụ tại lầu một, đây là một trong những số đặc quyền của giấy chứng nhận thân phận. - Mời quý khách chọn bàn.
Âm thanh phát ra từ một trong mười người phục vụ gồm ba nam, bảy nữ nói với hai người, trung niên hắc bào liền tiến đến một chỗ ngồi gần cửa sổ, cách xa với mười hai bàn đang có người ngồi trò chuyện.
Mộc Thiên cất bước theo sau.
Ngồi xuống bàn, lắc chuông kêu một vài món thuộc hàng đắt nhất Túy Hương Lâu khi nguyên liệu chế biến đều được làm từ thịt yêu thú, trung niên không biết lấy từ đây ra một quyển sách dài rộng chừng 35cm x 25cm cùng một cây bút lông màu vàng kim dài 22cm kì lạ, hắn nói với Mộc Thiên. - Tiểu tử ngươi nhìn.
Trung niên chỉ vào quyển sách cùng bút lông vàng.
- Đây là Thiện – Ác sổ và Điểm Nhân bút.
- Khi ngươi dùng Điểm Nhân bút viết tên một người vào Thiện – Ác sổ, tất cả mọi việc làm tốt xấu nổi bậc của người đó đều sẽ hiện ra, không những thế nó còn vẽ ra được một vài cảnh tượng có thể nói là đặc sắc nhất trong các việc làm tốt xấu đó. - Ta sẽ làm ví dụ để ngươi tận mắt chứng kiến.
Hơi nhìn Mộc Thiên hiện vẻ chăm chú cùng nghiêm trọng, trung niên hắc bào chỉ vào một cái bàn cách họ chừng 15m
- Ngươi xem tên chính giữa bàn, ta hiện tại không biết thông tin hay bất cứ thứ gì liên quan đến hắn.
- Giờ thì ngươi xem.
Thu hồi lại tầm mắt, trung niên hắc bào cầm bút lông vàng điểm nhẹ vào một trang giấy trắng của Thiện – Ác sổ.
Giây lát trôi qua, đầu bút bắt đầu tự động di chuyển rồi viết lên một cái tên “Hoàng Hùng Hiển” khá lớn trên trang giấy trắng. Không dừng lại, ngay sau một giây tiếp theo, đầu bút đột nhiên di chuyển nhanh, càng lúc càng nhau, tốc độ đã vượt qua phạm trù một Luyện khí cảnh có thể kịp thời quan sát kĩ từng cử động để dần vẽ lên các dòng thông tin, các bức tranh ảnh khá đơn giản nhưng cũng đã đủ để người xem có thể cảm nhận chính xác tình huống bên trong.
Đôi mắt của Mộc Thiên không khỏi có sự kì diệu từ quyển sách cùng cây bút thần kì, hắn dõi theo từng nội dung cây bức họa nên.
“Tên tội đồ: Hoàng Hùng Hiển.
Số tuổi: 22 tuổi.
Thông tin: Một trong số nhiều con cháu nhị thế tổ của Hoàng gia, sở hữu tu vi Luyện Khí tầng 12 sơ kỳ.
Chiến kĩ am hiểu bao gồm: Kim Báo Trảo, Kim Ngưu Húc, Xà Hình Quyền.
Việc thiện đã làm: Không.
Việc ác đã phạm: Tổng cộng là 1228 lần. Trong đó nổi bậc nhất là các tội trạng hãm hiếp các nữ tử dưới 16 tuổi, giết người cùng hành hạ người tàn phế.
Hình ảnh minh họa: Tổng cộng 12 bức.
(Hình ảnh).
Kết án: Tử.
Phần thường: 1 điểm khí vận, 1 điểm thiện - ác.”