Không Hợp

Chương 49

Lúc đang sắp xếp lại “Vì sống”, tôi nghiêm túc đánh giá lại tất cả chi tiết từ giấc mơ đầu tiên sau khi bị đập đầu cho đến giấc mơ cuối cùng cách đây vài ngày, và phát hiện ra rằng Tiểu Siêu thực sự rất kỳ lạ.

Trước đây, tôi luôn cho rằng những hành động của mình đã thay đổi tương lai, khiến tôi rơi vào một cái bad ending đầy chết chóc hết lần này tới lần khác, nhưng nếu thứ tôi nhìn thấy căn bản không phải tương lai mà là thế giới song song, vậy thời điểm tôi “nằm mơ” cũng quá trùng hợp rồi.

Tạm thời xem thế giới tôi có mẹ là thế giới chủ tuyến. Bởi chỉ có thế giới này là có nội dung ăn khớp, cũng là thế giới mà tôi đã “nhìn thấy” nhiều lần nhất. Chỉ cần tôi đăng xuất khỏi chủ tuyến, Tiểu Siêu sẽ xuất hiện, đơn giản… như thể nhất định phải tác hợp cho tôi và Hạ Nam Diên bên nhau.

Dường như đang có một bàn tay khổng lồ đứng đằng sau màn thao túng hết thảy, đẩy tôi về phía trước. Bản thể của Tiểu Siêu là gì? Liệu nó là một người nào đó đến từ vũ trụ song song chăng? Mục đích đối phương làm điều này để làm chi? Tôi không biết một cái gì cả.

“Haizz…” Tôi ngồi trên ghế, đặt khuỷu tay lên thành ghế, chống cằm, nhìn về phía bàn Hạ Nam Diên thở dài.

Nếu việc này đến sớm một chút, sớm chút nữa thì tôi đã không bẻ cong Hạ Nam Diên, hoặc muộn một chút, chậm đến lúc hai chúng tôi không thể cách xa, vậy thì tôi cũng không phải khổ sở như thế. Nhưng tại sao chân tướng cứ nhằm vào thời điểm này mà xuất hiện?

Tôi nhìn lên trần nhà, phàn nàn với “người giám thị” có khả năng tồn tại từ hư vô: “Làm người tốt làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên, anh đưa tôi đi nửa đường rồi bỏ tôi lại là sao?”

Không khí hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có dị tượng bóp méo không gian nào hiện ra.

Tôi tiếp tục thở một hơi thật dài, suốt hai mươi phút chờ đợi, cứ mỗi phút trôi qua lòng tôi lại càng nôn nao hơn.

Hạ Nam Diên chắc chắn sẽ rất tức giận, cả hạt cát cũng không lọt vào mắt anh.

Tôi vùi mặt vào cánh tay. Mẹ kiếp, tại sao tôi phải thẳng thắn chứ? Tôi không thể làm một người hèn à? Dù sao mục đích tiếp cận anh ngay từ đầu đã khá hèn hạ rồi.

Không thì đợi hết trận rồi nói sau? Chờ đến lúc anh… vui vẻ rồi mới nói.

Nghĩ vậy, tôi đứng dậy khỏi ghế, chuẩn xác với lấy cuốn sách “Vì sống” trên bàn của Hạ Nam Diên…

Vừa tới cửa thì cửa mở ra.

Hạ Nam Diên từ bên ngoài đi vào, mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương, anh nhìn thấy tôi đầu tiên là sững sờ, sau đó đặt tay lên trán tôi nói: “Anh tưởng tối nay em mới đến, có thấy đỡ hơn không?”

Tôi thường bị cảm nhẹ và ho mãi không khỏi, Vương Phương sợ bệnh ho của tôi trở nặng dẫn đến viêm phổi nên bảo tôi đến bệnh viện lớn để khám. Cô kể cô có đứa học sinh giống hệt tôi, bệnh nhẹ kéo thành bệnh nặng, kết quả thi đại học không được tốt lắm.

Đến tôi cũng cảm thấy khó chịu với chứng ho khan của mình, thế là tôi bèn trở về nhà họ Quách vào thứ sáu, được Quách Duệ chở thẳng đến phòng cấp cứu vào ngày hôm qua. Sau khi chụp phim, quả thật phổi đã bị viêm, nhưng vì phát hiện kịp thời nên không nghiêm trọng. Nghĩ tôi là học sinh nên bác sĩ chỉ để tôi truyền hai ngày, sau đó kê đơn thuốc uống.

“Chỉ là cảm nhẹ thôi, không sao đâu.” Tôi quay mặt sang chỗ khác, liếc nhìn cuốn “Vì sống” trên bàn của anh, suy nghĩ xem có nên nhân lúc anh chưa phát hiện mà giật lấy rồi bỏ chạy hay không.

Trong khi đang đấu tranh tư tưởng, Hạ Nam Diên đã đi trước tôi một bước, nhặt mấy trang giấy kia lên.

“Đây là gì?” Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm trang bìa một lát, lật tới trang thứ nhất: “Tiểu thuyết em viết?”

Tôi nuốt nước bọt: “Không phải…” Quay người rót cho anh một cốc nước rồi đặt lên bàn, tôi đẩy anh ngồi xuống, tươi cười rạng rỡ nói: “Anh ngồi xuống đọc, uống… uống nước.”

Tốc độ đọc của anh rất nhanh, mười mấy trang giấy với hơn 10.000 từ, anh đọc hết chỉ trong hai phút.

Trong lúc đó tôi giống như học sinh tiểu học vừa mắc lỗi, chắp tay sau lưng đứng cách anh một mét, sẵn sàng chờ bị phạt.

“Bụp” một tiếng, Hạ Nam Diên ném “Vì sống” lên bàn, trái tim tôi theo đó run lên, đầu cúi xuống thấp hơn nữa.

“Em chắc mình không có chuyện gì sao?” Giọng anh mang theo lo lắng không thể che giấu.

Tôi ngơ ngác nhìn lên.

“Gần đây học hành áp lực quá lớn à?” Anh ghì tay lên bìa sách “Vì sống”, đề nghị: “Sao không xin phép cô Vương cho em ở nhà nghỉ ngơi vài hôm?”

Anh cho rằng đầu óc tôi xảy ra vấn đề sao?

“Không phải... Bà mẹ nó, em không điên!” Lúc này, tôi cũng chỉ có thể cố gắng thuyết phục anh: “Anh có nhớ lần trước tụi mình đánh nhau không? Anh hỏi em có phải Mạc Nhã đã kể chuyện bố mẹ anh cho em nghe không, em trả lời em nằm mơ, lúc ấy em không hề lừa anh, chuyện của anh đều do em nằm mơ thấy cả. Sau khi bị bóng đập bất tỉnh, em vẫn luôn viết ra những gì… em nằm mơ thấy, tất cả sự thật, đó đều là những gì em đã trải qua.”

(*)

“Vất vả lắm em mới gom đủ dũng khí thẳng thắn với anh, anh phải tin em.” Nói xong, tôi cảm thấy không còn mặt mũi nhìn hắn, lại cúi đầu xuống.

Trong ký túc xá yên tĩnh, tiếng “cạch cạch” đều đặn vang lên sau đó. Nghe phương hướng, hẳn là tiếng ngón tay của Hạ Nam Diên gõ trên giấy.

“Tức là em phát hiện em mơ tới không phải tương lai mà là một thế giới song song nào đó. Em cảm thấy lương tâm không cho phép nên mới thẳng thắn với anh?”

Tôi im lặng gật đầu.

“Hai cái này có gì khác nhau đâu? Tương lai hay thế giới song song, điều đó quan trọng với em như vậy à?”

Hai tay sau lưng nắm chặt thành quyền, tôi khô khốc mở miệng: “Nếu là tương lai thì đó là số phận không thể thay đổi. Còn nếu là thế giới song song thì em chính là một tên tiểu nhân vô sỉ đã thay đổi số phận của anh. Nó khác nhau như thế đấy.”

Số phận không cách nào chống lại, tôi có thể thoải mái ném cái nồi bẻ cong Hạ Nam Diên cho ông trời gánh. Nhưng nếu không tồn tại thứ gọi là số phận, vậy thì cái nồi này phải do chính tôi gánh rồi.

Tất nhiên tôi có thể giả vờ sống như không có chuyện gì xảy ra cả đời, nhưng thỉnh thoảng tôi không khỏi suy nghĩ, cuộc sống của anh sẽ ra sao nếu không có tôi?

Anh sẽ lấy Mạc Nhã à? Sẽ có con sao? Sẽ hạnh phúc trải qua cuộc đời bình phàm đúng không?

Tôi không muốn như thế.

“Anh hiểu rồi, em không vượt qua được cửa ải kia của bản thân.” Hạ Nam Diên bình tĩnh nói: “Em nói không có anh em sẽ chết, bởi vì em cho rằng em thật sự sẽ chết. Cái tên ở cửa hàng thịt nướng kia không phải mối tình đầu của em, em vốn dĩ không thích con trai, phải không?”

“Em…” Tôi ấp a ấp úng, bị hỏi đến mức không thể trả lời rõ ràng.

“Em đừng nói dối, anh hỏi gì em cứ ăn ngay nói thật là được.” Giọng nói của Hạ Nam Diên trở nên lạnh lùng.

Tôi lặng lẽ ngước mắt nhìn, bị ánh mắt lạnh băng của anh dọa không thể nói năng lưu loát: “Người ở quán thịt nướng kia là bạn cấp hai của em, đúng là trước đây tụi em có qua lại với nhau, nhưng… nhưng chưa từng chính thức quen nhau.”

Xong rồi xong rồi, trông anh rất tức giận.

“Đúng là ban đầu… em thích người khác giới, nhưng giờ không còn nữa, bây giờ em chỉ thích anh.” Càng nói, tôi càng không tự tin.

Hạ Nam Diên lần nữa cầm cuốn “Vì sống” lên mở ra xem, không hề bị lời ngon tiếng ngọt của tôi mê hoặc: “Em thích anh vì em sợ chết.”

Ban đầu tôi chỉ là quả bóng bay xì hơi, nhưng nghe xong lời này thì lập tức căng phồng, hơi tức giận: “Cái đó cũng không phải như thế, em sợ chết là vì em sợ chết. Em thích anh bởi vì em thích anh. Đúng là em có động cơ không trong sáng, nhưng anh cũng đừng tự tiện cho rằng em sợ chết liền nói tình cảm của em là giả.”

Nếu tôi mơ thấy tôi và Tả Dũng trở thành một cặp, tôi thà ra ngoài bị xe cán chết chứ không muốn hôn cậu ta được không?

Hạ Nam Diên im lặng, một hồi lâu vẫn chưa nói chuyện.

Trang này đến trang khác, lần này anh lật rất chậm, đọc cũng kỹ hơn.

Trang giấy che gần hết khuôn mặt làm tôi nhìn không rõ biểu cảm của anh, cũng không đoán được nội tâm anh ra sao.

Tôi thấp thỏm, chưa bao giờ thấp thỏm như vậy trong đời.

“Bây giờ em nghĩ thế nào?” Anh dừng ở một trang nào đó, không lật nữa.

Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, tôi gượng cười nói: “Em nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là anh nghĩ như thế nào. Nếu anh vẫn muốn yêu đương thì chúng ta sẽ không thay đổi gì hết, vẫn tiếp tục trải qua như vậy. Nếu… em nói là nếu như, anh muốn chia tay cũng không sao cả, cùng lắm chúng ta quay về làm bạn thôi. Về việc chia tay, anh đừng tạo áp lực cho mình quá…” Câu cuối cùng tôi chỉ dám lí nhí trong miệng, bởi tôi sợ Hạ Nam Diên nghe thấy.

Phòng ngủ yên tĩnh trở lại, là kiểu im ắng như thể thời gian cũng ngừng trôi.

Tôi rùng mình, không biết vì sao cảm thấy rất lạnh, chưa đầy một phút, nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống vài độ.

“Không sao cả?” Hạ Nam Diên khẽ vò nát tờ giấy trong tay, sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Nói cũng phải, chẳng qua là thử thôi mà, có quan hệ gì chứ?”

Chết dở, cảm giác anh càng tức giận hơn thì phải.

“Em không…” Tôi cố gắng cứu vãn nhưng anh không muốn nghe tôi nói tiếp.

“Được thôi, chia tay đi.” Anh ném tờ giấy vo viên xuống chân tôi, đứng dậy nói: “Em vẫn luôn nghĩ đến chuyện này nên tinh thần mới không yên đúng không?”

Tôi lập tức sững sờ tại chỗ.

Mặc dù tôi đã nghĩ về khả năng này, nhưng có phải… nó quá dứt khoát rồi không? Không đánh không mắng, trực tiếp buông lời chia tay?

Tôi đã thành thật thú nhận mọi chuyện rồi, không cho tôi cơ hội để sửa lỗi, cứ như vậy mà nói chia tay?

Tôi chỉ khách sáo với anh một chút, vậy mà anh thực sự muốn chia tay với tôi ư??

Đầu ngón tay tôi bắt đầu run lên, không biết là kinh ngạc hay tức giận, chỉ cảm thấy tim gan phèo phổi của mình đều rối bời.

“Được, vậy thì chia.” Tôi cúi người nhặt quả cầu giấy trên mặt đất rồi ném vào thùng rác.

Lời nói ra như bát nước đổ đi, đàn ông đích thực khi chia tay cũng phải giữ thể diện. Vì đối phương đã lựa chọn nên tôi phải tôn trọng lựa chọn của anh, dù có miễn cưỡng đến đâu tôi cũng sẽ rộng lượng mỉm cười chúc phúc cho anh.

“Chúc anh về sau… hạnh phúc.” Khó khăn nói xong hai chữ cuối cùng, tôi có ảo giác bệnh viêm phổi đột nhiên trở nặng, cả người như khó thở.

Hạ Nam Diên cũng không thèm quan tâm tôi, cười nhạo một tiếng, đóng sập cửa đi ngay, chấn động khiến hai cuốn sách trên giá rơi xuống.

Sau đó, chúng tôi chia tay.

Hạ Nam Diên vẫn giảng bài cho tôi như cũ, vẫn về phòng ngủ như trước đây, nhưng mối quan hệ của tôi và anh đã trở lại như đầu học kỳ trước, có thể không tiếp xúc với tôi thì sẽ không tiếp xúc, cũng không thèm cười với tôi.

Đồ dối trá, không phải bảo quay về làm anh em à?

Nhìn phòng ngủ trống rỗng, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.

Anh em mà thế à?

Bị Mạc Nhã từ chối, dù đau lòng nhưng tôi vẫn ăn vẫn uống những lúc cần, rất nhanh liền trở về trạng thái bình thường. Còn lúc chia tay với Hạ Nam Diên, tôi cảm thấy toàn thân mình như bị xé làm đôi.

Một nửa nói rằng không sao cả, sẽ nhanh chóng tốt lên thôi, nửa còn lại nói đau quá, tôi sắp chết rồi.

Trên lớp tôi bắt đầu không tập trung nghe giảng, thường xuyên không nhịn được nhìn xuống chỗ ngồi của Hạ Nam Diên.

“Mễ Hạ, em cho thầy biết cách giải bài này?” Giáo viên vật lý gọi tôi đứng lên để trả lời câu hỏi nhưng đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không biết thầy vừa nói gì.

Hạ Nam Diên thậm chí không thèm quay lại nhìn tôi, tôi khiến người ta chán ghét tới vậy ư?

“Em không biết làm ạ.” Tôi cúi đầu, thành thật nói.

“Mới qua một kỳ nghỉ đông thôi mà em trả hết kiến thức rồi? Nghiêm túc nghe giảng, đừng mơ màng nữa.” Giáo viên vật lý nói: “Được rồi, em ngồi xuống đi.”

Bảo sao cấp ba không được yêu đương, nó ảnh hưởng đến việc học quá nhiều… Tôi khẽ thở dài, nhưng dù có hiểu rõ đạo lý này thì tôi vẫn không cách nào hoàn toàn tập trung được.

Một tuần cứ thế trôi qua, ngay cả Quách Gia Hiên cũng nhìn ra giữa tôi và Hạ Nam Diên có gì đó không đúng. Nó chạy tới hỏi tôi ổn không, cãi nhau rồi à.

“Không sao, chỉ là xô xát nhẹ.”

Trong một khắc tôi rất muốn kể hết mọi chuyện cho Quách Gia Hiên nghe để nó cho tôi lời khuyên, nhưng tôi lại cảm thấy hẳn là Hạ Nam Diên không thích chuyện tình giữa tôi và anh bị người ta biết, vậy nên tôi chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì rồi đuổi nó đi.

“Hí hí, tụi bây đoán xem Lục Tiêu bên lớp Một đang hẹn hò với ai lớp mình?” Giờ ăn tối, Cao Miểu thần thần bí bí chia sẻ tin tức mình vừa nghe lỏm được.

“Ai vậy?” Phương Hiểu Liệt đoán vài cái tên, nhưng đều không trúng.

Cao Miểu trực tiếp công bố đáp án: “Là lớp trưởng.”

“Vãi đạn!” Quách Gia Hiên hết hồn: “Lớp trưởng? Lý Ngô Tứ? Đối tượng ghép đôi của tao?!”

“Đúng thế, mày bị đào góc tường rồi con.”

Phương Hiểu Liệt chậc chậc hai tiếng: “Nhìn không ra luôn, mấy đứa học dở tụi mình không ai thèm, học sinh giỏi thì nhao nhao thoát ế.” Nó nhìn ra sau tôi, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Nam Diên lớp mày và Mạc Nhã lớp 5 đang quen nhau hả? Nói chứ, hai người đó trai đẹp gái xinh công nhận xứng đôi đấy.”

Quách Gia Hiên và tôi đồng thời quay đầu, phía sau chúng tôi không xa, mấy người Tằng Lộc đang tụ tập ăn tối, Hạ Nam Diên và Mạc Nhã ngồi cạnh nhau, không biết đang nói gì mà Mạc Nhã cười rất vui, Hạ Nam Diên bên cạnh cũng khẽ mỉm cười.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú bên này, anh ngước mắt nhìn sang, lúc chạm phải ánh mắt của tôi, nụ cười trên môi anh tắt ngúm.

“Đừng nói mò, Hạ Nam Diên có đối tượng…” Quách Gia Hiên cố gắng giải thích cho Cao Miểu và những người khác.

Tôi quay đầu lại, gắp mấy món trên bàn, tâm trí chỉ toàn gương mặt vô cảm của Hạ Nam Diên.

Vốn dĩ lúc đầu anh muốn hẹn hò với Mạc Nhã mà, có gì đâu.

Nhưng chẳng phải nó quá nhanh rồi sao? Chưa chi đã sáp lại nhau, có quá đáng không?

Thật sự không quan tâm đến tôi nữa…

Sau này không còn là đối tượng của tôi.

“Mễ Hạ?” Phương Hiểu Liệt ngồi đối diện khiếp sợ banh cả chân: “Cái ** xị mày không sao chứ?”

Những giọt nước mắt rơi xuống khay cơm trên bàn. Tôi ngẩng đầu, mặt ngứa ngáy, mũi nghẹt đến mức chỉ thở được bằng miệng.

“Đậu hũ Ma Bà này… cay quá!” Tôi khuấy đậu hũ trong khay nói.

Cao Miểu nhìn tôi như gặp quỷ: “Gì mày bị cay chảy nước mắt hả?”

“Người bị cảm sẽ mất vị giác, mày biết không?” Tôi bưng khay lên, không thể nán lại lâu hơn nữa, nói với Quách Gia Hiên: “Tao thấy trong người không thoải mái lắm, mày xin nghỉ cô Vương Phương giúp tao với, tao về phòng ngủ.” Dứt lời đứng dậy đi thẳng.

Tháng ba, nhiệt độ ở Sơn Nam không tăng bao nhiêu, mưa xuân rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ đổ trận kế tiếp khiến người khó lòng phòng bị.

Lúc rời khỏi canteen, tôi phát hiện trên trời lại rơi vài hạt mưa nhỏ. Không có ô, tôi chỉ có thể đi một quãng đường dài đến tòa dạy học.

Đi một hồi, tôi đến nhà vệ sinh quạnh quẽ kế phòng thí nghiệm. Nghĩ đến việc từng làm chuyện thân mật với Hạ Nam Diên bên trong, ma xui quỷ khiến làm tôi quẹo vào.

Trong buồng vệ sinh giống hệt nhau, tôi khóa cửa lại, lật nắp bồn cầu rồi lặng yên ngồi xuống.

Chính tại đây, anh nói anh ghét người khác lừa mình…

Ngũ quan dần dần vặn vẹo, tôi cắn môi, tầm mắt hơi nhòe.

Tôi quệt tay lau mắt mình, vết đen hằn trên ống tay áo, những giọt nước mắt đó dường như không bao giờ kết thúc, dù có lau bao nhiêu cũng không hết được.

Tệ hơn nữa, tôi bắt đầu ho khan.

Trốn trong toilet vắng người nhớ lại đoạn tình yêu tuyệt vời trước đây, vừa khóc vừa bị cơn ho ngắt quãng, sao mà tôi thê thảm như vậy!

Tim của tôi, chim ưng của tôi, Kháp Cốt của tôi, chim của tôi đều không còn nữa! Tôi đau thương đến mất trí.

“Khụ khụ… khụ khụ… hức… phiền chết!” Tôi cởi áo khoác, vùi mặt vào đó, thỏa sức trút bỏ nỗi uất ức trong lòng.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Tôi ngừng khóc, thậm chí còn thở nhẹ. Nếu như bị ai đó phát hiện cậu chủ Hải Thành trốn trong nhà vệ sinh lén lút khóc nhè, tôi không thiết sống nữa.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước mặt tôi cách một cánh cửa.

Điên thật chứ, có nhiều nhà vệ sinh như vậy, tại sao cứ phải đi nhà vệ sinh này? Có nhiều buồng như vậy, cứ nhất định phải chọn buồng này? Bộ không thể cho người thất tình không gian một mình sao?
Bình Luận (0)
Comment