Không Sợ Làm Hư Em

Chương 8

Bóng dáng cao lớn của Doãn Trạch Vũ, xuất hiện ở trong phòng khách mặc dù cũng không rộng rãi nhưng là rất ấm áp và sạch sẽ, túi quà biếu trong tay đều được để một bên trên sofa.

Anh tự hỏi sao người ở trong nhà này đều không thấy bóng dáng.

"Lộp cộp lộp cộp" Chân đạp xuống sàn gỗ phát ra âm thanh, ở phía sau lưng Đường Gia Nghê một đại gia đình người bắt đầu tuôn ra đi vào phòng khách, tiếng cười nói liền tề tụ cả phòng.

"Doãn tiên sinh, hóa ra mấy tháng trước Nghê Nghê là đến nhà cậu để giúp việc chăm sóc, thế hiện tại thân thể đã bình phục chưa?" Ông Đường nhìn Doãn Trạch Vũ tuấn tú lịch sự trước mắt, cử chỉ bất phàm, ông cũng là tùy tiện thay đổi tác phong ngày thường, trở nên rất có uy nghiêm của bậc gia trưởng.

"Bởi vì Gia Nghê chăm sóc, hồi phục rất nhanh, cám ơn bác trai quan tâm." Doãn Trạch Vũ khách sáo nói.

"Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, phòng ăn có chút ngột ngạt, mọi người đến sân nhỏ ăn cơm." Má Đường xoa xoa tay, tỏ ra có chút khẩn trương, bởi vì từ phòng bép nhìn ra ngoài cửa sổ, vị khách mời này của nhà bà lái xe thể thao thật sự quá phong cách rồi.

"Lúc em còn nhỏ thích nhất chính là ăn cơm ở sân nhỏ, có cảm giác của một bữa ăn lớn." Đường Gia Nghê vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Doãn Trạch Vũ ở bên cạnh.

Mấy cây xoài trong sân nhỏ cũng đã kết vô số quả, trong gió đêm có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào, nếu không chú ý đỉnh đầu cũng có thể đụng phải nhánh xoài vàng óng đè xuống.

Một chiếc bàn đu dây dựng bên dưới gốc cây xoài, lặng lẽ ở nơi đó cho thấy tuổi thơ của Đường Gia Nghê tràn đầy hạnh phúc.

Vây quanh một cái bàn tròn, một nhà già trẻ hưởng thụ hạnh phúc gia đình, tiếng cười nói reo hò, khiến cho Doãn Trạch Vũ luôn luôn có thói quen được một mình, đối với cuộc sống gia đình như thế hoặc ít hoặc nhiều nảy sinh chút ao ước.

"Doãn tiên sinh, nhà chúng tôi cơm canh đạm bạc, hy vọng cậu đừng ghét bỏ." Má Đường khách sáo nói, vội vàng cùng con dâu chuẩn bị thức ăn ngon.

"Sẽ không, ăn cơm gia đình mẹ làm, là mong mỏi lớn nhất của cháu, còn có nếu như bác gái không ngại, có thể gọi cháu là Trạch Vũ."

"Được! Trạch Vũ... Cái tên rất quen thuộc, giống như là nghe qua ở đâu..." Má Đường có vẻ đăm chiêu gãi gãi đầu, "Thực không nhớ được rồi, đúng rồi, chẳng lẽ mẹ cậu không thường nấu cơm cho cậu ăn sao, ngay cả cơm gia đình cũng là một hy vọng xa vời?"

"Khụ khụ..." Ông Đường ho khan vài tiếng nghĩa là ám chỉ, "Bà quá tò mò rồi."

Má Đường nhìn ông Đường đặc biệt có uy nghiêm của bậc gia trưởng ở bên cạnh, "Mẹ của nhà người có tiền không cần làm việc nhà, có trách nhiệm trang điểm cho mình phải xinh xắn đẹp đẽ là được, không giống tôi, mỗi ngày lo liệu việc nhà, còn phí sức lại chẳng có kết quả tốt."

Má Đường trách cứ ông Đường, mặc dù nói vặt vãnh như thế, nhưng có một hương vị rất ấm áp, dẫn đến mọi người cười to một trận.

Khi trên mặt bàn mâm bát la liệt, tất cả thức ăn ngon đều đã ăn sạch rồi.

Trong ấn tượng của Doãn Trạch Vũ chính mình chưa từng có ăn qua nhiều đồ ăn như vậy, hơn nữa đều là rất hợp khẩu vị. Anh nghiêm túc thưởng thức, đối với lời nói cười của người Đường gia cũng chăm chú lắng nghe, mặc dù ở trong thế giới của anh chưa bao giờ từng xuất hiện qua hình ảnh cuộc sống như thế, nhưng vào lúc này, anh thật sự cảm nhận được, lưu làm dư vị.

Ăn cơm xong, Đường Gia Nghê giúp mẹ thu dọn bát đũa, còn Doãn Trạch Vũ thì bị những người đàn ông trong nhà vây quanh, dở khóc dở cười.

"Trạch Vũ, không phải là cậu thích Nghê Nghê nhà chúng tôi chứ?" Ông Đường thần bí dò xét nói, thỉnh thoảng còn liếc nhìn cô con gái nhỏ trong phòng.

"Chú xinh đẹp, không phải là chú thích cô cô của cháu chứ?" Tay nhỏ bé của đứa cháu nhỏ lớn năm tuổi đặt ở trên đầu gối của Doãn Trạch Vũ, vẻ mặt hiếu kỳ.

"Điều này..." Đối với người nhà Đường gia thay phiên nhau vặn hỏi, mặt của Doãn Trạch Vũ lộ vẻ khó xử, bởi vì anh biết Đường Gia Nghê còn chưa có chuẩn bị tốt, mặc dù anh cũng rất muốn lập tức dẫn cô về nhà, nhưng anh vẫn muốn tôn trọng ý kiến của cô.

"Ngu ngốc, nếu như không thích, thì sẽ không đến gặp gia trưởng rồi, Trạch Vũ chính là người một ngày kiếm tỷ bạc, được không?" Ông nội ngồi ở một bên không coi ai ra gì giáo huấn ông Đường.

"Ông nội, tình yêu của cháu đối với Gia Nghê thực sự là rất sâu sắc, cô ấy là một người rất tốt bụng, là cô gái rất đáng được quý trọng." Doãn Trạch Vũ thâm tình liếc mắt nhìn Đường Gia Nghê đang nói chuyện với má Đường, khóe miệng nở một nụ cười mờ nhạt.

Mà nụ cười đó rơi ở trong mắt trưởng bối Đường gia, trở thành một cảm giác đáng tin cậy.

"Cháu đã thành tâm thích con bé, thì cho con bé hạnh phúc, nhưng chúng tôi thân là trưởng bối tuyên bố trước, không thể phụ lòng con bé, ông có thể nói, ngoại trừ con bé ra, ở trên thế giới này cháu tìm không được cô gái thứ hai hiểu chuyện như vậy." Vẻ mặt của ông nội nghiêm túc.

"Cháu sẽ ghi nhớ trong lòng." Vẻ mặt của Doãn Trạch Vũ nghiêm túc gật gật đầu.

"Mọi người đang nói gì vậy?" Đường Gia Nghê giúp mẹ làm xong việc nhà đi ra.

"Đang nói tiết mục đêm nay của các cháu, tự do an bày đi!" Ông nội nói rất thẳng thắn.

Đường Gia Nghê rất là kinh ngạc, ở trong gia huấn của nhà cô, thật sự là không để cho cô đi chơi vào ban đêm.

Mặc dù là gia đình bình thường, nhưng người nhà luôn luôn quản giáo rất nghiêm, dưới đặc xá khiến Đường Gia Nghê nhất thời vui vẻ đến hoa tay múa chân.

"Chúng con đi trước đây." Đường Gia Nghê kéo cánh tay của Doãn Trạch Vũ, một chút hàm súc kín kẽ trước tiên cũng không có.

Trái lại, Doãn Trạch Vũ lại có chút ngượng ngùng bởi vì cô quá thân mật ở trước mặt mọi người, anh một tay ôm lấy bờ vai của Đường Gia Nghê, gật đầu nói tạm biệt với người của Đường gia.

Khi xe đi qua ánh đèn neon lấp lánh ở ngã tư đường của thành phố, Doãn Trạch Vũ thư thái cười một tiếng với cô, hóa ra là cô lại thích đi với anh như vậy.

"Trạch Vũ, bây giờ chúng ta... đi đâu?" Đường Gia Nghê cảm thấy sinh nhật này còn thiếu thiếu một cái gì đó, hai tay trống trơn, ngay cả một món quà nhỏ thật sự ý nghĩa cô cũng không có.

"Về nhà, anh đã bảo thư ký mang tài liệu đến nhà rồi, đêm nay phải xử lý xong toàn bộ, ngày mai anh còn có một cuộc họp rất quan trọng." Doãn Trạch Vũ không có nhìn cô, chỉ tập trung nhìn phía trước.

Đường Gia Nghê chỉ cảm thấy một sự mất mát nặng nề, hóa ra tự do an bày tiết mục... chính là cùng anh làm việc à...

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nặng nề mà thở dài một tiếng.

Vốn cho rằng có thể đi xem buổi chiếu phim tối, hoặc là có thể nắm tay dạo bước dưới ánh trăng, lãng mạn một lần, còn có cô muốn tới nhất, chính là đến khu vui chơi để chơi, nhưng... Tất cả đều tan vỡ! Bề ngoài cô tỉnh bơ nhưng trong lòng đang phát điên, rất muốn cắn người làm việc điên cuồng bên cạnh đó một cái.

Mỗi một nét mặt của cô, mỗi một tiếng thở dài, đều rơi vào trong mắt Doãn Trạch Vũ, song anh chỉ là cười nhẹ.

Cưng chiều cô còn không kịp, làm sao có thể nhẫn tâm khiến cô thất vọng? Chẳng qua là công việc quá bận rộn, trước hết anh xử lý tốt công việc trong tay, mới có thể bồi cô.

"Nguyện vọng lớn nhất trong ngày sinh nhật là gì?" Anh quay sang, lộ ra một vẻ mặt muốn thỏa mãn tất cả nguyện vọng trong ngày sinh nhật của cô.

"Không có!" Cô rầu rĩ không vui dựa lưng vào ghế, để tránh hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, mặc dù nguyện vọng của cô thật sự là rất nhỏ, rất nhỏ mà thôi.

"Anh thực sự có thể thực hiện cho em nha!" Anh biết cô muốn đi đâu, muốn làm cái gì, bởi vì trước khi thổi tắt ngọn nến ở trong nhà của cô, đứa cháu nhỏ của cô len lén nói cho anh biết nguyện vọng của Đường Gia Nghê, chẳng qua là anh cố tình trêu chọc cô.

"Có thật không?" Cô ngây thơ nhìn anh, nhưng nghĩ lại, khu vui chơi sớm đã đóng cửa rồi.

"Đương nhiên! Nhưng là phải ngày mai, buổi sáng hoặc là buổi chiều ngày mai, em chọn thời gian đi, anh có thể đi với em nữa ngày. "

"Em muốn đến khu vui chơi." Vẻ mặt của Đường Gia Nghê nghiêm túc nói.

"Phụt." Doãn Trạch Vũ nhìn bộ dáng trẻ con của cô, không thể nhịn được cười, "Đó là nơi mà trẻ con mới có thể thích?" Anh trêu ghẹo cô.

"Cho nên em mới thích đi đấy." Cô vội vàng gật đầu, "Ngày thường làm việc bận quá không thể đi, nghe nói có bánh xe đu quay mới, còn có tàu lượn siêu tốc, ở phía trên có thể nhìn khắp cả thành phố... Xế chiều ngày mai chúng ta đi!"

Nhìn vẻ mặt mong mỏi của cô, anh cũng có chút mong đợi.

Anh biết mình không có thiện chí giúp người, không có thói quen sống chung nhà với người lạ, thế nhưng lại bởi vì thích cô, mà tạo ra rất nhiều thay đổi, hơn nữa anh còn phải quay trở về và đối mặt với vấn đề cấp cho cha mình một câu trả lời thỏa đáng.

Anh biết một khi yêu sẽ có hậu quả thế nào, nhất định có nhiều trách nhiệm hơn, từ bỏ nhiều hơn, nhưng anh vui vẻ chịu đựng.

Gió thật to, dưới bầu trời màu lam nhạt, những đám mây màu trắng giống như kẹo bông từ từ trôi đi, tầng mây di chuyển, ánh mặt trời trút xuống, khu vui chơi được ánh mặt trời mạ lên một ánh vàng óng ánh, chung quanh tràn ngập tiếng cười nói.

Đỗ xe xong, Đường Gia Nghê đeo kính râm, Doãn Trạch Vũ cố tình né tránh đám người chạy đến cổng khu vui chơi.

Mười phút sau, anh thậm chí còn ngồi với cô ở trên vòng quay ngựa gỗ, anh chính là không lay chuyển được cô vừa đấm vừa xoa.

Vẻ mặt của Doãn Trạch Vũ bất đắc dĩ nhìn những đứa trẻ ngây thơ chung quanh, còn có một cô gái ngây thơ bên cạnh anh kéo anh, nhưng, trong lòng anh tràn đầy vui vẻ. Bởi vì khuôn mặt tươi cười của cô cùng anh tương đối cách xa, ở trong mắt trong lòng của anh, cô giống như một đứa trẻ, đứa trẻ nên được anh cưng chiều vào trong tim.

"Đây chỉ là trò chơi nóng người, chờ một chút chúng ta đi ngồi cái kia, đu quay." Đường Gia Nghê giơ tay ra, dường như lúc này cô đã ngồi ở trên đu quay đồng thời đưa tay đón lấy những đám mây trên bầu trời, vẻ mặt mong đợi.

"Biết rồi, con ma tham lam." Anh cưng chiều mà giơ tay ra sờ vào đầu cô, trên mặt là một nụ cười dịu dàng.

Nhưng Doãn Trạch Vũ không nghĩ tới chính là, cô muốn đi đu quay như vậy, thế nhưng lại sợ độ cao, anh nghĩ đến một tiểu thiên sứ sợ độ cao trên thiên đường, đột nhiên nhịn không được cười trộm.

"Này, có thể đón được đám mây rồi!" Anh nhắc nhở khuôn mặt vùi đến trong ngực của anh, một đôi tay ôm chặt lấy anh để giảm bớt sợ hãi của cô.

"Em sợ..." Giọng cô run lên, tay nhỏ bé vòng chặt eo của anh, khiến cho bộ phận thân thể nào đó của anh mẫn cảm.

"Đừng sợ, ngồi trên đu quay với người trong lòng, là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời, cho nên cùng nhau đối mặt, có thể vượt qua nỗi sợ hãi." Anh khó có được có kiên nhẫn.

Rõ ràng là cô lôi kéo anh đi lên, thân đứng tại chỗ cao nhất cảm thụ nhưng lại muốn anh đến vỗ về cô, anh thực sự có chút dỡ khóc dỡ cười.

Ở trong lời nói khích lệ của anh, Đường Gia Nghê dao động, trong lòng giống như có chút can đảm, đầu cô nhẹ nhàng nâng lên, ngẩng mặt lên có thể cảm nhận góc độ làn gió mát nhẹ lướt, nhắm hai mắt, lông mày và lông mi thật dài hơi rung động.

"Bây giờ em thử mở mắt nhìn xem."

Cô mở mắt, miệng hơi mở, đôi môi tròn tĩnh và ửng sáng bóng của cô khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Đường Gia Nghê tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhìn xuống phía thành phố được ánh mặt trời ấm áp bao phủ, giống như hoàng cung trong vương quốc cổ tích. Đây là lần đầu tiên cô ở góc độ cao như vậy, nhìn thành phố này, nỗi nhớ thời thơ ấu, những kỹ niệm thời thanh thiếu niên, nhất thời đều trào lên trong lòng.

Mỗi một đường phố, mỗi một ngóc ngách, từng chút một chứa đầy hạnh phúc và bi thương, trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm động đến rối tinh rối mù, nước mắt cũng trào ra hốc mắt.

"Sao khóc?" Doãn Trạch Vũ nhìn vào đôi mắt đẫm lệ mông lung của cô, có vẻ luống cuống tay chân.

"Em cảm thấy rất cảm động... Em..." Cô lấy mu bàn tay lau nước mặt, nghẹn ngào không nói nên lời phải nói, bị anh đưa tay kéo vào trong ngực.

"Anh cảm thấy em thật sự là ngốc đến quá đáng yêu rồi!" Anh liên tục hôn tóc của cô, hận không thể cho tiểu bảo bối yếu đuối của anh lòng dạ này được quả thực là không có đạo lý, càng dịu dàng và che chở nhiều hơn.

"Anh nói... Con người của em sao thế này? Tự chủ kém, cảm xúc lại tràn lan, thật đáng ghét..." Cô vừa khóc vừa cười, càng không ngừng quở trách mình.

"Nhưng anh thích nhất là em như thế này, em là một cô gái chân thật, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, không để ý ánh mắt của người khác, mà lại đem vui vẻ đều vẩy vào trong lòng của người khác."

Mà anh, luôn luôn mang theo bộ mặt giả dối, dưới mặt nạ là vẻ mặt thế nào, tâm tình ra sao, chỉ có tự mình biết, anh thầm nghĩ.

Hôm nay, bọn họ chơi rất thỏa thích, cho đến màn đêm buông xuống, mới trở về biệt thự.

"Trạch Vũ, ôm giúp em con gấu to này vào, em muốn lấy bong bóng, còn có chocolate..."

Xe chạy vào gara, Đường Gia Nghê cầm con gấu trắng nhét vào trong lòng của Doãn Trạch Vũ, sau đó chui vào chỗ ngồi sau xe lấy ra bong bóng và chocolate.

Cô là dễ dàng thỏa mãn như vậy, Doãn Trạch Vũ nhớ lại cuộc sống đã trải qua với một số phụ nữ trong quá khứ, mức độ xa xỉ so với cái cô gái trước mắt này, quả thực là khác nhau một trời một vực, nhưng, chính người phụ nữ không hề mưu cầu như thế này, trái lại anh muốn cho cô nhiều hơn.

Khóe miệng của Doãn Trạch Vũ nở một nụ cười thần bí, nhìn bóng tối bao trùm biệt thự. Anh cho cô một sự ngạc nhiên, anh muốn để cho những năm vừa qua không có tiểu công chúa làm bạn anh, nhận được bồi thường lớn nhất của anh.

Trong biệt thự yên tĩnh, Đường Gia Nghê tinh mắt, nhìn thấy trên bàn trà phòng khách bày biện một hộp quà lớn, khi cô quay mặt sang đang định nói cho Doãn Trạch Vũ biết, anh đã mỉm cười gật đầu với cô.

"Mở ra xem có thích hay không."

Đường Gia Nghê từ từ đến gần, hai tay mở ra nắp hộp, ánh sáng màu bạc lấp lánh lọt vào trong tầm mắt, rực rỡ đến cô hoa mắt, cô dụi hai mắt, cuối cùng nhìn thấy chiếc vòng cổ thủy tinh sáng ngời trước mặt, giày cao gót nhọn, còn có một chiếc lễ phục dạ hội chất liệu mềm mại.

"Những thứ này... Đều là cho em sao?" Cô kinh ngạc chỉ chỉ mình.

"Đương nhiên rồi, mặc xem một chút." Anh cười nhẹ.

"Tất cả... Là của em? Được, em lập tức thử xem xem!" Cô vui vẻ ôm lấy hộp quà, bước vào phòng.
Bình Luận (0)
Comment