Chứng kiến năng lực bộc phá của linh trùng kì lạ, hắc y thanh niên đã không còn nắm chắc đơn độc xuất thủ. Hắn phóng người lên phía trước hét lớn.
- Hành Vân Kiếm Trận.
Sáu kẻ còn lại liền y lệnh làm theo.
Bộ pháp phiêu miểu như vân, bảy người áp sát. Trường kiếm bóng bẩy phản chiếu ánh sáng từ trăng rằm làm cho kẻ thù phải rối mắt.
Không hẹn mà gặp, bảy thanh trường kiếm trong sát na không hề hay biết đột ngột cùng một lúc đâm tới.
- Keng…
Tiếng thiết kiếm va chạm cùng thân thể rắn chắc kim loại của linh trùng tạo nên tiếng rít điếc tai.
- Không thể nào, pháp kiếm Giáp đẵng chém sắc như chém bùn chỉ có thể để lại một chút dấu vết trên người súc sinh này.
Nhìn thấy mũi kiếm chỉ đâm vào chưa tới một phân trên lớp giáp một kẻ không kiềm được lớn tiếng.
Bọn chúng đã quá coi thường, kim thiết linh trùng sức bậc quá kinh khủng khiến hắc y thanh niên lầm tưởng đó chính là bản lĩnh thật sự. Nhưng sự thật lại tàn nhẫn hơn nhiều, kẻ vừa lớn tiếng đã làm ra một chuyện quá ngu xuẩn. Hắn đứng ngay phía sau đôi chân to lớn như thân người đính trên đó là hàng trăm ngàn gai nhọn.
Thứ sức lực khiến thân thể hàng vạn cân có thể dùng tốc độ khó ai bắt kịp áp sát cũng đủ để hiểu khủng khiếp cỡ nào.
Linh trùng hừ lạnh, bình thản búng chân về phía sau. Một nữa nhục thân liền tan mất hút, chỉ còn lại một nữa thân thể cùng phân nữa khuôn mặt trên đó là độc nhãn còn giữ lại cái nhìn khó tin.
- Rút lui.
Hắc y thanh niên kinh hoàng, đây là lần đầu trong đời hắn tận mắt trông thấy linh trùng khủng khiếp như thế này. Trong đầu không còn gì khác là phải tháo chạy, bỏ mặc sư huynh đệ phía sau đang không ngừng gào hét. Hắn biết mình phải là kẻ nhanh nhất, chỉ có như vậy mới khiến bản thân là kẻ sống sót sau cùng.
Từng người, từng người hét thảm ngã xuống. Từng tiếng la hét, van xin phía sau đập vào tai không hề khiến hắn chùn bước mà như là lời thúc dục khiến bước chân càng lúc càng điên cuồng.
Cuối cùng chân khí cạn kiệt, nhục thể đã thấm mệt phía sau tiếng hét thảm cũng im bặc. Hắn dừng lại nhìn về, mười tên đệ tử chân truyền là tinh anh trong tinh anh giờ đây chỉ còn lại hai. Kẻ duy nhất có thể theo kịp bước chân hắn cũng chính là Thanh sư đệ kẻ có thực lực gần hắn nhất.
- Đại… đại sư huynh chúng ta… mau trở về tông môn báo lại cho sư phụ để lão nhân gia người nhanh chóng tiêu diệt bọn người man rợ này.
Hắn lúc này tình trạng còn tồi tệ hơn, lúc nãy trong lúc hoảng loạn liền bộc phát hết khả năng tẩu thoát. Giờ đây trong người không còn một chút sức lực, sợ rằng so với phàm nhân còn yếu hơn một bậc.
Nghe tới sư phụ hắc y thanh niên hai mắt sáng lên, hắn quay qua dùng ánh mắt kì lạ nhìn tới tên kia.
- Thanh sư đệ có phải ngươi luôn tuân theo lời ta mà hành động.
Tên kia cảm thấy có gì khác lạ nhưng vừa vượt qua tử lộ có chút thay đổi cũng là điều dễ hiểu liền không chút nghi ngờ đáp lại.
- Đương nhiên, từ trước tới nay chỉ cần đại sư huynh nói một là một, chỉ đi hướng Bắc ta không dám chọn hướng Nam.
Hắn chắc nịch đáp.
Hắc y thanh niên hài lòng mỉm cười.
- Hahaha tốt, rất tốt.
- Vậy ngươi vì ta mà …chết đi.
Hắn ngây người, nhưng chưa kịp hồi đáp thì trường kiếm đã đâm xuyên qua ngực, nhắm nơi trái tim cắm vào.
- La Từ ngươi…
Nắm chặt lấy trường kiếm, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn tới thanh niên sắc mặt lạnh lùng, kẻ mà hắn đã trung thành kính cẩn suốt bao năm qua.
- Hừ.
Thanh niên hừ lạnh, trở tay khiến trường kiếm xoắn nát trái tim.
- Thanh Biên ngươi đừng trách ta, kẻ không vì mình trời chu đất diệt. Ngươi đã thấy ta bỏ mặc đồng môn bỏ chạy lấy mạng, chỉ điều đó cũng đủ khiến ta phải giết ngươi.
- Chỉ có điều được theo dưới chướng kẻ trong tương lai sẽ trở thành Kim Đan tu sĩ như ta đã là đủ phúc cho kiếp này của ngươi rồi Ha…ha…ha.
Hắn cười điên loạn, thuần thục ném xác tên sư đệ xấu số vào giữa đàn chó hoang, sau khi xem xét kĩ càng xung quanh liền lẫn vào màn đêm mà rời đi.