Thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước, bên trong cơ thể lưỡi dao bén ngót xuyên qua rạch một đường thông thoáng. Nữ nhân dáng vẻ mệt mỏi cố gắng chèo chống thân thể thoát ra khỏi những đống nội tạng tanh tưởi. Vốn là người thích sạch sẽ, nàng không khỏi ghê tỡm nơi đây.
Yêu thú này quả không tầm thường, không ngờ nội tạng còn một chút thoi thóp, mặc dù rất khó nhận ra nhưng nàng cảm nhận được chúng còn đang không ngừng co bóp.
Tưởng Lệ không kịp chờ đợi mà đưa thân ngọc nhảy xuống mặt hồ nhằm tẩy đi những ô uế khó chịu này.
- Sư muội, nếu là ta sẽ ngay lập tức rời khỏi đây.
Trần Duyên ở phía xa một tay chấp sau lưng, một tay cầm một tấm gỗ ném tới.
Tưởng Lệ vẻ mặt không khỏi phẫn nộ tên Trần Duyên này không hề có phong phạm nam nhân. Vừa rồi nếu không phải bất đắc dĩ lấy ra bảo vật gia truyền làm bảo mệnh thì… nhưng tên đại sư huynh khắp người thần bí kia lại không hề ra tay như muốn nàng bỏ mạng trong bụng yêu thú.
Nàng giận dỗi quyết tâm bỏ ngoài tai lời hắn nói tiếp tục đắm mình trong dòng nước mát.
Bốn bề rung động dữ dội, nước xung quanh nàng không ngừng chuyển động thành từng dòng mạnh mẽ. Mĩ nhân cảm thấy có chuyện không ổn liền quay người muốn nhanh chóng bơi vào bờ.
Từng ánh mắt đói khát không ngừng dõi theo lần nữa khiến nàng sợ hãi, cảm giác số lượng đông đảo của chúng khiến Tưởng Lệ không khỏi nghĩ thầm.
- Không lẽ đại ngư kia không đi một mình.
Chính nàng cũng không muốn tin vào điều này, vừa rồi tuy thương thế không quá nặng là do pháp khí Giáp đẵng mà nàng nhận được trong đại điển là nội giáp nhưng chân khí dùng để thôi động pháp khí đã không còn.
Từng gợn sóng nhẹ nhàng tạo thành vòng tròn xung quanh Tưởng Lệ, ngọc thố vô tình chạm tới thân thể xù xì như là vẫy cá làm nàng gần như đã chứng thực giả định của mình.
Mĩ nhân không khỏi tuyệt vọng, ngoi lên mặt nước, nhìn thấy trường cảnh mười trượng xung quanh là hàng trăm chiếc vây cá nhô lên không ngừng rẻ nước bơi vòng quanh.
- Không lẽ ta phải ngã xuống tại đây sao?
Tưởng Lệ nghĩ thầm, nàng sinh ra đã chịu sự kì thị của gia tộc. Nếu không phải bản thân có thiên phú cao nhất trong trăm dặm thì phụ thân đã mang nàng đi làm sính lễ hay giao hảo với một thế lực nào đó nhằm không ngừng khiến gia tộc lớn mạnh.
Ngày thường luôn miệng sẽ toàn tâm phụng sự gia tộc nhưng trong thâm tâm nàng đã chán ngán khuôn mặt của những lão già chỉ biết tự vun vén cho bản thân.
Ngày qua ngày Tưởng Lệ không lúc nào khôn nghĩ tới là phải thoát li nơi này. Cuối cùng cơ hội đó cũng đã tới, đại điển thu nhận đệ tử của Ma Kiếm Tông không khác nào đưa than trong ngày đông lạnh giá.
Hay tin nàng muốn tham gia chiêu thu đại điển các trưởng lão trong gia tộc không khỏi mừng thầm. Đẩy nàng đi không khác gì có cơ hội ôm chân tông phái lớn đồng thời khiến nữ nhân này không còn tranh giành tài nguyên với con cháu của mấy lão.
Tưởng Lệ danh chính ngôn thuận lặng lẽ rời khỏi gia tộc mà không hề có bất kì kẻ nào đưa tiễn. Gia nhập tông môn chưa được bao lâu không ngờ đại nạn của nàng lại nhanh chóng ập tới.
Nghĩ tới ngọc thể sẽ bị đám súc sinh này thay nhau cáu xé làm nàng không còn đủ dung khí tiếp tục tưởng tượng. Ngay lúc nàng chực cắn lưỡi muốn tự mình nhanh chóng kết thúc sinh mạng không được ông trời chiếu cố này thì hình bóng nam nhân lại xuất hiện ngay trước mắt.
Trần Duyên thân mặc hắc bào đứng trên tấm gỗ dùng chân khí thôi động nhàn nhã lướt đi mặc cho dưới chân đâu đâu cũng là yêu thú đói khát.
Tưởng Lệ ngây người, nàng không nghĩ tên sư huynh lạnh nhạt kia không hề bỏ trốn mà lại tới nơi đây. Chẵng lẻ hắn không thấy những con đại ngư đang điên cuồng gào hét mỗi khi hắn lướt qua sao.
Nữ nhân không hề di chuyển, mãi tới khi hắn tới gần nàng không thể rời mắt khỏi hắn.
- Sư muội, ngươi lại không nghe lời ta rồi.
Trần Duyên tới trước mặt nàng, nở nụ cười, đưa tay xuống nhẹ nói ra lời trách móc. Tưởng Lệ giật người, biết bản thân trong lúc vô tình mà thất thố không khỏi khiến gương mặt băng lạnh của nàng xuất hiện tia thẹn thùng.
Cả người như thể không tự khống chế, ngọc thủ nhẹ nhàng đặt lên tay hắn. Nắm chặt lấy bàn tay non mềm, trắng trẻo Trần Duyên nhẹ nhàng bế phốc nàng lên.
Rơi vào lòng nam nhân Tưởng Lệ càng trở nên bất đắc dĩ, trong thâm tâm không ngừng tự trách tại sao bản thân lại quá dễ giải làm theo lời hắn.
Dù tình cảnh xấu hổ kia cũng không thể che giấu hiện thực, nhìn xuống hàng trăm yêu thú không hề có chút gì là từ bỏ kia, nhưng lúc này nàng lại có chút nhẹ lòng.
- Có lẽ trước khi ngã xuống ông trời muốn trả lại cho ta chút gì đó.
Tưởng Lệ nhẹ nhàng tháo xuống màng mỏng lộ ra nhân diện thật sự, điều mà nhiều năm qua dù trong gia tộc đã rất lâu rời không ai biết được.
Trần Duyên không khỏi kinh nghi, không ngờ nàng lại cho hắn thấy gương mặt thật của mình lúc này. Hắn không khỏi thầm tán thán.
- Nếu như nàng không che đi nhân diện thật thì khẳng định trong đám tiểu tử kia thật sự sẽ nổi sóng lớn.
Mắt phượng kiêu kì không chút ngần ngại nhìn hắn chăm chú, nàng như thể nuối tiếc từng khoảng khắc muốn nhớ lấy hình ảnh hắn từng chút một, hai tay nhẹ nhàng quàng cổ dán sát vào ngực hắn.
Nhìn thấy sắc đẹp coi thường chúng sinh của Tưởng Lệ làm hắn không khỏi hưng phấn, hai tay ôm chặt lấy ngọc thể vào người, nhẹ giọng thỏ thẻ.
- Nàng có chấp nhận làm đạo lữ của ta không?
- Thiếp tình nguyện.
Tưởng Lệ nhẹ giọng đáp lại, lần này nàng không cần gì phải đắn đo. Trước khi ngã xuống còn có người luôn nhớ thương làm nàng không khỏi nở nụ cười mãn nguyện.
- Hahaha Tưởng Lệ, Trần Duyên ta sẽ chứng minh cho nàng biết quyết định ngày hôm nay là sáng suốt biết dường nào.
Trần Duyên không kiềm được kinh hĩ cười lớn.
Trước mắt Tưởng Lệ là nam nhân không hề lộ ra dù chỉ là một chút lo lắng. Nàng không thể nghĩ ra đứng trước tình cảnh ngặt nghèo này dù là tu sĩ Trúc Cơ kì cũng chưa chắc có thể lành lặn thoát ra nhưng từ người hắn lại toát ra sự tự tin không thể ngăn cản.
Loa Trùng Ốc tản mát ra mộc nguyên khí mạnh mẽ, từng tia sáng xanh mộc không ngừng phản chiếu trên mặt hồ. Tưởng Lệ vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên trong đời nàng trông thấy một thứ có hình dạng kì lạ này. Không những vậy, mộc nguyên khí xung quanh như không ngừng cuồn cuộn kéo tới.
Đúng như nàng dự đoán, Loa Trùng Ốc đang không ngừng hấp thụ nguyên khí xung quanh cùng Trần Duyên tương thông.
- PHÁT.
Trần Duyên hét lớn. Hàng vạn linh trùng gào thét lao ra.
Chỉ sau nữa ngày mặt hồ đã bị nhiễm đỏ bởi huyết dịch, những mãnh thi thể không còn toàn diện trôi nổi trên mặt nước khiến khung cảnh nên thơ của bờ hồ chiều thu trở nên lạnh lẽo.
- Chúng ta đi thôi.
Chờ Phệ Huyết Trùng dọn sạch chiến trường, nhìn qua nữ nhân lãnh diễm. Tưởng Lệ đã trở lại vẻ lạnh lùng như lúc trước, nhưng lại có vẻ gì đó khác trước. Cầm lấy tay ngọc, Trần Duyên không ngừng hít lấy mùi hương nữ nhân từ nàng.
Tưởng Lệ không hề chống cự, nhẹ nhàng đi sát bên hắn.