“Em không nỡ cho người khác ăn bánh nhỏ tình yêu à?”Người tên Màn Thầu, Hạng Tây nhắc đến không nhiều, nhưng Trình Bác Diễn biết hắn cũng được coi như là bạn của Hạng Tây, biết hắn muốn chạy hình như chạy không thoát.
Còn biết vì quá khứ tương tự nhưng con đường hiện tại khác nhau, Hạng Tây rất để ý đến hắn.
“Ôi chạy không nhanh,” Hạng Tây ngồi xổm bên đường xe chạy tới chạy lui, nhíu mày lại, “Chắc chắn là trốn mất tiêu rồi.”
Thật ra chạy cũng khá nhanh, Trình Bác Diễn còn nhớ lần mình bị Hạng Tây móc túi, quay đầu một cái lại không thấy bóng đâu, nhưng lần này dù hắn chạy trước, nhưng với tốc độ của Hạng Tây mà còn đuổi không kịp, chắc là đã trốn mất rồi.
“Vì sao buộc phải tìm thấy cậu ta?” Trình Bác Diễn đứng bên cạnh hỏi, lại nhìn xung quanh, muốn tìm nơi mua nước cho Hạng Tây.
“Em chưa nói với anh à,” Hạng Tây cười cười, “Cậu ta cầm tiền của Nhị Bàn, ba vạn, sau đó mới bỏ chạy, là trước mấy ngày lúc em đến bãi đậu xe tìm anh ấy.”
“Ừ.” Trình Bác Diễn đáp lại.
“Thực ra em cũng không biết vì sao buộc phải tìm thấy cậu ấy,” Hạng Tây hít khí vào từ từ thở ra, “Em chỉ muốn biết rốt cuộc cậu ấy sao rồi, vì sao lại thành thế này, vì sao không đi, tiền đâu! Cầm nhiều tiền thế vì sao còn chưa chạy? Cậu ấy muốn về nhà đến thế…….”
“Màn Thầu có tên không?” Trình Bác Diễn hỏi.
“Có chứ, Lý Chấn Kiệt, cậu ấy từng viết cho em xem rồi,” Cậu quay đầu lại, “Có phải em hơi điên không?”
“Điên bình thường thôi,” Trình Bác Diễn đặt tay lên vai cậu nhíu nhẹ, “Trong phạm vi tôi có thể lý giải.”
Trình Bác Diễn cùng Hạng Tây đi dạo phố một lúc, mua chai nước, lại đi dọc con đường Màn Thầu chạy trốn, đi một vòng từng con phố nhỏ từng cái ngõ.
“Nếu cậu ta trốn đâu đó,” Trình Bác Diễn để tay lên vai Hạng Tây, nửa đẩy Hạng Tây đang thẫn thờ về phía trước, “Nếu cậu ta không đi xa, nói không chừng lúc này đã thấy em rồi, cũng có thể nãy em đuổi theo cậu ta đã nhận ra…….Nên nếu cậu ta muốn gặp em, sẽ tới tìm em.”
Thực ra Trình Bác Diễn không muốn Hạng Tây còn quan hệ gì với Màn Thầu, không muốn cậu vì chuyện quá khứ mà gặp rắc rối, nhưng vẫn không trực tiếp kéo Hạng Tây rời đi.
“Cũng có thể,” Hạng Tây khẽ thở dài, lại cười lên, “Lúc đầu em còn nghĩ, nếu cậu ta muốn về nhà thật, tìm được cha mẹ, sau đó về tìm em khoe khoang mà không tìm thấy em thì phải làm sao đây.”
“Sẽ về được,” Trình Bác Diễn nói, “Có khi ngày nào đó tìm em khoe khoang thật.”
“Thế thì em chắc chắn phải đánh nó,” Hạng Tây cười ha ha, “Chọc tức em, rõ ràng biết rằng em không biết đi đâu tìm cha mẹ em.”
Hạng Tây cười hơi miễn cưỡng, cậu cố chấp giữ lại lệ chí trên mặt, cẩn thận giữ gìn mặt dây chuyền đang được khóa trong tủ nhà mình, Trình Bác Diễn có thể cảm nhận được khát vọng đối với nhà và cha mẹ của cậu.
“Đi ăn cơm thôi.” Trình Bác Diễn vỗ lưng cậu.
“Ừm, đi đến phố ăn vặt…..” Hạng Tây gật đầu, lúc nhìn qua anh thì sửng sốt, “Ơ mấy tờ rơi đâu!”
“Nãy tôi đuổi theo em ném đi rồi,” Trình Bác Diễn cười cười, “Lát nữa lại lấy giúp em một xấp.”
Hạng Tây nghĩ ngợi, lại lắc đầu, “Khỏi đi, đắt lắm, em còn muốn kiếm nhiều hơn chút nữa, không kiếm được một mao tiền nào rồi, còn tiêu một đống lớn thì không nỡ.”
“Nếu học được gì đó thật, cũng không lỗ, đó gọi là đầu tư,” Trình Bác Diễn nói, “Tôi về rồi giúp em suy nghĩ vậy.”
Đồ ở phố ăn vặt không ngon lắm, thế nhưng được cái đông người, hương vị không tốt lắm nhưng cũng không sợ bán không được, may mà Hạng Tây cũng không có yêu cầu gì cao với đồ ăn, no là được.
Trình Bác Diễn ăn thì có hơi vất vả, tuy vị giác của anh cũng không nhạy lắm, nhưng phố ăn vặt này ngay cả nước cũng không có, đồ ăn toàn đựng trong túi nilon chén nhựa khiến anh có chút đau khổ, một đĩa cơm chiên ăn được một nửa đã ngừng đũa.
“Ăn xong rồi hả, lãng phí thế.” Hạng Tây vùi đầu ăn hết đĩa mì xào trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn thấy anh còn trải cơm đều trên đĩa.
“Không ăn nữa,” Trình Bác Diễn nói, “Còn ăn thêm nữa thì sẽ thấy đang ăn túi nilon vậy.”
“Để ý thế sao sống được đến chừng này hay vậy…….” Hạng Tây vốn chưa no còn muốn thêm hai cánh gà nướng, bây giờ lấy đĩa của anh qua, “Em không sợ ăn túi nilon.”
Trình Bác Diễn đưa cậu một tờ khăn giấy: “Ăn thêm chút nữa đi.”
Ăn xong đã là buổi chiều, tối Trình Bác Diễn còn phải trực ban, chở Hạng Tây về siêu thị liền chuẩn bị đến bệnh viện.
“Anh không về nhà sao? Giờ đi có sớm quá không?” Hạng Tây hỏi anh, “Không thấy chán à.”
“Về nhà rồi lại ra ngoài mất công lắm,” Trình Bác Diễn cười nói, “Đến bệnh viện rồi thì tự nhiên sẽ có một đống việc phải làm thôi, đến lúc nào có lúc ấy, không chán được.”
“Vậy thì mệt lắm, cánh tay anh còn đang bị thương nữa kìa,” Hạng Tây do dự một chút, chỉ vào siêu thị, “Muốn vào chỗ em ngồi một chút không?”
Trình Bác Diễn nhìn cậu cười, vừa định mở miệng ra nói chuyện thì cậu đột nhiên mở cửa nhảy xuống xe, “Quên đi, anh đến bệnh viện đi.”
“Em suy nghĩ chuyện lớp bồi dưỡng xem.” Trình Bác Diễn thò đầu ra khỏi cửa sổ xe.
“Ừm,” Hạng Tây gật đầu, quay người đi hai bước thì dừng lại, chạy về bên xe, nhỏ giọng nói, “Quần ào của em còn ở chỗ anh phải không?”
“Rảnh thì đến đó lấy là được,” Trình Bác Diễn nói, “Tôi giặt sạch rồi.”
“À,” Hạng Tây đáp một tiếng, “Quần lót anh cũng……giặt rồi hả?”
“Không giặt thì tôi phải vứt đi à?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“Em còn sợ anh vứt hết quần áo của em rồi đây này,” Hạng Tây nhỏ giọng lầm bầm, vỗ cửa xe, “Được rồi, anh đến bệnh viện đi.”
Chuyện Hạng Tây muốn đăng ký lớp bồi dưỡng Trình Bác Diễn thấy không quan trọng lắm, nếu Hạng Tây muốn đăng ký thì đăng ký, còn không muốn đăng ký thì khỏi đăng ký thôi, Trình Bác Diễn thấy mấy cái lớp bồi dưỡng đó đa phần là lừa đảo.
Nhưng anh tốn thời gian nghĩ xem Hạng Tây nên học thêm kỹ năng gì, Hạng Tây muốn có công việc tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn.
Anh luôn lo lắng Hạng Tây sẽ hài lòng với hiện tại, một tên côn đồ đi ra từ Triệu Gia Diêu, ngoài lấy ba cái chuyện lừa gạt làm chuyện chính ra thì chẳng biết cái gì cả, có một công việc ở siêu thị, chắc là cảm thấy rất tốt, nhưng lâu dài, công việc buồn tẻ, lương đủ sống, có lẽ sẽ mài mòn mong muốn một lòng về phía trước của Hạng Tây.
Hiện tại Hạng Tây nghĩ như vậy, anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ là cần học cái gì, phải suy nghĩ thật kỹ.
Chỉ là mấy ngày liên tiếp Hạng Tây cũng không có động tĩnh gì, lúc Trình Bác Diễn gọi điện hỏi, cậu cũng chỉ nói là còn đang suy nghĩ.
“Em muốn suy sâu tính kỹ.” Hạng Tây nói rất nghiêm túc.
Trình Bác Diễn cũng không biết cậu còn muốn suy sâu đến mức nào, tính kỹ đến mức nào, muốn suy nghĩ những gì, nhưng anh cũng không định thúc giục cậu.
“Em hết đồ thay rồi,” Hạng Tây lại nói, “Em muốn đến chỗ anh lấy đồ, ngày mai được không?”
“Ngày mai tôi phải trực ban,” Trình Bác Diễn nói, thật ra ngày mai anh không trực ban, nhưng bà anh gọi hết con cháu đến chỗ bà ăn cơm, anh không muốn nói cho Hạng Tây biết, sợ Hạng Tây biết lại nhớ đến Màn Thầu và người nhà gì đó, “Ngày mốt thì sao?
“Được, đúng rồi,” Hạng Tây nói, “Đồng nghiệp của em có làm ít socola cho em, em mang qua cho anh ăn nha, ngon lắm đó, em cũng hỏi cách làm rồi, nếu anh thích ăn thì em làm cho anh.”
“Em tận mắt nhìn người ta nấu mì còn chưa làm được y chang đâu, mới hỏi mà đã làm socola được à?” Bây giờ Trình Bác Diễn không còn chờ mong gì với tài nấu nướng của Hạng Tây, đây cũng là lý do anh từ chối lớp nấu ăn ngay từ đầu.
“Thử thôi mà, có khi em nấu nướng không được nhưng tráng miệng lại ngon thì sao,” Hạng Tây cười ha ha, “Chẳng qua phải mua một bộ khuôn trước đã, mua nhiều hình, vui lắm, sau này anh nấu cơm cũng có thể bỏ vào mấy cái khuôn ấn ấn rồi lấy ra ăn…….Nhưng mà đi đâu mua khuôn đây?”
“Tôi có, em đến thì lấy mà chơi đi.” Trình Bác Diễn nói.
Đúng là có khuôn, nhưng không phải của Trình Bác Diễn, mà là của Cục Đất nhà bà thím, Trình Bác Diễn từng thấy ở nhà bà nội, cái thằng nhóc béo ú này cứ quấn lấy bà đòi mua rồi cũng không dùng lần nào.
Nhưng không dùng thì là vô dụng, lúc Trình Bác Diễn lấy bộ khuôn từ tủ phòng bếp nhà bà ra, Cục Đất vừa thấy đã rú lên: “Của cháu! Của cháu hết mà!”
“Chú chỉ nhìn thôi.” Trình Bác Diễn vốn định cầm đi luôn, nhưng nhìn Cục Đất thế này chắc anh không cầm đi được rồi, thế là sờ đầu Cục Đất, chuẩn bị đặt bộ khuôn về.
“Đừng đụng cháu! Ai cho chú xem! Đồ của cháu chú xem gì mà xem!” Cục Đất đập lên chân anh một cái.
Trình Bác Diễn chuẩn bị cất khuôn về chỗ cũ thì dừng lại, cúi đầu nhìn nhóc một cái, sau đó xé cái hộp đựng khuôn trước mắt nó, lại lấy hai cái ra cầm trên tay chơi.
Đều là đồ inox, chất lượng cũng không tệ.
“Chú chết đi!” Cục Đất dùng lực đá vào đầu gối Trình Bác Diễn.
Trình Bác Diễn bị nó đá thiếu chút nữa là quỳ xuống đất, phủi cái quần: “Chú làm gì mà phải chết, chú không đi chết đấy.”
“Bà nội ——” Cục Đất nhắm mắt gào lên.
“Ôi chao sao thế này!” Bà thím chạy vào phòng bếp, “Bác Diễn sao con luôn chọc nó khóc vậy!”
“Con còn chưa chọc nó mà nó đã khóc rồi,” Trình Bác Diễn nói, lắc chiếc hộp đựng khuôn đúc trong tay trước mặt Cục Đất, “Chú mua của cháu, bán không?”
“Không bán! Chú chết đi! Không bán cho chú đâu!” Cục Đất lớn tiếng hét.
“Trình Bác Diễn!” Mẹ anh ở ngoài phòng khách cao giọng gọi anh, “Con lại làm gì thế!”
“Một trăm tệ bán không?” Trình Bác Diễn hỏi Cục Đất.
“…….Không bán!” Cục Đất hứ với anh.
“Hai trăm?” Trình Bác Diễn lại hỏi.
“Bán cho chú đi,” Bà thím đẩy Cục Đất một cái, “Để chú đưa tiền ra.”
“Bán cho chú, đưa tiền đây.” Cục Đất xòe tay ra.
“Cháu,” Trình Bác Diễn khom lưng nhìn nó, “Mơ đẹp quá, chú đây không thèm cái đồ chơi nát này của cháu.”
Trình Bác Diễn bỏ hộp đựng vào trong tủ, quay người ra khỏi phòng bếp, Cục Đất nổi giận với bà thím ở trong bếp, vừa khóc vừa nháo.
“Con bị điên đấy à?” Mẹ anh đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với Lý Nghiên, thấy anh đi ra thì cau mày, “Người đã ba mươi rồi, suốt ngày chọc con nít, con có bệnh phải không!”
“Đúng.” Trình Bác Diễn cười gật đầu.
“Con cướp đồ gì của nó thế?” Bà anh ngồi một bên hỏi.
“Không cướp được, là cái bộ khuôn đúc bánh quy lúc trước bà mua cho nó thôi.” Trình Bác Diễn nói.
“Ôi dào Bác Diễn em cũng được thật đó,” Lý Nghiên nghe thấy vậy thì cười nắc nẻ, “Đồ thần kinh! Em cần cái đó làm gì?”
“Chơi đó.” Trình Bác Diễn cười cười.
“Thím con bị con làm tức chết mất,” Bà nội cau mày, “Cái đó mua ở siêu thị dưới lầu, con tự mua đi.”
“Ở dưới lầu à?” Trình Bác Diễn cúi người xuống vòng tay qua xách Tiểu Khê đang nằm sấp trên sofa lên, “Tiểu Khê đi mua kẹo với cậu có được không.”
“Được,” Tiểu Khê bị anh cắp dưới cánh tay lập tức cười ha ha, tay chân vung vẫy, “Anh mua kẹo.”
“Là cậu.” Trình Bác Diễn cắp con bé ra khỏi cửa.
“Cậu mua kẹo.” Tiểu Khê phấn chấn vung tay.
Trong siêu thị cũ dưới lầu đúng là có khuôn đúc, hơn nữa còn còn có vài loại, Trình Bác Diễn nhìn thấy một bộ giống với của Cục Đất, là cỡ vừa.
Anh suy nghĩ, lấy bộ lớn nhất, hình lớn hơn chừng gấp đôi so với cái của Cục Đất.
Đúng là trẻ con thật……Trình Bác Diễn cười cười.
Lý Nghiên không cho Tiểu Khê ăn nhiều đồ ngọt, cho nên Trình Bác Diễn chỉ mua cho bé mấy viên kẹo sữa, nghĩ gì đó lại mua cho Cục Đất bò khô nó thích ăn.
Tiểu Khê rất thỏa mãn, ngậm một viên kẹo sữa, kéo tay Trình Bác Diễn tung tăng cả đường về.
Về đến nhà bà nội, Cục Đất vừa thấy khuôn đúc lớn, lại thấy Tiểu Khê có đồ ăn, lập tức nháo lên, Trình Bác Diễn đưa bò khô cho nó.
“Không cần chú mua!” Cục Đất gào.
“Vậy để trên bàn đi, lát nữa chú ăn.” Trình Bác Diễn nói.
Cục Đất qua đó cầm bò khô chạy nhanh đi.
Hôm nay người trong nhà tụ tập rất đông đủ, đến bác cả bình thường bận đến mức không thấy bóng cũng về, lúc này đang cầm một hộp lá trà nói chuyện với ba anh.
“Loại này là loại lần trước nói với chú này,” Bác cả gõ vào hộp, “Nhưng mà chát hơn loại lúc trước anh đưa cho chú một chút, mà anh nhớ chú thích loại chát một chút nhỉ?”
“Vâng,” Ba anh gật đầu, “Đúng vậy, nếu không em uống vào sẽ thấy nhạt.”
“Rảnh thì hai chúng ta đến trà trang của ông ấy ngồi một chút,” Bác cả nói, “Làm ở chỗ lớn lắm, cũng rất ấn tượng, mấy hôm trước còn nói muốn tìm người biểu diễn trà đạo kiểu Trung, cũng không biết đã mời được người đến chưa.”
*Trà trang: tên gọi chung cho các tiệm bán lá trà, dụng cụ trà và những đồ dùng liên quan tới trà.“Trà đạo kiểu Trung?” Ba anh nghĩ ngợi, “Biểu diễn đúng chuẩn quá ít, bình thường toàn là trà đạo Nhật Bản.”
“Lại chẳng thế sao, người theo kiểu Trung ít quá, thật ra bây giờ rất nhiều trà trang đều muốn làm mấy cái này, một ông già ngồi đó, bày trà ra, có tiên phong đạo cốt, rất thú vị.” Bác cả cười.
Trình Bác Diễn đang đùa với Tiểu khê, nghe lời này thì ngừng, đặt Tiểu Khê lên sofa, ngồi xuống cạnh bác cả: “Lão đại.”
“Đây, không chơi với thiên sứ nhỏ Khê Khê nữa à?” Bác cả cười vỗ chân anh, từ khi biết nói anh luôn gọi bác cả là lão đại, mỗi lần bác cả nghe thấy thế thì cười rất lâu, “Muốn đi uống trà với chúng ta hả?”
“Muốn đi xem thôi, cái trà đạo kiểu Trung ấy.” Trình Bác Diễn nói.
“Dào ôi, thế phải đợi người ta tìm được người đã, bây giờ tìm được người pha trà đẹp không dễ đâu.” Bác cả nói.
“Có chỗ học không ạ?” Trình Bác Diễn lại hỏi.
“Có chứ, ở sở nghiên cứu trà có đó, đừng có thấy người theo học không nhiều, ông già đó kén chọn lắm, không có nhãn duyên thì không cho theo học đâu,” Bác cả đánh giá anh một lúc, “Con muốn học à? Con không cần nói, chỉ cần con thế này, mặc cái áo dài, ngồi đó thôi cũng ra dáng lắm rồi.”
*Nhãn duyên: Khi gặp người khác lần đầu tiên đã bị thu hút bởi ánh mắt và ngoại hình của người đó thì gọi là nhãn duyên.“Áo blouse trắng hả?” Mẹ anh ngồi đối diện tiếp một câu, “Nhà em ba người, có thể ngồi một hàng đấy.”
*Áo dài là 大褂/dàguà/, còn áo blouse trắng của bác sĩ là 白大褂/báidàguà/.Cả nhà cười vui vẻ.
“Lão đại, con gọi cho bác sau nhé,” Trình Bác Diễn cười nói bác cả, “Đến lúc đó con sẽ nói kỹ hơn.””
“Được!” Bác cả thích uống trà, có người nguyện ý trò chuyện mấy thứ này với ông, ông rất vui vẻ.
Hạng Tây có hứng thú với trà hay không thì anh không rõ, Hạng Tây có hứng thú học trà đạo kiểu Trung hay không anh cũng không rõ, nhưng Trình Bác Diễn thấy học cái này có khi sẽ thành công, người học cái này ít, hiện tại các trà trang muốn cách điệu đều cần một tiết mục như vậy.
Ngày hôm sau Hạng Tây mang theo một túi không biết đựng cái gì vào phòng, anh còn nhìn Hạng Tây một lúc, tưởng tượng xem Hạng Tây ngồi sau bàn nghịch trà không biết sẽ như thế nào.
“Cầm giúp với coi,” Hạng Tây hét cả họng, “Nếu không em để dưới sàn đó, anh đừng trách em.”
“Quần áo của em trong thư phòng.” Trình Bác Diễn cười xách cái túi, cái giọng này làm hình ảnh tưởng tượng của anh sắp bị làm mờ rồi, Hạng Tây khoanh chân ngồi sau bàn trà, một tay cầm ấm, một giọng nói vang lên, mẹ nó chứ ông có uống hay không hả!
Vừa nghĩ như thế, Trình Bác Diễn cười không dừng được, xách cái túi cười cả đường vào bếp.
“Nãy anh làm gì mà giờ cười ghê vậy,” Hạng Tây thay đồ vào phòng bếp, “Em làm socola thì buồn cười đến thế à?”
“Không, nghĩ cái khác,” Trình Bác Diễn cười nói, “Em uống trà không?”
“Trà bạc hà của anh á hả?” Hạng Tây hỏi.
“Không,” Trình Bác Diễn lấy mấy gói trà nhỏ hôm qua mới chôm được từ trong túi của bác cả anh, “Hồng trà.”
“Được đó, socola với trà……” Hạng Tây cười, “Anh còn uống trà cơ à?”
“Uống ít lắm, em thích uống không?” Trình Bác Diễn mở túi ra xem, bên trong là một thanh socola to, còn có mấy cái lọ nhỏ, đều đựng mấy thứ như óc chó nhuyễn gì đó.
“Chưa nói tới có thích uống hay không, trước đây…… Chú Bình lúc nào cũng uống, có lúc em cũng uống cùng, khuôn đâu? Lấy thêm cái chảo rán nữa,” Hạng Tây xếp đồ thành hàng ngang, lại lấy ra một cái hộp nhỏ màu hồng hình trái tim, “Đây là đồng nghiệp của em làm đó, anh ăn thử xem.”
“Rửa chảo trước đi, lâu rồi chưa dùng,” Trình Bác Diễn lấy chảo cho cậu, thấy cái hộp hình trái tim thì sững người, mở ra nhìn xem, là socola được làm rất tinh xảo đẹp mắt, tất cả đều là hình trái tim, anh liếc nhìn Hạng Tây, “Đồng nghiệp nữ?”
“Hả?” Hạng Tây rửa chảo, “Đúng thế, nam ai lại đi làm ba cái thứ này.”
“Không phải em đang làm sao,” Trình Bác Diễn cười cười, “Đồng nghiệp nữ này cho tất cả mọi người hay chỉ cho mình em?”
“Cho mọi người, ca của em có bốn người, cô ấy cho hết,” Hạng Tây nói, “Anh mau ăn thử đi, có hai loại, một là cho thêm đậu phộng nghiền, còn một cái là cho thêm óc chó nghiền.”
“Đều bỏ vào hộp thế này hả?” Trình Bác Diễn lấy ra một viên socola cắn một miếng, vị rất ngon, có bỏ thêm sữa.
“Không, của Vu Bảo Toàn là cái hộp tròn, màu xanh lam, của Trương Hân là hình bông hoa, màu đỏ tươi, của em…….” Hạng Tây nói đến một nửa thì dừng lại, quay đầu nhìn Trình Bác Diễn: “Của em là màu hồng hình trái tim.”
“Đúng rồi, màu hồng hình trái tim.” Trình Bác Diễn lại bỏ một viên socola vào miệng, cắn rôm rốp.
“Cô ấy…….” Hạng Tây như mới hiểu được, “Cô ấy có ý gì thế?”
“Sao tôi biết được.” Trình Bác Diễn lại cầm một viên, tiếp tục cắn rôm rốp.
“Ôi anh ăn hai viên thôi là được rồi, chừa cho em một chút, lát nữa anh ăn không nổi cái em làm mất!” Hạng Tây nhìn anh cứ ăn viên này lại đến viên tiếp, có chút nóng nảy, “Anh đói bụng hay sao thế?”
“Em quản tôi à?” Trình Bác Diễn nói, trong hộp tổng cộng có năm viên socola tất cả, anh lấy hết ba viên còn lại ra, nhét hết vào trong miệng.
“A! Anh điên hả!” Hạng Tây trợn tròn mắt lên.
“Làm sao,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, miệng ngồm ngoàm nói không rõ, “Em không nỡ cho người khác ăn bánh nhỏ tình yêu à?”
“Em…” Hạng Tây há miệng không nói ra lời, trừng Trình Bác Diễn nửa ngày, “Được, anh ăn đi, em không cần.”
“Em muốn loại này phải không?” Trình Bác Diễn lấy khuôn ra, mở ra cho cậu nhìn.
“Đúng, chính là loại này,” Lực chú ý của Hạng Tây lập tức bị dời đi, lấy vài cái ra nhìn, “Đây là con mèo, đây là chuột, này…….”
“Dùng cái này.” Trình Bác Diễn lấy ra ba cái hình trái tim lớn nhỏ khác nhau xếp lên trên thớt, cất hết mấy cái khuôn khác lại.
Hạng Tây không nói gì, nhìn ba cái hình trái tim cả một phút, mới quay đầu nhìn Trình Bác Diễn: “Ý gì đây?”
“Em đoán xem,” Trình Bác Diễn cố gắng nuốt đống socola trong miệng xuống, xoay người ra khỏi phòng bếp, “Ôi tôi đi uống chút nước đây, nghẹn chết mất.”
“…….Khùng quá.” Hạng Tây nhỏ giọng nói một câu, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm ba cái hình trái tim kia.
Hà Tiểu Như nói làm socola rất đơn giản, tan chảy socola, thêm sữa, rồi thêm đậu phộng nghiền hay óc chó nghiền gì đó……. Hạng Tây làm xong công tác chuẩn bị, cầm một hộp sữa trong tủ lạnh ra.
Thêm bao nhiêu sữa?
Hạng Tây không nhớ nữa, hình như Hà Tiểu Như cũng chưa nói, chỉ nói là “thêm ít sữa”, thêm một ít là ít bao nhiêu thế hả?
Cậu suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng xoay người ra khỏi phòng bếp, định nhờ Trình Bác Diễn giúp cậu tra xem, kết quả là vừa vào phòng khách, còn chưa mở miệng, phát hiện Trình Bác Diễn đang ngủ trên sofa, vắt tay lên che mắt.
Lần đầu tiên Hạng Tây thấy Trình Bác Diễn ngủ vào giờ này, xem chừng là hôm nay có nhiều bệnh nhân, cậu ngơ ra một lát, tay chân nhẹ nhàng đi đến chỗ máy tính, socola sữa cần thêm nhiêu sữa, tự mình tra vậy.
Máy tính đang mở, Hạng Tây chạm con chuột một cái, màn hình liền sáng lên, chắc là Trình Bác Diễn dùng máy tính trước khi cậu đến.
Cậu nhìn lướt qua trang đang mở, định mở một trang mới thì tay dừng lại, trang này nhìn hơi lạ, liếc qua một cái, có rất nhiều ảnh chụp.
Đây là cái gì? Hạng Tây nhìn chữ ở bên trái đầu trang, đọc từng chữ từng chữ một lúc.
Xem xong thì ngây người.
Kho hồ sơ người mất tích?
Trình Bác Diễn đang tra ai?
Hạng Tây liếc qua thấy Trình Bác Diễn còn đang ngủ trên sofa, ánh mắt lại dời về màn hình, trên hai trang đang mở, cậu thấy được tên Lý Chấn Kiệt.
Lý Chấn Kiệt? Tay Hạng Tây run lên, Trình Bác Diễn đang tra Màn Thầu?
Nhưng kết quả cho ra hai Lý Chấn Kiệt hiển nhiên đều không phải là Màn Thầu, sau khi phấn khích Hạng Tây lại thất vọng một trận.
Khi nhìn vào một trang khác đang mở, cậu đột nhiên có chút muốn cười.
Trang còn lại cho thấy Trình Bác Diễn còn tìm cái tên Lý Màn Thầu nữa, đương nhiên, cũng không có thu hoạch.
Hạng Tây đóng trang lại, đứng yên ở chỗ máy tính thật lâu, lại rón rén đi đến bên cạnh sofa, khom lưng xuống, cúi đầu nhìn Trình Bác Diễn không chớp mắt.