Bên cạnh bìa rừng, thân ảnh nữ nhân dáng người ngạo nhân mang trên người thanh bào nhẹ nhàng lã lướt điểm chân ngọc trên thân đại thụ. Nàng như thể chiếc lông vũ thanh cao dù đang không ngừng giao chiến cùng hắc tinh tinh dữ tợn.
Một ngày như mọi ngày, Trần Duyên cùng mĩ nữ cùng đồng hành, hôm nay đi ngang qua một thôn nhỏ. Bá tánh ở nơi đây bị yêu thú không ngừng quấy phá.
Dù Trần Duyên không phải là kẻ thiện lương gì nhưng đúng lúc Tưởng Lệ cần nhiều lần thực chiến khiến hắn nảy ra ý tưởng không tồi.
Bắt lấy cự ngưu, Trần Duyên mang tới bìa rừng nơi yêu thú thường hay lui tới. Một trảm chẻ đôi cự ngưu, hắn cố tình để mùi máu tanh tưởi không ngừng lan rộng.
Nữa ngày trôi qua cuối cùng yêu thú cũng tự động mò tới, bị máu huyết tanh nồng không ngừng dẫn dụ cuối cùng Hắc Tinh Tinh cũng đã lộ mặt.
- Đây là yêu thú cấp một Giáp đẵng Hắc Tinh Tinh, trí lực không tệ. Rất xứng đáng làm đối thủ của nàng.
Trần Duyên ngẫm nghĩ không ngừng gật đầu đánh giá.
Mĩ nhân lạnh nhạt gật đầu, thân ảnh nhẹ nhàng xông lên.
Trần Duyên phía sau mắt không ngừng chăm chú nàng, hắn biết Tưởng Lệ không phải là nữ nhân chịu an vị, nàng muốn thực lực đã vậy hắn sẽ không ngăn cản thậm chí là không ngừng ủng hộ.
- Được rồi, hôm nay dừng lại ở đây thôi.
Không thoát khỏi dự kiến, Tưởng Lệ không phải là đối thủ của yêu thú kia. Nàng liên tục rơi vào hiểm cảnh, tuy thân pháp nhanh nhẹn nhiều lần tránh thoát những đòn trí mạng nhưng cuối cùng một khắc sơ sẩy nắm tay như thép nguội từ trên trời giáng xuống.
Ngay khi mĩ nữ sắp ngã xuống trên tay yêu thú thì Trần Duyên đã lao vào giữa hai bên, một tay không mặn không nhạt che chắn cho nàng.
Hắc Tinh Tinh không ngừng gào hét, nó không tin bản thân lại bị nhân loại bé nhỏ kia dễ dàng khắc chế. Những khối cơ như đá tảng trên người mà nó luôn tự hào giờ đây không khác gì là để trang trí. Dù có gắng sức tới đâu đi chăng nữa cũng không thể rút tay ra khỏi người tên nhân loại kia.
- Súc sinh, loài linh trưởng các ngươi trí lực hẳn không tệ. Dám bỏ qua lời nói của ta sao.
Hắn trầm giọng, bàn tay nhỏ bé không ngờ lại siết gãy cánh tay to lớn gần bằng thân người của Hắc Tinh Tinh khiến nó không ngừng giãy giụa. Không đợi yêu thú trở nên điên cuồng, một chỉ chóng vánh xuyên qua đầu lâu, không khí xung quanh liền trở lại như những gì nó vốn có “tĩnh lặng”.
- Nàng không bị thương chứ?
Nhìn lại Tưởng Lệ, hắn nhẹ nhàng dìu nàng đứng dậy.
Nữ nhân chỉ thầm gật đầu. Dù trước giờ mỗi câu nàng nói ra quí hiếm như vàng nhưng Trần Duyên lại không hề thiếu kiên nhẫn. Từ lần đó tới nay Tưởng Lệ chưa bao giờ trái ý hắn dù chỉ nữa lời. Nàng chỉ là nữ nhân trong nóng ngoài lạnh, điều đó càng khiến hắn hứng thú.
Trở lại thôn nhỏ, gần như toàn bộ người trong thôn đều đứng trước cổng nhỏ khiến Trần Duyên cảm thấy kì lạ.
Không đợi hắn hỏi thăm thì lão giã trưởng thôn đã vội vã đi tới kỉnh cẩn nói.
- Tiểu nhân kính chào tiên sư. Hợp Hoang Môn đã cho một vị tiên sư tới đây trừ yêu diệt ma, hiện đang chờ bên trong muốn diện kiến.
- Được rồi.
Trần Duyên lạnh nhạt đáp. Từ nơi đây tới Hợp Hoang Môn đã không còn xa, thôn nhỏ này nằm trong lãnh địa Hợp Hoang Môn cũng không khiến hắn lấy làm kinh ngạc.
- Không ngờ lại trùng hợp như vậy, ta không tin thôn nhỏ chưa tới trăm nhân khẩu này lại khiến môn phái các ngươi chú ý tới.
Cười thầm hắn tiến thẳng vào tiểu thôn.
Bước qua vài ngôi nhà lụp xụp, trời gần sang đông những cơn gió se se lạnh khiến cho từng mái nhà tranh không ngừng vang lên từng tiếng rào rạt. Hai bên đường già trẻ lão ấu núp sau cửa nhà dùng ánh mắt sợ hãi khe khẻ ngước nhìn.
Đi tới gian nhà lớn nhất, những cột đình tuy được cẩn thận lau dọn nhưng cũng không tránh được vết tích do thời gian tàn phá, đây có lẽ là nơi khang trang nhất trong tiểu thôn này.
Trần Duyên vừa bước chân đi vào thì bên trong vọng ra tiếng cười nói sang sảng.
- Hahaha Trần đạo hữu đã nghe danh từ lâu, nay gặp rỡ đúng là tam sinh hữu hạnh.
Thiếu niên dáng người gầy gò thậm chí là có chút xanh xao vội vàng bước ra, Trần Duyên không khỏi nghi ngờ nếu gió lớn một chút tên này hẵn đứng không vững.
- Đạo hữu là…
- Ah ta quá vội vàng rồi, mong đạo hữu thứ lỗi. Ta là Tần Mạn đệ tử của Ngũ Trưởng Lão, khi nghe được tin quý tông cử đạo hữu tới đây ta liền nhanh chóng lên đường không ngờ lại chậm một bước.
Thanh niên cực kì khách sáo, mỗi câu nói đều tỏ vẻ nhún nhường còn không quên nụ cười lấy lòng trên mặt, điều đó càng khiến hắn không có nỗi một tia hảo cảm với tên ẻo lã này.
Chưa kịp đáp lời thì đằng sau đã truyền tới tiếng nữ nhân nũng nịu.
- Hi hi, Tần sư đệ không đúng rồi, tiểu nữ mới là kẻ tới đây chậm một bước.
Mĩ nữ thanh bào nhan sắc kiều mị, theo sau đó là hai nữ đệ tử dù bị nàng nhân diện có chút không bằng nhưng cũng thuộc hạng ngàn dặm khó tìm.
- Thì ra là Lan sư tỉ.
Thiếu niên có chút kì quặc, từ ánh mắt hắn không khó nhìn ra được một chút kiên kị.
- Tiểu nữ là Lan Anh đại đệ tử của Hợp Hoang Môn, đón tiếp anh kiệt quý tông phải để kẻ như tiểu nữ đứng ra mới không khỏi thất lễ.
Lời nàng nhẹ nhàng tuy nghe có vẻ hợp lí nhưng Trần Duyên làm sao không hiểu ý nàng muốn nói tên thiếu niên kia không đủ tư cách đứng đây.
- Lan Anh ngươi…
Tần Mạn nghiến răng, ngày thường ở môn phái thân là đệ tử chân truyền biết bao kẻ kính ngưỡng không ngờ nơi đây lại bị nàng hạ thấp tới mức không thể ngóc đầu.
Chưa kịp nói ra ngọc thủ mềm mại không xương liền vụt nhẹ, dấu tay đỏ chót in lên mặt trước sự ngỡ ngàng của Trần Duyên. Tần Mạn lúc này trên mặt sợ rằng còn nóng đỏ hơn dấu tay kia.
Tu luyện tới Luyện Khí hậu kì dù không cố ý bỏ công luyện thể nhưng nhục thể không thể nào tệ hại, thứ hắn cảm nhận lúc này không phải là đau đớn. Huyết khí xung thiên, thiếu niên vừa định ra tay giành lại mặt mũi thì nữ nhân mắt phượng không hề nhiếu lấy một cái, nhẹ nhàng tặng hắn thêm một bên.
- Hì hì hì, ta biết sư đệ là kẻ cầu toàn. Một bên có lẽ không cân xứng ta liền giúp sư đệ hoàn thành ý nguyện.
Thiếu niên đứng như trời trồng, hắn tu sĩ Luyện khí kì chín tầng là hi vọng tương lai của nam nhân trong Hợp Hoang Môn nhưng lại không thể tiếp được một cú phẩy tay nhẹ nhàng của nàng. Tần Mạn thật sự sụp đổ, lủi thủi quay người rời đi thậm chí không kịp để lại một câu cáo từ.
- Thật thất lễ, Tần sư đệ ngày thường được trưởng lão trong môn phái nuông chiều khiến đạo hữu phải thấy những điều không hay.
- Hahaha đạo hữu quá khách khí rồi.
Mặc dù nàng nói lời tạ lỗi nhưng hắn không nhìn thấy dù chỉ một chút vẻ hối hận, thậm chí còn pha chút hả hê.
- Có lẽ màn tranh giành quyền lực đã không còn giới hạn ở cao tầng nữa rồi.
Trần Duyên nghĩ thầm.
- Ta cùng Tưởng sư muội được tông môn giao phó tới đây thỉnh an, không ngờ quý phái lại nhiệt tình đến vậy. Tiện thể ta đây đành không biết xấu hổ mời tam vị cô nương dẫn đường có được hay không?
- Đó là vinh hạnh của tiểu nữ. Mời đạo hữu.
- Mời.
Tam nữ nhoẽn miệng cười yểu điệu cất bước.
Lan Anh mỗi bước đi đều khiến nam nhân không thể kiềm được ham muốn của bản thân, đồn bộ căng tròn không khỏi đưa qua đưa lại được che phủ bởi đạo bào sau nỗi bước chân của nàng.
- Hời quả không hổ danh là đại đệ tử Hợp Hoang Tông.
Trần Duyên theo phía sau không khỏi được rửa mắt.