Sau khi Đường Gia Nghê mặc xong, lúc đang do dự có nên đi ra ngoài gặp Doãn Trạch Vũ hay không, anh đã đẩy cửa vào.
Vòng cổ thủy tinh vòng ở trên cổ trắng mịm của cô, nhẹ nhàng mà lướt qua chỗ xương quai xanh tinh tế kia của cô, sau đó là lễ phục dạ hội, đều đã
phát họa ra dáng người quyến rũ xinh đẹp của cô, cạp váy màu trắng bay
xuống, gấu váy trùng điệp chập chờn mà rơi xuống, cô không có thói quen
mang giày cao gót, không thể làm gì khác hơn là vén lên gấu váy đi đến
trước mặt anh.
"Váy rất đẹp." Cô mỉm cười, nhìn vào trong gương.
Doãn Trạch Vũ kinh ngạc trước vẻ đẹp đầy quyến rũ của cô, nhưng cô vẫn không có ngẩng đầu lên nhìn anh một cái trong gương, trên má ửng đỏ, nói cho
anh biết cô ngượng ngùng.
"Sau này, mỗi ngày đều phải ăn mặc thật xinh đẹp cho anh xem." Anh ôm chặt cô từ sau lưng cô, hai tay khép lại ở trên bụng cô.
Hơi thở mập mờ phất qua bên tai của Đường Gia Nghê, cô cảm thấy một hồi run rẩy.
"Thế nào? Đang sợ?" Bàn tay anh từ từ dời lên, nhẹ nhàng mà nâng lên một bên ngực cô, xuyên qua vật liệu gấm mềm mại cảm nhận mềm mại của cô.
"Em mới không sợ!" Cô quay người lại hai tay ôm sau cổ của anh, trong giọng nói tràn đầy cậy mạnh.
"Vậy bằng lòng cùng anh nhảy một điệu chứ?" Anh buông cô ra, rất lịch sự vươn tay mời mọc.
"Đương nhiên." Cô tao nhã đưa tay đặt ở lòng bàn tay của anh, theo anh đi tới phòng khách.
Chẳng biết lúc nào, trong trong ngoài ngoài biệt thự, lại được bố trí giống
như một vương quốc cổ tích, cùng với tiếng nhạc du dương vang lên, hai
người bắt đầu nhảy điệu nhảy duyên dáng.
"Không nghĩ tới em cũng biết khiêu vũ, trước đó anh còn lo lắng sẽ bị em『tùy ý giẫm đạp』." Doãn Trạch Vũ nói nhỏ ở bên tai cô.
Đường Gia Nghê mỉm cười, trên mặt là hai lúng đồng tiền mê người.
"Em là một tiểu yêu tinh rất mê người." Anh nhẹ nhàng mà ngửi mùi nước hoa trên người cô, không thể không say sưa.
"Ở nơi này của anh, em nhận được rất nhiều danh hiệu sủng ái, qua tất cả
sủng ái em nhận được, cũng không bằng anh cho." Cô hạnh phúc rúc vào bờ
vai anh, vẫn nhẹ nhàng mà đi theo tiết tấu âm nhạc cùng với anh.
"Em có biết em dễ dàng thỏa mãn như vậy, sẽ làm cho anh càng ngày càng muốn làm hư em?" Anh khẽ ngậm vành tai mịn màng đáng yêu như châu như ngọc
của cô, có loại muốn kích thích cô.
"Làm hư em, em sẽ giở trò xấu với anh nha." Đôi môi của cô bị anh vỗ về chơi đùa đến vừa tê vừa ngứa, phát ra liên tiếp tiếng cười như chuông bạc.
"Giở trò xấu thế
nào?" Anh dung một tay áp sát cô vào lòng, cúi đầu xuống một chút là có
thể nhìn thấy rãnh ngực động lòng người của cô.
Đường Gia Nghê khẽ nhíu mày, cô thật sự không biết mình sẽ giở trò xấu thế nào, thực hiện trò đùa quái đản, cô chẳng hề am hiểu.
Doãn Trạch Vũ bật cười.
"Ưm..." Cô trầm ngâm một lúc, "Vào lúc anh ngủ, cắn miệng anh, vào lúc sáng sớm anh chăm chú xem báo, bỏ một ít Mù Tạc vào trong cà phê của anh, còn
có...ưm..."
Làn môi đáng yêu của cô vẫn đang muốn nói ra một số
phương pháp trò đùa quái đản rất ngốc, anh cũng đã nhịn không được hôn
lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại ướt át của cô.
Đường Gia Nghê cô
như là một loại muốn hòa tan ở trong lòng của anh, nâng lên hai mắt nhìn anh, trong mắt lóe lên một tia ngượng ngùng.
Anh say sưa hôn cô, liên tục đẩy cô về phía sau, sau đó dùng sức ép ở cạnh tường, khiến cho cô không thể động đậy, chỉ có thể tiếp nhận nụ hôn sâu của anh.
Cùng với lễ phục dạ hội nhẹ nhàng mà trượt xuống ở trên sàn nhà lạnh băng,
hai người sớm đã trần trụi mà ôm nhau, nhưng hai người vẫn còn điên
cuồng mà ôm hôn gần như hít thở không thông.
Thân thể của Doãn
Trạch Vũ phản ứng càng ngày càng mãnh liệt, cơ ngực ép chặt bộ ngực đầy
đặn của cô làm cho lưng cô dính sát vào tường, cô dùng sức hít sâu, phản kháng ngăn lại anh.
"Chúng ta trở về phòng." Anh ra lệnh một tiếng, đã ôm ngang cô lên.
Đặt Đường Gia Nghê ở trên giường, anh cũng trèo lên giường, xâm lấn ở trên người cô.
"Chờ một chút..." Cô khẽ yếu ớt một tiếng, làm cho anh phanh gấp một cái.
"Nếu như... Có em bé thì làm thế nào?" Cô cau mày vẻ mặt cực kì lo lắng.
"Có em bé, anh là cha, em là mẹ, cùng nhau nuôi nấng nó, yêu thương nó."
Đôi mắt nghiêm túc của Doãn Trạch Vũ lóe sáng trong bóng tối.
Vấn đề này, trong quá khứ có rất nhiều người phụ nữ hỏi qua anh, nhưng, anh chỉ trầm mặc, muốn dùng đứa nhỏ đến giao dịch lợi ích nào đó, thực hiện ý đồ trói chặt anh, anh sớm đã nhìn quen lắm rồi.
Những người
phụ nữ kia vì mong muốn đòi lấy ở anh sau bị đuổi đi mất, nhưng tiền bạc trên người bọn họ mang đi, cũng đủ cho họ sống phóng túng nửa đời sau
rồi.
Anh chưa bao giờ từng nghĩ tới chịu trách nhiệm gì đó, chịu
trói buộc gia đình gì đó, anh cũng không có muốn đi tìm một người phụ nữ sinh một đứa con, từ nhỏ anh đã nếm đủ và chịu đủ cô độc rồi. Anh đã
từng hận cha mình, cho nên anh không muốn sau này đứa con của anh, cũng
đi hận anh như anh hận cha anh vậy.
Nhưng ở trước mặt người phụ
nữ yếu đuối này, anh lại khát khao ôn tồn như thế, mặc dù anh còn chưa
có dự định tốt để cho cô mang thai, nhưng không có ngăn cách mà tiến vào thân thể của cô, cùng cô quấn quýt với nhau, là ước nguyện của anh.
Cho nên anh không tiếc tất cả cưng chiều cô, bởi vì anh biết, cô không phải người phụ nữ ngã vào lòng những thứ xung quanh kia, tình yêu của cô,
kèm theo một loại khát vọng trải qua thời gian dài với nó.
Điều
này làm cho thói quen gặp dịp thì chơi, tình một đêm, theo như yêu cầu
của anh, suy nghĩ trên có ý nghĩ bất đồng, về tình cảm lại thuộc về khác vọng ngọt ngào.
Hai tay Đường Gia Nghê bấu víu ở trên vai anh,
mở ra hai chân, anh không thể chờ đợi được trút xuống hạnh phúc và mong
đợi vào trong cơ thể cô.
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên của
ánh mặt trời rơi vào phòng ngủ ấm áp, rơi xuống tấm chăn tuyết trắng,
Doãn Trạch Vũ đang ôm Đường Gia Nghê từ phía sau cô, trên mặt hai người
đều là vẻ mặt yên tĩnh.
Gió mát nhẹ nhàng thổi vào phòng ngủ,
lông mi Đường Gia Nghê hơi hơi rung rung một chút, sáng sớm một cảm giác mát lạnh đánh úp tới, cô đột nhiên mở hai mắt ra.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Cô vội vàng đứng lên, tối hôm qua anh giày vò cô quá mức, hại cô ngủ quên, đi làm cũng không kịp rồi.
"Đừng lo lắng..." Anh dùng cánh tay khỏe mạnh ôm cô về trong lòng, vùi mặt ở bả vai cô thoải mái mà vuốt ve.
"Nhưng trong bệnh viện rất bận rộn, hơn nữa, vừa khéo ca sáng ngày hôm nay còn là đến lượt em..." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Gia Nghê tràn đầy
lo lắng.
"Đồ ngốc, anh đã bảo trợ lý xin nghĩ giúp em rồi, bệnh
viện đã xử lý ổn thỏa, hôm nay em và anh phải đi đến một nơi." Trên mặt
Doãn Trạch Vũ là một sự đắc ý.
Anh đã chuẩn bị tốt dẫn cô đến bên cạnh mình, cho dù là trùng kích từ bên ngoài đến, hoặc cha phản đối,
nhưng là về sau có cô bên cạnh anh nhất định gánh vác vấn đề.
Nhưng ngày hôm nay, anh liền muốn đem người anh muốn cưng chiều nhất này,
công khai với nhiều người, nếu yêu cô, sẽ không giấu cô ở trong bóng
tối, mà là để cho thế giới nơi anh chấp nhận cô.
Anh không biết
là cái gì khiến anh thay đổi cách nghĩ cùng cách làm trước sau như một
của anh, cô đảo lộn toàn bộ thế giới của anh, nhưng có cô ở bên người,
thế giới của anh, chính là cô.
Đường Gia Nghê thay một bộ thời
trang màu be mà anh vì cô tỉ mỉ lựa chọn, nhất thời cùng trang phục y tá cô mặc ngày thường của mình tưởng như hai người. Váy ngắn thời trang
màu be được cắt may vừa khít, trang nhã đúng mực và còn phác họa vóc
người đến mức tận cùng, nước da cô trắng nõn, kích cỡ ba vòng đúng
chuẩn, còn có khí chất thuần khiết của cô, làm cho người ta xem qua khó
quên.
Doãn Trạch Vũ ôm cô vào trong lòng, nhìn chằm chằm vào mi
cùng với màu mắt hơi nhạt của cô, ở dưới đôi môi hồng của cô là hôn rồi
lại hôn.
"Nếu không đi sẽ đến muộn!" Đường Gia Nghê dùng bàn tay ngăn cái miệng của anh lại, ở trong lòng anh giãy dụa nói.
"Được, buổi tối sẽ trừng trị em." Doãn Trạch Vũ một tay đỡ lấy cô, sau đó ôm eo của cô cùng nhau đi ra ngoài, tài xế đang chờ.
Nhìn thấy cô gái bên cạnh thiếu gia, ông tài xế hơi nhíu mày vì phục vụ Doãn gia nhiều năm, ông biết với hàm ý này là gì, cũng có thể dự liệu tới kế tiếp sẽ xuất hiện một số tình huống.
Những năm qua phụ nữ ở bên
cạnh thiếu gia tới tới lui lui nhiều như vậy, không có một người nào có
kết quả tốt, nhưng phụ nữ tới tới lui lui nhiều như vậy, cũng không có
bất kỳ một người nào có thể bước vào nơi ở riêng của thiếu gia, càng
không có một người nào được công khai. Trước đó không lâu Lương tiểu thư kia xem như là một trường hợp đặc biệt, nhưng sau này ngay cả thiếu gia an bày cô ấy như thế nào cũng là một điều bí ẩn.
Cô gái này khá
may mắn, nhưng là ai biết được kết cục cuối cùng như thế nào? Nhưng cách làm của thiếu gia tất nhiên có nguyên tắc của cậu ấy, ông là một người
tôi tớ không có quyền can thiệp, ông biết lão gia sẽ xử lý thích đáng.
Xe từ từ lái đến trung tâm thành phố nơi trụ sở chính của tập đoàn Vũ Trụ, Doãn Trạch Vũ đeo mắt kính che mặt ôm lấy Đường Gia Nghê đi vào thang
máy riêng.
"Có cảm thấy, ở cùng với anh, em chịu đựng quá nhiều
thứ hay không." Doãn Trạch Vũ nắm tay cô, cô đang nhìn cảnh vật bên
ngoài cửa sổ thang máy từ từ thu nhỏ lại.
Bởi vì một câu của anh
như vậy, Đường Gia Nghê đột nhiên ý thức được chứng sợ độ cao của mình,
vội vàng xoay người ôm chặt anh, sợ hãi phía sau cùng mặt đất dần dần mở rộng khoảng cách.
"Đồ ngốc!" Anh ôm vào bất an của cô, không nói thêm gì.
Theo "Đinh" một tiếng, cửa thang máy lập tức mở ra, trên sàn hành lang trơn
bóng của lãnh đạo công ty lui tới cảnh tượng vội vã, tất cả đều im lặng
gật đầu thăm hỏi với tổng giám đốc, đồng thời rất kinh ngạc với cô gái
thanh thuần xuất phàm thoát tục bên cạnh tổng giám đốc.
Bóng dáng của Doãn Trạch Vũ vừa mới xuất hiện ở bên ngoài văn phòng sảnh tiếp đãi yên tĩnh thanh lịch, thư ký ngay lập tức xuất hiện và chào đón.
"Tổng giám đốc, đây là tất cả hành trình trong tuần này, đến lúc đó tôi sẽ
báo cáo cho anh trước thời hạn lần nữa." Ngoại hình thư ký đoan trang,
toàn thân trên dưới toát lên một khí chất tao nhã.
Cô nói với
Doãn Trạch Vũ tình hình gần đây, đôi mắt xinh đẹp lơ đãng rơi ở trên
người của Đường Gia Nghê bên cạnh, trong mắt lóe lên một vẻ khinh
thường. Mà Đường Gia Nghê không có nhìn thấy, chỉ nhìn xung quanh hết
nhìn đông tới nhìn tây, kinh ngạc trước sự trang hoàng độc đáo ở mỗi một chỗ, sảnh tiếp đãi rộng lớn sang trọng mà không mất khí thế.
"Pha cho tôi một tách cà phê." Doãn Trạch Vũ đẩy cửa đi vào văn phòng kéo theo Đường Gia Nghê vẫn đang ngắm nhìn bốn phía.
So với sảnh tiếp đãi ngoài cửa, văn phòng của Doãn Trạch Vũ lại bày biện
có vẻ đơn giản hơn nhiều, nhưng cũng có một phong cách riêng, chỉ riêng
tủ đồ cổ hơi nghiêng bên trong thì cũng đủ để cô lưu luyến quên về.
"Em đợi ở trong này, anh đi lấy một số tài liệu." Doãn Trạch Vũ dùng sức ấn lên trên mặt cô một nụ hôn, liền đi thẳng vào một phòng trong đó.
"Uh`m." Đường Gia Nghê ngoan ngoãn gật gật đầu.
Đối với môi trường làm việc của Doãn Trạch Vũ tương đối có hứng thú, cho
nên không có đi với anh, cô liền sờ sờ nơi này, chạm chạm nơi kia, muốn
một lần đều xem qua tất cả các tác phẩm nghệ thuật trong văn phòng của
anh.
Trong lúc cô ngồi ở ghế làm việc của anh xoay tròn rất thoải mái mà chuyển vài vòng về sau, một tiếng kêu sợ hãi khiến cô cuống quít dừng lại.
Tay cô thư ký bưng tách cà phê nhìn kinh ngạc, quay
đầu lại nhìn chung quanh, thấy tổng giám đốc không có ở đây, trên mặt
chuyển thành một vẻ mặt khinh bỉ.
"Cô không biết đồ đạc trong
phòng làm việc của tổng giám đốc là không thể làm lộn xộn à?" Tuy thanh
âm của thư ký không cao, nhưng có một loại bài xích nghiêm trọng, như
thể nơi này là thế giới của cô và Doãn Trạch Vũ, không cho phép bất cứ
kẻ nào xâm nhập.
"Nhưng, Trạch Vũ bảo tôi đợi ở trong này..." Ở
giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc của thư ký trước mặt Đường Gia Nghê, nhất thời không có lo lắng, nói chuyện cũng là mềm mỏng.
Theo
"Cạch" một tiếng, đặt mạnh tách cà phê ở trên bàn làm việc, Đường Gia
Nghê có thể ngửi được mùi cô thư ký không chào đón mình, nhưng lại không biết làm như thế nào.
"Thư ký Lý, sao cô có thể đối với khách
của tôi như vậy?" Thanh âm lạnh lùng truyền đến, khiến người ta có loại
ớn lạnh tận xương.
Hai người nhìn Doãn Trạch Vũ, đôi mắt đen nghiêm nghị kia của anh, đang nhìn thư ký, trên mặt đầy vẻ giận dữ.
"Nhưng, cô ấy..." Thư ký chỉ vào Đường Gia Nghê vẻ mặt vô tội vẫn đang ngồi ở
ghế làm việc, ở trong trí nhớ của cô, văn phòng này của tổng giám đốc,
ngoại trừ cô, vốn không có người thứ hai có thể tùy tiện ra vào, cho dù
có đi vào, cũng không thể tùy tiện đụng chạm đồ đạc bừa bãi, mà Đường
Gia Nghê lại ngồi ở ghế làm việc tự tìm niềm vui, thực sự là quá càn
quấy.
"Xin lỗi với cô ấy." Trong giọng nói của Doãn Trạch Vũ có một loại khí thế không cho phép cưỡng lại.
"Với... xin lỗi." Khuất phục ở khí thế của tổng giám đốc, mặc dù thư ký không cam lòng nhưng vẫn biết điều mà cúi đầu.
"Không cần không cần! Đều là hiểu lầm..." Đường Gia Nghê vội vàng xoa dịu bầu
không khí, nhưng vẫn ăn một cái ánh mắt hung hăng của thư ký.
"Đây là nơi của tôi, cô ấy muốn ra sao thì ra sao, chỉ cần cô ấy vui, thu
hồi cà phê của cô, không có dặn dò của tôi không cần đi vào!" Doãn Trạch Vũ nhìn tách cà phê vẩy ra một ít ở mặt bàn, lạnh lùng nói.
"Vâng." Thư ký nhẹ giọng đáp, bưng lên cà phê xoay người rút lui.
"Về sau đối với cô ấy, thu hồi vô lễ của cô."
Giọng nói của Doãn Trạch Vũ ở phía sau chậm rãi truyền đến, làm cho mũi cô
đau xót. Vừa qua tổng giám đốc rất tán thành năng lực của cô, cho nên ỷ
vào tổng giám đốc ngầm đồng ý, cô cho rằng mình ở trong mắt tổng giám
đốc hẳn là không giống người thường, nhưng hôm nay anh ta mang đến cô
gái này, vị trí ở trong lòng anh ta rõ ràng là cao hơn nhiều so với
chính mình.
Tổng giám đốc đối với cô ấy lại để tâm như vậy, thư
ký càng nghĩ càng giận. Trong những năm qua nghiêm cẩn hoàn thành trách
nhiệm, leo lên đến chức vị thư ký tổng giám đốc, cùng công ty của tổng
giám đốc tương đối sớm chiều, cô đối với anh không chỉ là ngưỡng mộ, còn có một tình yêu sâu sắc, cô đây tự cho mình là người vợ hiền của anh,
nhưng, giờ phúc này thân phận của cô, đã bị người phụ nữ trong đó cướp
đi rồi.
Nhìn về phía cánh cửa kia, lòng cao ngạo của cô tràn đầy ghen tỵ.
Mà bên trong cánh cửa văn phòng, Doãn Trạch Vũ đang ngồi ở trước mặt Đường Gia Nghê, im lặng không nói nhìn cô.