“Cho anh! Anh ăn đi! Cho đó!”Quen Trình Bác Diễn lâu như thế, mà đây là lần đầu tiên Hạng Tây thấy Trình Bác Diễn đang ngủ, dù có mấy ngày mình sống ở đây, cũng chưa từng thấy Trình Bác Diễn ngủ vào giờ này, bây giờ là thời gian anh xoay bút đọc sách ghi chép cơ.
Trình Bác Diễn luôn chú ý đến hình tượng, lúc đi làm, lúc tan việc, lúc cùng cậu vào quán ăn ven đường ăn đồ ăn, nhìn thì lúc nào cũng đẹp trai, đến bây giờ làm ổ trên sofa ngủ, cũng đẹp trai như thế, vừa nhìn là biết anh không giống với xuất phẩm từ Triệu Gia Diêu.
Hạng Tây nhìn khuôn mặt anh bị cánh tay che một nửa, chỉ có thể thấy sống mũi cao thẳng, và đôi môi mím chặt, còn có cái cằm cạo râu sạch sẽ.
Chính là người đàn ông này, mỗi lần đều ở một góc kín cậu không nhìn thấy, thầm lặng làm những chuyện cậu không nghĩ đến……..
Lần này Hạng Tây không nghĩ đến chuyện “có tài đức gì” nữa, đều là những thứ cậu có muốn nghĩ cũng vĩnh viễn nghĩ không hiểu.
Cậu vẫn luôn nhìn mặt Trình Bác Diễn, nghĩ xem, mẹ nó anh bị mù phải không?
Một lần, Hạng Tây sẽ hỏi vì sao.
Hai lần, cậu sẽ mơ màng.
Ba lần, cậu sẽ bối rối.
Bốn lần, năm lần, lần này rồi tới lần khác, cậu không thể nào còn không hiểu được.
Mặc dù vẫn nghĩ không thông như cũ, vẫn có chỗ không xác định được như cũ, vẫn không có sức nghĩ kỹ hơn như cũ, nhưng bây giờ cậu không muốn suy nghĩ mấy cái này.
Chỉ muốn nhìn khuôn mặt an tĩnh của Trình Bác Diễn, cảm thấy ấm áp, cảm động còn có cái gì đó đốt cậu cháy rực, không biết vì khom lưng quá lâu hay vì cháy lên đầu rồi, mặt cậu hơi nóng lên.
Nhưng vẫn chưa muốn động mà.
Cho đến khi ngửi thấy mùi khét trong phòng bếp, cậu mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Á đù!
Socola!
Lần thử nghiệm đầu tiên của đại sư phụ làm tráng miệng tương lai.
“Toi rồi toi rồi toi rồi toi rồi……..” Cậu lầm bầm một tràng, cúi người nhón chân lủi vào phòng bếp.
Nghe thấy tiếng Hạng Tây luống cuống lấy cái chảo đang làm tan socola xuống, lại nghe thấy tiếng bộp lên trên thớt, Trình Bác Diễn thở dài thườn thượt, bỏ tay trên mắt xuống, lại dụi mắt.
Nghe được Hạng Tây lại chạy ra ngoài, anh nhanh chóng đặt cánh tay lên mắt bảo trì tư thế trước đó.
“Bác sĩ Trình,” Hạng Tây vịn cửa phòng bếp, nói như đang thì thầm, “Trình Bác Diễn…….Này…….Làm sao bây giờ, hình như cháy rồi…….”
Trình Bác Diễn không nhúc nhích, cậu dừng một chút lại xoay người trở về phòng bếp.
Máy hút mùi trong phòng bếp được mở lên, vang lên ong ong, mùi khét dần dần phai nhạt đi.
“Thế nào rồi?” Anh hỏi một câu.
“Đừng tới đây!” Hạng Tây đang tập trung tinh thần khom người nhìn vào thớt giật bắn xoay người lại, “Đừng tới đây! Được rồi em sẽ gọi anh!”
“Tôi không tới,” Trình Bác Diễn cười cười, “Tôi chỉ đứng đây nhìn một lát thôi.”
“Anh tỉnh rồi hả?” Hạng Tây lại quay đầu khom lưng xuống, “Đây là lần đầu tiên em thấy anh ngủ vào giờ này đấy.”
“Hôm nay có ca phẫu thuật lớn với trưởng khoa, hơi mệt,” Trình Bác Diễn cười nói, “Em lén nhìn tôi ngủ à?”
“Không có!” Hạng Tây lập tức nâng cao âm lượng, “Em có bệnh đâu, anh ngủ thì có gì đẹp mà nhìn!”
“À,” Trình Bác Diễn nói, “Lúc nào thì ăn được?”
“Lát nữa, anh vừa mới ăn một hộp mà còn đói à?” Hạng Tây quay đầu nhìn anh.
“Dạ dày của tôi tương đối tùy ý,” Trình Bác Diễn xoay người về phòng khách, ngồi trong phòng khách hát một câu, “Muốn ăn thì ăn, ăn uống phách lối………”
Hạng Tây tìm cái đĩa lớn xếp ba cái khuôn hình trái tim Trình Bác Diễn yêu cầu lên, nghĩ ngợi lại lấy từ cái hộp đựng khuôn ra lấy cái khuôn mèo nhỏ chó con chuột bé đặt lên trên.
Rốt cuộc phải thêm bao nhiêu sữa thì cuối cùng cậu vẫn không rõ, đoán là thêm nửa hộp sữa, cũng không biết có nếm ra được vị sữa bò hay không, dù sao trước đó cậu có liếm một ít, cũng không liếm thấy gì cả.
Bỏ socola đặc sệt đổ vào khuôn, đổ xong mới nhớ tới óc chó nghiền gì đó còn chưa bỏ vào, thế là rắc hết mấy cái nghiền lên trên.
Nếu không ăn một miếng, thì nhìn mấy cái này rất giống đại công gần cáo thành rồi, Hạng Tây bỏ đĩa vào tủ lạnh, đứng trước tủ lạnh thở phào một hơi dài.
Lúc Hạng Tây ra khỏi phòng bếp, Trình Bác Diễn đang ngồi trong phòng khách pha trà, hương trà lan tỏa khắp phòng.
“Làm xong rồi?” Thấy cậu đi ra, Trình Bác Diễn hỏi một câu.
“Đợi đông cứng lại là có thể ăn rồi,” Hạng Tây đến bên bàn, Trình Bác Diễn dùng ly thủy tinh ngâm trà, cậu cầm lên xem, lại ngửi ngửi, “Trà này ngon nè.”
“Ngửi thôi cũng biết à?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“Nhìn thôi cũng biết rồi,” Hạng Tây uống một hớp nhỏ, nâng ly lên ngón tay gõ vào thành, “Kỳ Hồng Mao Phong, anh cũng chưa tráng trà, không đủ thơm.”
*Kỳ Hồng Mao Phong là một loại trà thuộc loại Hồng Trà Kỳ Môn.*Tráng trà: nó có nghĩa là để rửa lá trà, đặc biệt là khi pha trà bằng ấm trà hoặc chén Khải theo phương pháp Kungfu Trung Quốc, trước tiên chúng ta cho nước vào trà, sau đó rót nước ra, và quy trình này được gọi là tráng trà.“Em……” Trình Bác Diễn sửng sốt, “Còn có thể uống ra được là trà gì sao?”
“Đoán mò thôi, chú Bình thích uống hồng trà, giả vờ làm người có văn hóa ấy mà,” Hạng Tây cười ngượng ngùng, “Kỳ Hồng Tam Kiếm Khách, chú ấy thích uống nhất là Mao Phong.”
*Kỳ Hồng Tam Kiếm Khách là tên gọi chung của ba loại hồng trà Kỳ Hồng Mao Phong, Kỳ Hồng Hương Trùng và Hoàng Sơn Kim Hào.“Thích trà không?” Trình Bác Diễn thật không ngờ cậu còn nói được đôi ba câu về trà.
“Chưa đến mức thích hay không,” Hạng Tây nhìn anh, “Sao thế?”
“Hôm nào tôi định đi mua lá trà, sẵn tiện đi xem biểu diễn trà đạo,” Trình Bác Diễn không nói thẳng suy nghĩ của mình, định xem Hạng Tây có hứng thú hay không trước đã, “Nếu em muốn đi, hai ta cùng đi nhé?”
“……..À,” Hạng Tây suy nghĩ, “Được thôi, nhưng anh đừng có trông mong em chọn giúp anh, em không có hiểu đâu.”
“Ừ,” Trình Bác Diễn cười cười, “Socola ăn được chưa?”
Hạng Tây chạy vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, lấy ngón tay chọc vào socola trong đĩa mấy lần, đã cứng lại rồi, lại nhớ tới mình còn chưa rửa tay……..Kệ đi, dù sao Trình Bác Diễn chưa thấy.
Cậu đập socola trong khuôn ra, xếp từng cái ngay ngắn trên đĩa, đặt ba cái hình trái tim ở giữa nhất.
Lúc lấy ra, Trình Bác Diễn không thèm nhìn kỹ, trực tiếp lấy cái hình trái tim nhỏ nhất ở giữa cắn một miếng.
“Thế nào?” Hạng Tây nhìn anh, “Có thể nếm ra được vị gì không?”
“Rất……ngon đó!” Trình Bác Diễn bật ngón cái lên, lại cắn một miếng.
“Đừng có vừa hỏi đã nói ngon, sao anh phiền thế, không có chân thành tí nào,” Hạng Tây cười vui vẻ, “Rốt cuộc có ngon không, có nếm ra được vị gì không?”
Trình Bác Diễn ăn hết cục nhỏ, sau đó dựa vào sofa, cười cả nửa ngày: “Có ngon không à……Khó nói quá, nhưng mà vị ấy à………chắc có vị cháy.”
“Đậu mòe!” Hạng Tây hô một tiếng, cười không dừng được, cậu lấy một cục cắn một miếng, cười không rõ ràng, “Đúng là có vị cháy thật…….Em nói anh nghe, cái này phải luôn khuấy, em vừa mới rời đi có một lúc, nó cháy luôn.”
“Em đi đâu thế?” Trình Bác Diễn cười cười.
“Em……..” Hạng Tây cầm một cục socola, em đi nhìn anh ngủ đấy, đương nhiên cậu không dám nói, cười ha ha hai tiếng không nói gì.
“Cái đó là của tôi,” Trình Bác Diễn chỉ socola trên tay cậu, “Em ăn cái khác đi.”
“Hả?” Hạng Tây cúi đầu, thấy socola hình trái tim trên tay, cậu bỗng có chút xấu hổ, không dám đặt về, lại không biết nói cái gì, nhịn cả nửa ngày mới nặn ra được một câu chẳng đâu vào đâu, “Tim của…..anh à? Vậy……..em ăn…..không phải vừa lúc…..sao?”
“Hử?” Trình Bác Diễn ngây người.
“A! Anh muốn ăn à! Anh muốn ăn cái này à!” Hạng Tây nhanh chóng gào cả cổ họng lên, sau khi nói câu đó mới đột ngột phát hiện có chỗ không thích hợp, lập tức nhảy lên tại chỗ, vọt tới trước mặt Trình Bác Diễn giơ socola lên, ngại ngùng đến mức đi đường cứng ngắc, “Cho anh! Anh ăn đi! Cho đó!”
Giọng Hạng Tây to rõ chấn động Trình Bác Diễn làm anh không biết nên cười không, đưa tay ra nhận socola, như đang tiến hành nghi thức thiêng liêng truyền bó đuốc vậy, chỉ thiếu hét một câu đốt cháy ngọn lửa rực sáng thắp ước mơ bay xa…..
“Khi nào anh đi mua lá trà thế?” Hạng Tây cầm ly trên bàn lên uống một ngụm trà, lại phi phi phi phun lá trà vào ly.
“Ôi chao…..” Trình Bác Diễn ngậm nửa cục socola bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Xin lỗi, uống ngụm lớn quá,” Hạng Tây lại phun ra, “Được rồi, phun xong rồi.”
“Em cố ý đúng không!” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“Không phải mà,” Hạng Tây cười, “Thật đó! Thật sự không phải cố ý đâu, em chỉ thuận mồm thôi, anh pha trà thế này chắc chắn sẽ uống phải lá trà đó!”
“Vậy tôi nên pha thế nào?” Trình Bác Diễn hỏi, vì tri thức về trà của Hạng Tây vượt quá dự đoán ban đầu của anh, anh hơi chờ mong câu trả lời của Hạng Tây về pha trà.
“Dùng ấm pha đó đại ca.” Hạng Tây nói.
“……..Thế à.” Trình Bác Diễn nghe thấy câu trả lời đơn giản trực tiếp lại vô cùng có lý, thiếu chút nữa không hiểu gì.
Suy nghĩ một chút lại cười, cười một hồi lâu mới ngừng.
“Không phải hôm nay anh bị mệt đến ngu rồi không, cười hoài vậy,” Hạng Tây nhíu mày, “Rốt cuộc có gì đáng cười mà anh cười mãi như Di Lặc thế?”
“Không,” Trình Bác Diễn xoa mặt, “Chỉ là thấy em nói rất có lý.”
“Chế giễu em mới đúng,” Hạng Tây liếc mắt nhìn anh, “Lấy ấm pha thì không đúng chỗ nào hả!”
“Đúng, đúng cực kỳ, rất đúng!” Trình Bác Diễn giơ ngón cái với cậu.
Hạng Tây chậc một tiếng, uống một ngụm trà, lại phun mấy lần vào trong ly, đặt cái ly xuống ngồi lên trên ghế, chống khuỷu tay lên đùi, nhìn Trình Bác Diễn: “Rửa tay, thưởng thức trà cụ một chút.”
“Hả?” Trình Bác Diễn nhìn cậu vẫn không kịp phản ứng.
“Tráng ấm rửa ly, lấy trà, tráng trà, ủ trà, đậy nắp, xếp chén trà, hồi ấm, phân ấm…….” Hạng Tây nói liên tục, cuối cùng híp mắt lại, nâng cằm lên nhìn Trình Bác Diễn, “Mỗi dạng đều phải nghiên cứu, cái gì mà long mã nhập cung, xuân phong phủ diện, ngọc dịch hồi hũ, phượng hoàng hay là khổng tước khấu đầu ba lần em cũng không nhớ rõ, nhưng muốn lừa anh thì không thành vấn đề.”
Trình Bác Diễn há to miệng không nói nên lời.
“Đừng cười,” Hạng Tây trừng anh, “Có phải em nói nghiêm túc thì anh muốn cười không?”
“Không muốn cười,” Trình Bác Diễn nhìn cậu rất chân thành, “Lúc này tôi thật sự không muốn cười.”
Hạng Tây búng tay: “Thật ra mấy cái này chú Bình đều nói lúc làm màu, em nghe từ nhỏ tới lớn cũng nhớ được đại khái, đôi khi lấy ra để khoác lác chơi.”
“Hạng Tây,” Trình Bác Diễn đứng lên, đến cạnh bàn, lấy cục socola hình trái tim cuối cùng bỏ vào miệng, “Mấy cái kỹ năng làm màu thế này có thể kiếm tiền, hơn nữa kiếm được rất nhiều, đương nhiên, phải tinh thông trước tiên.”
“Vậy chú Bình rất tinh thông……” Hạng Tây nói một nửa thì ngừng lại, cũng đứng dậy nhìn Trình Bác Diễn, chuyện kiếm tiền luôn là thứ có thể hấp dẫn cậu đầu tiên, “Kiếm làm sao?”
“Đến lúc đó em đi với tôi thì biết,” Trình Bác Diễn cười cười, “Xem em có hứng thú không.”
“Ừm,” Hạng Tây đáp lại, im im dùng ngón tay gạt gạt mấy cục socola trên đĩa, rất lấu sau mới mở miệng nói một câu, “Anh có nuôi con trai cũng không cần nhọc lòng như thế đâu.”
“Có con trai thật thì ném cho mẹ nó nuôi, tôi mới không quan tâm mấy việc này.” Trình Bác Diễn nói.
“Cặn bã,” Hạng Tây liếc anh một cái, “Cũng may không có ai gả cho anh.”
“Đúng thật, nguy hiểm quá.” Trình Bác Diễn cười.
Hạng Tây cười cùng anh, bỗng có cảm giác nhẹ nhõm không nói thành lời được, cứ ăn uống trò chuyện đùa giỡn thế này, vĩnh viễn đừng dừng lại thì tốt rồi, không cần sầu muộn, không phải bất an, chuyện gì cũng có thể để sang một bên không cần nghĩ đến.
Trình Bác Diễn đến trước mặt Hạng Tây, Hạng Tây nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, Hạng Tây hơi ngạc nhiên thế mà mình lại không dời ánh mắt nhìn Trình Bác Diễn đi.
Trình Bác Diễn hơi ngừng lại trong giây lát, sau đó đến gần hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái.
Hạng Tây ngẩn người, không hề động đậy, cũng không tránh đi, chỉ yên lặng nhìn Trình Bác Diễn.
Mãi tới khi Trình Bác Diễn bị cậu nhìn đến mức không chịu nổi, mới khẽ ho một tiếng, cậu mới thu lại ánh mắt của mình, dời đến cục socola bên cạnh.
“Có vị sữa.” Trình Bác Diễn nói.
“Hả?” Hạng Tây xoay mặt nhìn anh.
“Vị ấy, là socola sữa,” Trình Bác Diễn nhón một cục đến bên miệng, suy nghĩ rồi lại bỏ xuống, “Ôi quả thực ăn không nổi nữa.”
“Kết cục của việc giành ăn đó,” Hạng Tây cười rộ lên, “Anh mà nổi tính trẻ con lên thì đúng là làm người ta kinh hoảng, lúc em năm tuổi đã không còn thế nữa rồi.”
“Vậy em bị trưởng thành ngược đời rồi.” Trình Bác Diễn gật đầu.
“Cút đi.” Hạng Tây sững ra rồi cười lên.
Ăn xong socola……..Nói chính xác là không hề ăn hết, còn lại mấy cục socola Trình Bác Diễn bỏ vào bình thủy tinh nhỏ đậy lại, nói là hôm sau đem đến bệnh viện ăn.
Sau khi dọn dẹp xong, Trình Bác Diễn chở Hạng Tây về siêu thị, sau khi vào tiệm ở, mỗi tới Hạng Tây đều phải đến siêu thị, giúp đồng nghiệp đóng cửa, kiểm tra cửa nẻo cửa sổ gì đó.
“Tối ngủ có được không? Không hay thức giấc chứ?” Trình Bác Diễn hỏi.
“Ngủ được, có tiếng động thì đi xem, thuận tiện dạo một vòng luôn, giấc ngủ của em tốt lắm, lên giường là ngủ, nằm xuống ngủ luôn,” Hạng Tây như đang đọc khẩu lệnh vậy, “Tốt hơn lúc anh phải trực ban nhiều lắm.”
“Ừ.” Trình Bác Diễn gật đầu, khởi động xe nhưng lại không lái đi.
Hạng Tây chống tay trên cửa sổ xe, Trình Bác Diễn đã khởi động xe, lẽ ra lúc này cậu phải lui một bước, nhưng cậu lại không động đậy, cảm thấy nên trò chuyện thêm lúc nữa, nhưng lại không biết nên trò chuyện cái gì.
Không muốn nói ra câu ngủ ngon.
“Tôi……đi về đây,” Trình Bác Diễn gõ vô lăng, “Lúc nào tôi đi mua lá trà thì sẽ gọi em.”
“Được.” Hạng Tây hi hi nhe răng cười.
“Vậy……” Trình Bác Diễn nghĩ ngợi một lúc, thò tay ra bắt lấy cái tay đang chống trên cửa sổ xe, nắm ngón trỏ của cậu kéo vào trong xe, sau đó cúi đầu hôn lên đầu ngón tay, “Ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.” Lúc Hạng Tây lên tiếng cảm thấy giọng mình có hơi phiêu phiêu, nếu không phải đang chống cửa xe, đoán chừng chân cậu sẽ nhũn ra mà quỳ rạp dưới cái quần thể thao của Trình Bác Diễn mất.
Đứng ven đường thấy xe Trình Bác Diễn đã ra khỏi con đường này, Hạng Tây mới đầu óc mơ màng rẽ vào con đường về siêu thị.
“Hạng Tây giúp tôi lau sàn với,” Trưởng ca đêm chạy tới, gấp gáp nói, “Hôm nay con tôi bị sốt, tôi phải nhanh về nhà.”
“A, được!” Hạng Tây vội vàng gật đầu, nhưng lòng lại kinh ngạc, vẫn luôn thấy trưởng ca nhìn cũng rất trẻ, thế mà đã có con rồi.
Có điều nhìn người đúng là không thể nhìn mỗi bề ngoài, Trình Bác Diễn cũng lớn thế rồi, nhìn cũng không giống người có con trai……..Không, Trình Bác Diễn vốn làm gì có con trai…..
Cùng với ba đi siêu thị?
Cái tào lao gì đây!
Hạng Tây giặt sạch cây lau nhà, khóa cửa kỹ càng, sau đó mới lau sàn trong tiệm chậm rì rì, trong đầu còn đang chiếu hai nụ hôn của Trình Bác Diễn đêm nay.
So với trước đó, hai nụ hôn hôm nay phải nói là bé tẹo tèo teo, nhưng không biết vì sao, cứ phải là hai nụ hôn hôm nay, làm cậu vẫn luôn choáng váng, không phải quá choáng, chỉ là choáng chíu chiu thôi, là cái kiểu choáng mà đi đường lảo đảo ấy.
Lúc cậu lau nhà không cầm chắc cái cán, cây lau nhà đập lên kệ hàng, cái hàng này mới đưa vào, ban ngày Tống Nhất còn nói nó có hơi lung lay, bảo Trương Hân gọi người tới đóng chắc lại, cậu còn chưa kịp la lên một tiếng Bồ Tát ơi đừng mà, thì một đống đồ ăn vặt trên kệ rung lắc rồi rớt xuống.
“Á ——” Hạng Tây ném cây lau nhà đi, kéo dài giọng thở dài hết sức.
Tốt rồi, giờ không choáng nữa, cũng không lảo đảo nữa, tai thính mắt tinh, đồ uống mát lạnh, mảnh nhỏ……tỉnh táo đầu óc…….
“Đậu.” Hạng Tây nhíu mày lại, ngồi xổm xuống nhặt từng bịch đồ ăn bị rớt xuống lên.
Mấy thứ này trông na ná nhau, còn có nhiều loại, dán nhãn hiệu dính hết lại với nhau, cao thủ nhỏ nhận chữ Hạng Tây đối chiếu cả buổi, mới bỏ cái đống quả mơ này quả mơ kia lên kệ hàng.
Sau khi dọn dẹp tiệm xong, cậu tắm rửa, về lại căn phòng nhỏ.
Bật TV lên đổi một vòng kênh, cũng không thấy gì hay để xem, nói đúng hơn là không có tâm tình để coi.
Hạng Tây nằm trên giường lăn qua lăn lại, lăn từ đầu giường đến cuối giường, lại lộn từ cuối giường về đầu giường, từ đầu đến cuối không biết làm sao để mình an tĩnh lại.
Hôm nay từ nhà Trình Bác Diễn đi ra, cảm giác của cậu không giống với bất cứ lần nào, nhìn qua thì giống như không có gì phát sinh cả, nhưng lại xảy ra rất nhiều, cái cảm giác “A tất cả đều khác rồi cái gì cũng khác rồi” vô cùng rõ ràng.
Nhưng phải nói ra là cái gì, cậu lại không dám xác định.
Chỉ biết là, lúc Trình Bác Diễn nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cậu, cậu không hề sợ hãi, cũng không có xấu hổ, thậm chí không có ngại ngùng, chỉ là chân mềm nhũn, muốn kéo tay khuỷu tay Trình Bác Diễn trượt xuống nằm sấp lên đất mới dễ chịu…….
Khi Trình Bác Diễn nhắn tin cho cậu, hai chân Hạng Tây còn đang gác lên tường, ngửa đầu nằm ngang trên giường.
Tôi nói em này.
Tin nhắn của Trình Bác Diễn chỉ có bốn chữ này.
Hạng Tây còn đang ngửa đầu, giơ điện thoại bấm bấm rất lâu, định hồi âm một câu, nói gì giờ?
- Socola em làm.
- Em đừng giận có được không.
Suyễn.
- Thật sự khó ăn lắm, sữa cũng cháy đắng rồi.
Hạng Tây đọc tin nhắn cười lên, ngửa đầu cười nửa ngày, xém nữa bị sặc nước miếng.
Cậu trực tiếp gọi điện thoại qua: “Anh nói thẳng cho em đi, nhắn tin làm gì chứ.”
“Lời bình tàn nhẫn như thế sao tôi nỡ lòng nào nói trước mặt em chứ,” Trình Bác Diễn cười, “Tôi vừa mới ăn thêm một cục nữa, xúc động quá chừng.”
“Anh nói xem, nếu không bị cháy, có phải sẽ rất ngon không?” Hạng Tây cười ha ha hai tiếng.
“Không đâu,” Trình Bác Diễn nói rất thành khẩn, “Dù không bị cháy, em cũng sẽ có lỗi ở chỗ khác thôi, hai ta quen nhau lâu thế, em còn chưa từng làm được món nào ngon đâu.”
“Ôi đây chính là vận mệnh,” Hạng Tây cười đến ho khan, “Không phải anh ăn gì cũng không có khẩu bị cũng không có yêu cầu gì với đồ ăn sao, thế nên ông trời mới kết đôi anh với một người nấu cơm còn làm vỡ nồi được đó.”
“Ừ, ông trời kết đôi đó.” Trình Bác Diễn nói.
Hạng Tây ngây ra, sau đó ho một trận mãnh liệt, nằm sấp trên giường cả buổi không nói gì.
“Hạng Tây?” Giọng Trình Bác Diễn vang lên, “Em không sao chứ?”
Hạng Tây không dám lên tiếng, cũng ngại mở miệng.
“Em có ý kiến gì với ông trời sao?” Trình Bác Diễn hỏi.
“Có ý kiến…..thì làm sao.” Hạng Tây chậc một tiếng, nhỏ giọng nói.
“Có ý kiến thì em cứ nói,” Trình Bác Diễn nói vô cùng nghiêm túc, “Ông trời sẽ không trách em đâu, cùng lắm là kéo đầu em vào cửa sổ xe đánh một trận.”