Không Hợp

Chương 48

“Haiz…” Nhìn đám người tự do chạy nhảy trên sân bóng, tôi thở dài lần thứ không biết bao nhiêu trong ngày.

Đã hai tuần kể từ khi khai giảng, Tiểu Siêu vẫn chưa xuất hiện lại, không biết lần trước có phải là lần cuối cùng hay không, cũng chẳng rõ lần sau nó có đến nữa hay không. Tôi ngồi bên cạnh sân bóng nơi mặt trời có thể chiếu đến, rõ ràng hiện là giờ thể dục thích nhất nhưng tâm trạng tôi lại vô cớ thấy nặng nề.

Nói hay không nói đây?

Tôi cảm thấy có người mới ngồi xuống cạnh mình, nhìn sang thì thấy đó là Mạc Nhã.

“Sao cậu không ra sân mà ngồi một mình ở đây?” Mạc Nhã hỏi.

Kỳ diệu thật, học kỳ trước tôi còn thích cô ấy đến mức không ngần ngại đánh nhau với Hạ Nam Diên, cảm thấy đời này không phải cô ấy thì không cưới. Sang học kỳ này nhìn lại, cô ấy đã biến thành một bạn học nữ bình thường.  Những suy nghĩ kết hôn sinh con với Mạt Nhã cứ như là chuyện kiếp trước.

Cái “thích” của tôi thật hời hợt. Đột ngột ý thức được điều đó khiến lòng tôi khiếp sợ, tôi thất thần nhìn chăm chăm gương mặt của Mạc Nhã. 

“Mễ Hạ?” Mạc Nhã nghiêng đầu, nhìn tôi bằng vẻ nghi ngờ.

“À… Họ bảo tớ chửi người khác nên phạt thẻ đỏ, yêu cầu trong mười phút tớ phải bình tĩnh lại.” Hai lớp chơi bóng với nhau, va chạm cơ thể là chuyện bình thường, tôi hiểu. Thế nhưng khi nhìn thấy học sinh nam lớp năm gạt ngã Hạ Nam Diên, tôi vẫn không nhịn được xông lên đẩy tụi nó lại, còn chửi tục nữa.

“Tác Cát đâu?” Bình thường Mạc Nhã và Tác Cát như hình với bóng, đây là lần đầu tôi thấy hai cậu ấy đi lẻ.

Mạc Nhã đưa mắt nhìn thảm cỏ xanh phía xa, chống cằm nói: “Hôm nay cậu ấy không khỏe, xin nghỉ.”

Tôi định hỏi xem cậu ấy có sao không thì thấy vẻ mặt bình tĩnh của Mạc Nhã, tôi hiểu ngay là cậu ấy đã đến “mấy ngày đó”.

“Ồ, vậy nhắc cô ấy uống nhiều nước ấm vào.”

Cứ thế Mạc Nhã và tôi ngồi cạnh nhau trên bậc thềm, lặng lẽ theo dõi trận bóng ở phía xa.

Khi Hạ Nam Diên lại nhìn về phía này thêm lần nữa, tôi không nhịn được hỏi Mạc Nhã: “Cậu có còn thích Hạ Nam Diên không?”

Nếu không có tên kỳ đà cản mũi là tôi thì không chừng họ đã thành đôi từ lâu rồi.

Hai tuần rồi tôi đã nhồi nhét rất nhiều kiến ​​thức về thế giới song song và cơ học lượng tử, tan học còn chạy đến văn phòng giáo viên môn vật lý để hỏi một số câu hỏi vốn không có trong giáo án. Đường chân tóc vốn đã thưa dần của thầy ấy lại càng thưa thớt hơn chỉ sau hai tuần.

Nói đơn giản, thế giới song song là kết quả của những lựa chọn liên tục. Chỉ cần bật ra một ý nghĩ thì ngay sau đó, hàng trăm ngàn thế giới song song có thể được sinh ra. Trong những sự lựa chọn như thế, vũ trụ càng lúc càng mở rộng, nhanh đến độ còn vượt qua cả tốc độ ánh sáng.

Hoàn toàn không thể dự đoán được Tương lai, cái gọi là “tương lai” cũng chỉ là những gì đang xảy ra trong các thế giới song song với tốc độ chảy khác nhau.

Cũng không thể thay đổi Quá khứ được, vì theo nghịch lý bà ngoại*, nếu đúng thật có thể xuyên qua thời không quay về quá khứ thì đó chỉ là một nhánh khác của lịch sử trong vũ trụ.

(*)

Những người tôi mơ thấy, người trông giống tôi, giống Hạ Nam Diên, giống mẹ tôi, nhưng nghiêm túc mà nói thì họ không liên quan gì đến tôi.

Thế giới của tôi chỉ có nơi này. Muôn vàn thế giới có muôn vàn Mễ Hạ, nhưng tôi chỉ có một. Tương tự, những người khác cũng vậy.

“Có chứ.” Mạc Nhã thoải mái thừa nhận.

Cô thản nhiên như thế khiến tôi có thêm dũng khí để mở lời.

Tâm tư con gái cẩn thận hơn, biết đâu có thể giúp tôi mở mang đầu óc.

“Giờ thế này. Có một người tên Tiểu Minh, lúc đầu vì một số lý do nên cậu ta cặp với Tiểu Lý. Nhưng sau khi ở bên nhau, cậu ta mới nhận ra những lý do ấy vốn không tồn tại.”

“Tiểu Minh cũng thích Tiểu Lý, nhưng lại cảm thấy như thế rất không công bằng với Tiểu Lý. Chỉ vì một suy nghĩ sai lầm mà biến người ấy thành gay, không phải, thành người yêu sớm… Mạc Nhã, nếu cậu là Tiểu Minh thì cậu sẽ làm gì?

Mạc Nhã nghiêm túc nhìn tôi một lúc lâu, hỏi: “…Tiểu Minh là cậu à?”

Không ngờ cô ấy lại nhạy bén như vậy, trong lòng thì hốt hoảng nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Không, là một người bạn của tớ.”

Không biết Mạc Nhã tin thật hay đã nhìn thấu nhưng quyết định không nói toạc ra, không hỏi thêm nữa.

“Tớ nghĩ, nếu đã là người yêu thì vẫn nên thẳng thắn, giả mãi mãi không thể thành thật.” Mạc Nhã phân tích: “Nếu Tiểu Lý thực sự thích cậu… Ý tớ là bạn của cậu, thì Tiểu Lý sẽ tha thứ cho bạn ấy. Sơn quân sẽ không chia cắt người có tình.”

Đang nói chuyện thì phía sân bóng vang lên tiếng huýt sáo, lập tức thu hút sự chú ý của Mạc Nhã và tôi.

Thấy tôi nhìn sang, Hạ Nam Diên vẫy tay với tôi.

Nhanh vậy đã hết mười phút à?

Tôi đứng dậy, giãn cơ rồi hỏi Mạc Nhã câu cuối cùng: “Nếu Hạ Nam Diên có người hắn thích mà người đó không phải cậu, cậu có buồn không?”

Trong tiềm thức, có một phiên bản thu nhỏ của tôi đang chắp tay trước ngực, lạy trời lạy đất, cầu trời cho câu trả lời của Mạc Nhã không quá đau lòng, để tôi cũng bớt cảm thấy tội lỗi.

Tiếc là chuyện không như ý muốn, câu trả lời của Mạc Nhã tưởng như là quả bom hạng nặng.

“Tớ sẽ chúc phúc cho cậu ấy và người yêu.” Cô nói, nở một nụ cười dịu dàng hơn cả ánh mặt trời vào giờ phút này.

Chói mắt quá!

Khi đó tôi nghĩ nếu mình không ở bên Hạ Nam Diên thì sẽ chết, để phòng chuyện tráng niên mất sớm nên tôi một lòng một dạ chinh phục anh. Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng thực lòng tôi cũng không cảm thấy áy náy với Mạc Nhã lắm. Thế rồi bây giờ phát hiện mọi chuyện đều là sự nhầm lẫn, đột nhiên lương tâm vốn im như chết của tôi bắt đầu chỉ trích.

Hạ Nam Diên từng hỏi tôi, nếu có một thế giới song song khác tốt hơn thì tôi có muốn ở lại đó không. Vậy anh thì sao? Nếu có một cuộc sống khác tốt hơn, anh có còn chọn cái thế giới cực nhọc của hiện tại không?

“Sao dạo này em cứ lo lắng thế?” Trước buổi tự học tối, Hạ Nam Diên kéo tôi vào buồng vệ sinh.

Gần đó chủ yếu là một số phòng thí nghiệm và phòng học âm nhạc, nếu không có lớp học thì rất ít người đến đây đi vệ sinh, vô cùng thích hợp để nói chuyện riêng.

Tôi ôm Hạ Nam Diên, tựa cằm lên vai anh: “Chắc vì đi học. Học tập khiến em phát ngán.”

Hạ Nam Diên nhẹ nhàng xoa đầu tôi, lặng lẽ để tôi ôm một lúc rồi bỗng hỏi: “Hôm nay… anh thấy em đang nói chuyện với Mạc Nhã. Hai người nói gì đấy?”

Tôi phản xạ có điều kiện đơ người ra, thầm sinh lòng hoảng sợ vì bị bắt tại trận.

“Ừ, chỉ là tán gẫu ít chuyện giữa bạn bè thân thiết thôi.”

“Ồ?” Hạ Nam Diên gãi gáy tôi như trêu mèo con khiến tôi vừa ngứa vừa nóng.

“Đừng nghịch, ngứa quá…” Tôi cười giơ tay lên định tránh ra thì lại bị anh nắm lấy cổ tay, cưỡng hôn.

Dù đã khóa cửa buồng nhưng cửa nhà vệ sinh vẫn mở, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào. Tôi lo quá không chịu được nên định bảo Hạ Nam Diên đợi đã, đổi chỗ nào an toàn hơn rồi hôn.

Tay tôi mới chạm phải ngực anh thì lập tức sau lưng càng bị siết chặt hơn. Mặc dù từ khi tựu trường, thời gian chúng tôi bên nhau càng dài thêm nhưng thời gian ở một mình lại ngắn lại, cộng thêm bây giờ tôi đang có chuyện phải lo nghĩ, nói thật, đã lâu rồi tôi không hôn anh. 

So với nụ hôn non nớt lần trước, nụ hôn này bá đạo và dữ dội hơn, suýt làm tôi không thở nổi.

Thoáng có tiếng nói chuyện ngoài cửa nhà vệ sinh, thần kinh tôi căng thẳng hết lên, bàn tay đè trên ngực Hạ Nam Diên cũng sắp bị chuột rút. Cũng may mấy người kia chỉ đi ngang qua chứ không vào.

Tôi nắm lấy đồng phục của Hạ Nam Diên rồi đẩy anh ra bằng chút ý chí còn sót lại, hơi giận: “Má nó anh nhìn lại xem…” Tôi vừa ngẩng đầu lên, mọi âm thanh đều biến mất.

Hạ Nam Diên sờ phần ngực mới bị tôi đẩy ra, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa tủi thân. Trông anh như không nói gì cả, lại như đã nói hết mọi điều.

Thế mà em đẩy anh ra, anh không phải là bé đáng yêu của em nữa đúng không? Trong cơn hoảng hốt, hình như tôi nghe được cả tiếng lòng của anh.

“Được rồi, là lỗi của em, anh đừng tỏ vẻ như thế này nữa.” Tôi tiến lên ôm lấy mặt anh, hôn lên mắt một cái rồi lại hôn lên khóe môi anh cái nữa: “Em cũng đau lòng mà.”

Hạ Nam Diên hơi cau mày, không dễ dỗ như thế: “Em hôn qua loa lắm.”

Có lẽ là cảm giác được rằng dạo này tôi có ý tránh làm chuyện thân mật với mình, thế nên Hạ Nam Diên không còn kiềm chế như trước nữa mà trở nên bám người chưa từng thấy. Động tí là anh đòi hôn, lại còn rất thích để lại dấu trên cổ tôi, hại tôi chỉ đành cứ kéo khóa áo kín tận cổ mãi.

“Tối về hôn lại nhé.” Tôi vòng tay qua cổ hắn, nhón chân hôn lên môi anh lần nữa: “Chuông sắp reo rồi.”

Anh ôm tôi không có ý buông ra: “Anh không thích em đẩy anh ra.”

Tôi thấy vẻ mặt anh nghiêm túc thật đành khép nép nghe lời: “Anh còn không thích gì nữa? Em sẽ ghi nhớ.”

Mắt anh cuối cùng cũng hiện ý cười: “Anh ghét nhiều nhiều thứ, anh ghét bỏ phí thức ăn, ghét có người lừa anh, ghét em vô tư vô tâm không hiểu được anh phải khó khăn chịu đựng nhiều thế nào.”

Hạ Nam Diên vừa nói tôi vừa gật đầu, đến khi anh nói ghét bị người khác lừa, đầu tôi như bị một cái dùi chuông gõ một phát thật mạnh, não cứ ong ong.

Tôi không nhớ rõ cuối cùng đã rời khỏi nhà vệ sinh như thế nào, người mini trong tiềm thức phân thành hai, một đứa hô to khẩu hiệu “Nói cho anh ấy” còn đứa kia liên tục khuyên tôi “Giấu anh ấy”.

Trở lại ký túc xá, phần thiện và ác trong tôi đã đấu tranh đến độ khó mà giải quyết, không thể gỡ rối. Đầu tôi đau như sắp nứt, uể oải lên giường ngủ sớm, ngày hôm sau đã bị ốm.

Có lẽ do lo lắng thành bệnh, tôi ốm một trận đến nửa tháng, liên tục sốt nhẹ, ho khan không ngừng, khôi phục rất chậm.

Trong nửa tháng này xảy ra ba chuyện không lớn không nhỏ. Một là Quách Gia Hiên đã chuyển ra ngoài, chuyển đến phòng cũ của Hạ Nam Diên, thành bạn cùng phòng với Tả Dũng.

Về việc này, mấy người Cao Miểu rất ngạc nhiên, còn tưởng Quách Gia Hiên đang có mâu thuẫn với tôi bèn hỏi xa hỏi gần xem bọn tôi thế nào rồi.

“Nó bảo bầu không khí học tập trong phòng bọn tao nồng quá, nó không chịu nổi nên muốn ra ngoài thư giãn.” Tôi thuật lại lý do của Quách Gia Hiên.

Vì nó chỉ dọn khỏi phòng, thường ngày vẫn ăn chung chơi chung nên dù đám Cao Miểu thấy lý do đó vô lý quá nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Thứ hai là tôi đã gọi điện cho Mễ Đại Hữu, nhờ ông ấy hành thiện tích đức bằng việc cho tôi làm đường ở Thổ Nham Tung.

“Làm đường?”

“Mỗi năm bố đều quyên rất nhiều tiền cho các tổ chức từ thiện đúng không? Đều là việc thiện cả, sau này đổi sang  làm đường cũng được mà” Tôi nói: “Mỗi năm góp một con đường, công đức vô lượng luôn đấy thí chủ Mễ ạ.”

Thật ra giống như những cảnh chết chóc mà tôi mơ thấy ở thế giới song song, tương lai của mỗi người đều có vô hạn khả năng, thế giới khác Hạ Nam Diên có thể gặp nguy hiểm ngoài ý muốn nhưng Hạ Nam Diên ở thế giới này thì không nhất định.

Nhưng vì tôi biết có khả năng như vậy nên luôn phải tránh né một vài rủi ro. Dù sao bản thân Mễ Đại Hữu làm công trình, sửa đường là chuyên môn, không thể làm khó ông ấy được.

Sửa suốt mười năm thì có thể khiến đường ở Thố Nham Tung tàm tạm chứ?

Mễ Đại Hữu làm kinh doanh nên hơi mê tín, cảm thấy càng kiếm được nhiều thì càng phải làm từ thiện, nhưng từ thiện cho ai, cho dự án nào thì thế nào cũng được. Cộng thêm tôi mở lời thì ông ấy sẽ bớt do dự, đồng thời đáp sẽ đi tìm hiểu.

Lời chưa nói hết nhưng chín mươi chín phần trăm là xong chuyện.

Vấn đề thứ ba cũng là vấn đề quan trọng nhất — tôi quyết định thẳng thắn với Hạ Nam Diên.

Tôi dành thời gian để sắp xếp và in tất cả những thứ liên quan đến siêu năng lực và thế giới song song được ghi lại trên điện thoại ra, thậm chí còn làm bìa ghi tựa đề “Những chuyện tôi đã làm để sống sót” rất có mùi Đảng.

Hơn 10.000 từ, mười mấy trang đánh máy. Bởi vì cỡ chữ khá lớn, chủ tiệm in thấy mặt bìa với nội dung bên trong nên cứ tưởng tôi đang viết tiểu thuyết, đóng tệp xong còn khuyên tôi một câu: “Bây giờ thể loại này không hot đâu, cậu muốn viết thành sảng văn, đánh quái lên cấp hay khoa học viễn tưởng cũng không được.”

Tôi vội vàng chộp lấy tập “Để sống” đó, trả tiền xong thì bỏ chạy, như xây được cả tòa Vạn lý trường thành.

Chiều chủ nhật, Hạ Nam Diên và mấy người cùng tộc đi chơi bóng rổ chưa về. Tôi liên tục sửa lại vị trí của tờ giấy A4 trên bàn để đảm bảo rằng Hạ Nam Diên vừa đến gần là thấy ngay.

Mãi sau mới xác nhận nó đã hoàn hảo, tôi lại ngồi xuống ghế của mình, lặng lẽ chờ đợi xét xử.

Cho dù là kết thúc hay tiếp tục, tôi cũng tôn trọng sự lựa chọn của Hạ Nam Diên.

Nếu cuối cùng anh chọn chia tay, thế thì sẽ giống như lời trước kia, trở lại mối quan hệ bạn bè, sau này tôi cũng sẽ lặng lẽ chúc phúc cho anh.

Tôi bỏ được Mạc Nhã thì cũng có thể bỏ được anh.

Tôi ôm suy nghĩ ngây thơ như thế, từng cho đó là chuyện rất dễ dàng.
Bình Luận (0)
Comment