Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 116

Chấn động càng lúc càng lớn, Lan Anh bỗng dưng nỗi lên tia hi vọng. Tuy không biết thứ gì đang tiến lại gần nhưng khẳng định sẽ khiến cục diện bế tắc này có chút biến chuyển.

Từng căn nhà trên đường đi của thứ kì lạ kia không khác gì những tảng bột không chút cứng rắn cứ lần lượt bị đánh đổ. Những vết chân kì lạ hằn sâu xuống nền đất.

- Tất cả mau đề phòng, súc sinh này mang tới cho ta áp lực không nhỏ, khẳng định không phải thứ dễ dàng đối phó.

Hắn hét lớn.

Đi xuyên qua tòa nhà đổ nát là thân thể vàng kim hiếm thấy. Đây là lần đầu hắn chứng kiến thứ quái đản như vậy, thân thể to lớn như đại thạch lại phát ra kim quang chói mắt.

- Là…linh trùng?

Hắn ngay tức khắc nhận ra, thân thể giáp cứng cùng sáu chân cao lớn trên đầu là cặp càng còn dài hơn chính hắn.

- Không được manh động, súc sinh này rất có thể chỉ là yêu thú bị động tĩnh nơi đây gây chú ý. Chúng ta chỉ cần không ra tay thì chín phần bình yên vô sự.

Hắn tĩnh táo trấn định đồng bạn, kinh nghiệm qua vô số lần vào sinh ra tử khiến hắc y nhân biết rõ. Yêu thú không hẵn ngu ngốc, chúng rất sợ bị thương. Lăn lộn trong rừng sâu thực lực bị hao tổn không khác gì bước một chân vào tử địa.

Nếu như không phải bị dồn đến bước đường cùng hay tranh dành thiên tài địa bảo thì phần lớn yêu thú đều lựa chọn tránh xa những tồn tại đáng ngờ.

Chín tên kia liền thả lỏng, uy vọng của nam nhân kia quả không nhỏ bọn chúng đều nhất nhất tuân theo không một chút nghi ngờ.

- Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt chúng ta sao?

Lan Anh lẫm bẫm. Chính nàng cũng không thể phản bác lời nói của hắn, lịch luyện của hắc y kia so với nàng rõ ràng nhiều hơn bội phần. Nhận ra điều đó càng khiến hi vọng bản thân đào thoát càng mong manh.

- Hộc…hộc… bọn chúng đúng là chết tới nơi mà còn không biết.

Trong lòng Lan Anh nàng ho sặc sụa, gương mặt tím tái rõ ràng đã bị nội thương không hề nhẹ.

- Tưởng Lệ đạo hữu đã tỉnh dậy.

Lan Anh có chút kinh hĩ.

- Chúng ta sắp thoát ra khỏi đây rồi.

Tưởng Lệ mỉm cười.

- Bằng cách nào? Chẳng lẽ là do linh trùng kia.

Lan Anh mĩ mục nhìn về phía linh trùng to lớn mang đầy vẻ hoài nghi.

Mọi việc diễn ra càng lúc càng khiến hắn lo lắng, linh trùng kì lạ kia rõ ràng đang từng bước nặng chịch lại gần. Khi còn cách mười bước chân hắc y thanh niên đã không còn dáng vẻ tự tin ngạo nghễ như lúc đầu mà quay mặt lại hét lớn.

- Có biến, tất cả nhanh chóng lui lại.

Chưa kịp dứt lời thì thân thể to lớn như tòa tiểu sơn bỗng nhiên nhanh như chớp lao tới. Trong sát na hai tên ở gần đó liền bị đè thành thịt vụn. Tất cả đều ngây người, linh trùng nặng nề chậm chạp không ngờ lại bộc phá tốc độ khó tin, ngay cả bọn chúng cũng không thể nào theo kịp.

- Súc sinh ngươi dám…

Hắc y phẫn nộ hét lớn.

Nhưng linh trùng lại không bị hắn đe dọa, đôi chân sau thô to lại lần nữa đẩy cơ thể nặng nề tiến về phía trước.

- Không………

Đây chính là lời sau cùng mà Lăng Kì, kẻ sử dụng huyễn trận ban nãy kịp thốt lên. Chứng kiến đầu linh trùng không khác gì ác ma trong thế không gì cản nỗi lao tới hắn đã biết kết cục của mình liền đi theo hai đồng bạn chỉ còn có thể tuyệt vọng kêu lớn.

- Ành…

Nhục thể nhân loại không thể nào đem cùng yêu thú so sánh, tất cả những gì còn lại chỉ là huyết nhục bê bết nếu như không có y phục còn vướng lại chắc hẵn không ai có thể nghĩ thứ gớm ghiếc kia đã từng là nhân loại.

- Lăng sư đệ.

- Lăng Kì sư đệ…

Bọn chúng thảm thiết kêu lớn.

- Đại sư huynh đừng cản ta, ta phải trả thù cho ba vị sư huynh đệ.

Một kẻ cố gắng vùn vẫy muốn thoát ra bàn tay hắc y thanh niên đặt trên vai hắn.

- Thanh sư đệ ngươi không được đi.

- Đại sư huynh tại sao ngươi lại cản ta, không lẽ để mặt ba vị sư huynh đệ phải chết thảm sao?

Hắn hai mắt đỏ ngầu.

- Đồng môn bị sát hại chúng ta đương nhiên phải trả mối thù này, nhưng không phải là một mình sư đệ. Đơn độc xông lên cũng chỉ là nộp mạng uổng phí.

Hắc y thanh niên lí trí nói.

- Đại sư huynh không sai, Thanh sư huynh chúng ta phải đồng lòng mới mong giết được súc sinh kia trả thù cho huynh đệ.

Hắn dần thanh tĩnh, ánh mắt “sát trùng” tràn ngập căm thù nhìn tới.

Bên kia Lan Anh thở phào nhẹ nhõm, khi linh trùng kia càng tới gần thì niềm hi vọng lại lần nữa thắp sáng trong lòng nhưng lại có chút e ngại. Tới khi tận mắt trông thấy kẻ thù bị diệt sát thì mĩ nữ mới thật sự yên lòng, nàng ôm chặt lấy Tưởng Lệ chờ đợi cơ hôi thoát thân.
Bình Luận (0)
Comment