Hôn lễ của thiếu nữ họ Lưu được tổ chức vào mùng sáu tháng giêng, một ngày sau ngày đón thần tài.
Ngu Tiểu Mãn ngồi xe ngựa đến ăn mừng, nghe tiếng pháo đằng xa, xốc rèm thò đầu ngó dáo dác, thấy phía trước rực rỡ náo nhiệt, cảm thấy vui mừng tự đáy lòng.
Do thân thiết với Lưu Vãn Tình, Ngu Tiểu Mãn mới vào phòng, ngồi chưa ấm ghế, đã được mời đến trò chuyện với tân nương.
Lưu Vãn Tình mặc đồ cưới, mặt mày xúc động, khóe mắt chân mày đều là yêu kiều rạng rỡ, thấy Ngu Tiểu Mãn tới, vội đứng lên kéo cậu cùng ngồi: “Hôm qua mẹ còn dặn muội sau này giữ quan hệ tốt với tỷ kìa.”
Hỏi vì sao, Lưu Vãn Tình che miệng cười: “Tỷ và Lục Tướng quân hôn nhân mỹ mãn, là điềm lành, bên ngoài còn đồn tỷ vượng phu, xuất giá không lâu đã hóa giải bệnh dữ trên người phu quân, giúp hắn trở về triều đình, mặc giáp ra trận chưa được mấy ngày đã có thể thống lĩnh tam quân, oai phong lẫm liệt.”
Ngu Tiểu Mãn không nghĩ bên ngoài lại đồn thổi đến độ này, đẩy hết công lao lên người cậu, vừa kinh ngạc vừa cảm thấy không gánh nổi: “Lục lang dựa vào bản lĩnh chính mình, ta mới là người được thơm lây.”
Lưu Vãn Tình xúc động nói: “Tình cảm phu thê giữa tỷ và Lục Tướng quân quả là sâu đậm, muội muội vô cùng hâm mộ.”
Ngu Tiểu Mãn chiếc trâm ngọc trai trên bàn trang điểm, cài lên tóc giúp Lưu Vãn Tình: “Ta mới là người nên hâm mộ muội, phu quân làm quan văn, ngày nào cũng có thể gặp mặt.”
Không như cậu, xa cách phu quân chưa đầy một tháng, đã cảm thấy chẳng khác ngàn năm, một ngày tựa trăm năm, nhớ nhung tràn bờ.
Bàn tiệc có không ít người quen cũ, bao gồm cả hai huynh muội Thẩm gia, Ngu Tiểu Mãn gật đầu chào hỏi, rồi ngồi xuống ăn phần mình.
Chỉ trách đề tài trên người hai huynh muội nhà này luôn quá mạnh, cả bàn đều thầm thì thảo luận những chuyện tỷ như vì sao Thẩm Hàn Vân còn chưa lấy vợ, hoặc là vì sao Thẩm Mộ Tuyết hòa ly xong chưa tìm mối khác, Ngu Tiểu Mãn phiền chết mấy lời bàn tán ấy, lại biết thể nào câu chuyện trong miệng bọn họ cũng không thoát khỏi dính dáng đến mình và Lục Kích, quả thực nghe không vào, bèn cáo từ rời đi trước.
Mùa xuân mới chớm, thời tiết ngày càng ấm áp.
Hoa mơ đầu cành vẫn đang nở rộ, Ngu Tiểu Mãn bước ra ngoài cổng, tận hưởng bầu không khí dưới tán cây chốc lát, sau đó khom người vừa định lên xe, chợt thấy một bà cụ còng lưng chống gậy gỗ đứng cách đó không xa nhìn cậu, run giọng gọi một câu “Tiểu Mãn”.
Thái phu nhân nhà họ Lục, tuổi tác đã cao, sợ bà đứng ngoài trúng gió mắc bệnh, Ngu Tiểu Mãn vội dìu bà vào một quán trà.
Vừa ngồi xuống, lão thái thái đã nghẹn ngào rơi lệ, cầm tay Ngu Tiểu Mãn, hối hận và mong nhớ nói không thành lời.
“Ngày đó là ta hồ đồ, chỉ biết môn đệ thế gia, xem nhẹ tình cảm giữa cháu và Khải Chi, chia rẽ hai người, gây ra một hồi oan nghiệt, còn khiến Khải Chi xa cách với người lớn trong nhà. Bây giờ nghĩ lại, chỉ cần hai đứa vui vẻ là được rồi, nghìn vàng chẳng mua được yên ấm, Tiểu Mãn à, cháu có thể tha thứ cho bà nội lần này được không?”
Ngu Tiểu Mãn hạ mi, lúng túng không đáp lời.
Năm ngoái cậu gả vào nhà họ Lục, người lớn trong nhà chỉ có mình vị Thái phu nhân này từng quan tâm đến cậu, nếu nói là hoàn toàn không có cảm tình thì là chuyện không thể nào, nhưng nếu bảo tha thứ, cậu lại cho rằng mình không có tư cách ấy.
“Vậy bức thư tố giác thân phận của cháu, là do Phùng Mạn Oánh hành động phải không?” Yên lặng hồi lâu, Ngu Tiểu Mãn mở miệng, “Nếu không thì là Lục Việt, hai người bọn họ coi Lục lang là cái gai trong mắt, tất nhiên sẽ không nương tay với cháu.”
Nhắc tới đây, Thái phu nhân có hơi chột dạ: “Mẹ con bọn họ đã bị đuổi khỏi nhà họ Lục, hiện giờ bị giam trong đại lao, sẽ không ra ngoài gây chuyện được nữa...”
“Thế nên ngài mới nhớ còn có một đứa cháu trai bên ngoài?” Ngu Tiểu Mãn nói, “Hay là thấy hắn phục chức rồi, tương lai xán lạn, lại nhớ hắn sống đàng hoàng tình nghĩa, nên muốn gọi hắn trở về làm rạng rỡ cửa nhà?”
Có lẽ không ngờ người cháu dâu xưa nay vẫn luôn ngoan dịu nay lại trở nên dọa người như vậy, sắc mặt Thái phu nhân bắt đầu bối rối, nước mắt cũng quên lau: “Là Khải Chi nói với cháu vậy sao? Thằng bé còn trẻ chưa hiểu chuyện, sao cháu lại nghe lời nó nói? Những chuyện không tốt ngày xưa, bà nội cũng đã xin lỗi cháu, bà nội tự nhận ngày thường đối xử với cháu không tệ...”
“Chính là bởi ngài đối xử với cháu không tệ, cháu mới nhẹ dạ tin ngài, cho rằng ngài thật sự muốn tốt cho Lục lang.” Ngu Tiểu Mãn hít sâu một hơi, “Nhưng những kẻ tổn thương huynh ấy sâu nặng nhất, cũng chính là người thân ruột thịt mà các người vẫn thường hay gọi là máu mủ ruột già.”
Lục lão thái thái ngẩn ra, ôm mặt khóc lóc: “Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu nhà cửa không được an bình, xuống dưới đất rồi, ta phải giao phó với liệt tổ liệt tông nhà họ Lục ra sao.”
“Sợ không thể giao phó, là có thể coi thường nỗi đau của hắn, buộc hắn phải im hơi lặng tiếng sao? Là có thể vứt bỏ tính mạng hắn, để hắn tự sinh tự diệt?”
Ngu Tiểu Mãn càng nói càng phẫn nộ, đứng bật dậy: “Không phải các người cậy hắn không có ai che chở à? Hiện giờ hắn có ta đây, ta yêu hắn thương hắn chiều chuộng hắn bảo vệ hắn, sẽ không để cho hắn phải chịu bất kỳ oan ức nào nữa.”
“Còn việc có trở về theo các người hay không, thì phải hỏi hắn rồi, ta không quyết định thay cho được.”
Trên đường trở về, Ngu Đào vừa ‘chứng kiến cuộc chiến’ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Ngu Tiểu Mãn suốt cả chặng đường, hỏi có chuyện gì, Ngu Đào bật ngón tay đánh tách một cái: “Phu nhân Tướng quân của chúng ta cực kỳ thô bạo!”
Ngu Tiểu Mãn nhướng mày: “Nào có nào có.”
Ngoài miệng thì khiêm tốn, trong lòng lại đắc ý vô cùng, về đến nhà đã vội trải giấy bút, định viết thư khoe công cùng Lục Kích.
Chấm mực nhấc bút chưa chạm xuống, đã lại bắt đầu do dự.
Thầm nghĩ truyền tin không dễ, không thể lãng phí vào mấy chuyện nhỏ bé này, liền giản lược một chút, viết chuyện Lưu Vãn Tình lập gia, tiện nhắc tới huynh muội nhà họ Thẩm, kể rằng hai người đang ở đầu sóng ngọn gió, cuối cùng hai ta cũng công thành lui thân được rồi.
Viết xong hơ khô, cuộn lại thả vào ống trúc, ngày mai dậy sớm đưa đến dịch quán, rồi sau đó sẽ là một khoảng thời gian chờ đợi lâu dài.
Chờ đến khi nhận được hồi âm, kinh thành đã chính thức vào xuân, Lục Kích như đã tính toán đến thời gian Ngu Tiểu Mãn nhận được thư này, trong thư còn dặn xuân đến dễ sinh bệnh, bảo cậu ở nhà ngồi ngoan, đừng ra ngoài nhiều quá.
Còn bảo bên này mọi việc suôn sẻ, quần áo nhờ người mang tới cũng rất vừa, Ngu Tiểu Mãn cứ nhìn chằm chằm mấy chữ ‘phu nhân hiểu chuyện khéo tay’ mãi, tưởng tượng bộ dạng Lục Kích lúc thay bộ đồ mới, không nhịn được nhoẻn miệng bật cười.
Bình thường Lục Kích kiệm lời, viết thư cũng không dài dòng lắm chuyện, lời lẽ đâu ra đó, hành văn lưu loát hết mấy tờ, sau cùng thậm chí còn đáp lại chuyện liên quan tới huynh muội họ Thẩm, nghiêm túc dặn dò: Thẩm Hàn Vân mưu ma chước quỷ, phu nhân nhất định không nên thân cận với hắn.
Ngu Tiểu Mãn đọc đi đọc lại ba lần mới lĩnh ngộ, lời này của Lục lang khả năng cao là đang ủ giấm, đáy lòng sung sướng đến độ nổi bong bóng phấn hồng đến nơi, chạy sang sương phòng phía đông khoe khoang với Tiểu Giáp Tiểu Ất cả ngày.
Cuối cùng Tiểu Giáp Tiểu Ất lười đạp nước, Ngu Tiểu Mãn còn dắt đuôi bọn chúng hỏi: “Các ngươi nói xem, có phải huynh ấy yêu chết ta rồi không? Mau trả lời đi nha!”
Tiểu Giáp Tiểu Ất: Ùng ục ùng ục ùng ục.
Khi nhận được thư từ Lục Kích lần nữa, Ngu Tiểu Mãn vừa mới làm xong một chiếc diều, thấy trong thư hỏi thăm cơ thể cậu có gì khác lạ không, không nhịn được đánh cái ngáp, rung đùi viết: Ở nhà cả ngày, lại mập lên một chút, huynh trở về không được cười.
Cậu lải nhải rất nhiều chuyện-----
Tiểu Giáp Tiểu Ất cũng mập luôn rồi, cả ngày thỏi bong bóng chả hiểu đang nói gì; chị Bích Nguyệt cũng học viết thư, chữ chị còn xấu hơn chữ ta cơ; hôm qua mới biết Ngu Đào vừa mắt Đoàn Hành bên người huynh, bao giờ hắn mới định rước người về nhà?
Ngoài sáng thì hỏi người khác, thực ra trong tối muốn biết khi nào Lục Kích về kinh.
Ai ngờ Lục Kích ngay thẳng, gửi thư đáp rằng có thể cho Đoàn Hành trở về thành thân trước, hắn cũng chuẩn bị sính lễ cho đối phương chu toàn rồi.
Ngu Tiểu Mãn nghiến răng, tức giận không buồn quan tâm hắn nữa. Ban đêm lăn qua lộn lại một hồi không ngủ được, lại bò dậy thắp đèn, nằm trườn lên bàn vạch mấy nét bút----- ta nhớ huynh.
Đến tiết tiểu mãn, Ngu Tiểu Mãn dựa vào hướng dẫn trong thư, đào ra một hộp gấm dưới gốc cây hòe, bên trong đựng hai chiếc que trúc, hiển nhiên đường nhân gắn bên trên đã bị kiến dọn sạch, không dư lại một mảnh vụn nào.
Chuyển nhà mà cũng không quên mang cả vật này đi, Ngu Tiểu Mãn vừa buồn cười vừa muốn khóc, định hỏi Lục Kích cái này có phải là tín vật định ước hay không, trải giấy ra rồi lại chần chừ, đỏ mắt hạ bút đề bốn chữ------ ta rất nhớ huynh.
Đầu hạ ngày dài đêm ngắn, chỉ là giấc mộng triền miên.
Cũng như rất nhiều ngày ngủ không ngon khác, đêm nay, Ngu Tiểu Mãn mơ thấy mình biến thành con cá, vung vẩy cái đuôi giữa biển khơi, thỏa thuê thích chí.
Sau khi tỉnh lại, cậu sờ lên chân mình, cái lạnh của vảy cá làm cậu sững sờ chốc lát, mở to mắt nhìn lại, một luồng ánh sáng trong trẻo như nước toát ra, lại chớp mắt cái nữa, mọi cảnh đều biến mất.
Trái tim Ngu Tiểu Mãn đập thật nhanh.
Cậu có dự cảm, đuôi cá của cậu sắp về rồi.
Có lẽ chỉ là mấy giờ nữa, cũng có thể phải chờ đến mấy ngày, tóm lại, dự cảm mãnh liệt như vậy chắc chắn sẽ không sai.
Thức dậy viết cho chị Bích Nguyệt một phong thư, hỏi nàng có biết nguyên nhân xuất hiện tình trạng này không. Sau khi gửi thư, Ngu Tiểu Mãn lại đi mua giấy mới, để rồi cũng nhấc bút do dự như mọi lần, không biết nên bắt đầu kể từ đâu.
Lục Kích từng nói muốn nhìn thấy đuôi cá của cậu, chỉ dựa vào ngôn từ bó buộc, sao có thể miêu tả sinh động cho hắn nghe đây?
Ngu Tiểu Mãn quyết định rất nhanh, đặt bút, gói ghém hành trang, muốn đến biên ải một chuyến.
Ngu Đào kinh hãi tột độ: “Tổ tông của ta ơi, người ngợm thế này chịu sao nổi đường xá xa xôi?”
“Sắp đến hè rồi,” Ngu Tiểu Mãn nhét hai bộ đồ vào túi vải, “Vây giờ phương bắc không còn lạnh nữa.”
“Nhưng hiện giờ biên ải vẫn chiến tranh, đã biết bao giờ mới kết thúc đâu.”
“Vậy thì ta lại càng phải đi sớm, tránh cho đánh xong giặc đến mất công.”
Ngu Đào bắt đầu lựa cách khác: “Ngoài đấy nhiều kẻ xấu lắm, mà có khi còn chưa ra được khỏi kinh thành ngươi đã bị lừa cho hết sạch tiền rồi.”
“Nào có ai rủa người ta như vậy.” Ngu Tiểu Mãn mặc kệ, “Lần trước ta một mình về thôn, đường xá xa xôi chẳng khác gì, không phải cũng an toàn đến nơi rồi đó sao?”
Ngu Đào không khuyên được cậu, lo lắng đi vòng vòng mấy lượt, chợt vỗ trán một cái: “Biên ải canh phòng nghiêm ngặt lắm, ngươi có đến cũng không vào được đâu.”
Ngu Tiểu Mãn rút dưới gối ra một tấm giấy đỏ: “Ta có hôn thư làm chứng, Hoàng thượng cho huynh ấy dẫn người thân, ai dám không để ta vào.”
Hoàn toàn bế tắc, Ngu Đào bắt đầu ăn vạ, nằm luôn trước cửa phòng, canh chừng Ngu Tiểu Mãn không để cậu đi ra.
Mấy tháng trước nàng đã nhận lời Lục Kích chăm sóc Ngu Tiểu Mãn cho thật tốt, nếu để người chạy mất, chưa nói đến việc nàng thất tín, thì lương tâm nàng đã day dứt trước rồi, nói gì thì, lần trước Ngu Tiểu Mãn không dưng biến mất vẫn còn là nỗi lo sợ trong lòng nàng.
Nhưng Ngu Tiểu Mãn là ai cơ chứ? Cậu đi đi về về giữa kinh thành và thôn Ngu hết mấy lượt, lộ phí y phục quên trước quên sau, duy chỉ có một món đồ chưa bao giờ bỏ lại.
Nửa đêm canh ba, gà bay chó sủa.
Ngu Tiểu Mãn cầm bình sứ, quơ quơ trước mũi Ngu Đào ngủ gật bên cửa, chắp tay lẩm bẩm mấy tiếng mạo phạm rồi, đoạn xách bọc hành trang, rón ra rón rén đi ra ngoài.
Dù có là lên đường lúc nửa đêm, cũng không cản được vận may của Ngu Tiểu Mãn, gặp một chiếc xe ngựa vận chuyển lương thực đến biên ải ở ngay quan đạo, người đàn bà trên xe nghe nói cậu cũng đi biên ải, lại thấy cậu mặt mày xinh đẹp tử tế ăn mặc gọn gàng, không nói hai lời đã để cậu lên xe đồng hành.
Người đàn ông đánh xe phía trước, Ngu Tiểu Mãn và người đàn bà tán dóc đằng sau.
Nghe nói hai vợ chồng này là dân buôn bán, đưa lương thảo đến biên ải coi như góp chút sức mọn vì nhân dân, Ngu Tiểu Mãn vui vẻ: “Bọn họ nhất định rất mừng.”
Người đàn bà truyền túi nước qua: “Vậy đại muội tử thì sao, đến biên ải tìm ai?”
Cách gọi hoang mang này làm Ngu Tiểu Mãn suýt thì sặc nước, vuốt ngực ho khan, đáp: “Ta đến tìm phu quân nhà ta.”
Người đàn bà lấy làm tò mò, lại hỏi: “Nhà có chuyện gì gấp hả, sao lại phải đi giờ này?”
“Cũng không có chuyện gì.” Ngu Tiểu Mãn lắc đầu, “Chỉ là...”
Chỉ là muốn cho hắn xem đuôi cá của mình?
Hình như cũng không hoàn toàn như vậy.
Phút chốc, không biết nhớ ra điều gì, Ngu Tiểu Mãn mím môi cười một tiếng, thành thật đáp: “Chỉ là nhớ hắn.”
Chỉ là nhớ hắn, muốn gặp hắn, thế nên không ngại tìm đủ lý do, bằng mọi giá phải bước bằng được lên đường.
Canh năm, ánh sáng xa xăm từ đằng đông nhẹ nhàng rắc lên khung cửa sổ, bầy chim bị tiếng bánh xe đánh thức, vỗ cánh phành phạch bay đi tán loạn.
Ngu Tiểu Mãn không ngủ được, dựa vào cửa sổ xem hôn thư mang theo người.
Người đàn bà đồng hành chống cằm buồn ngủ mơ mơ màng màng, còn đang trách ông chồng nhà mình không hiểu phong tình, lại nói một người đàn ông có thể khiến vợ ở nhà nhung nhớ, không quản ngàn dặm chạy tới gặp mình nhất định phải là một người thông thấu tình yêu, miệng ngọt chết ruồi.
Giữa tiếng ho khan liên hồi của người đàn ông bên ngoài, Ngu Tiểu Mãn vốn định bảo phu quân nhà ta cũng đần độn chết, toàn giấu cảm xúc trong lòng, khiến người ta vô cùng tức giận. Nhưng khi cậu mở tờ giấy đỏ, nhặt được một tấm giấy đỏ khác rơi ra từ bên trong, nhìn thấy dòng chữ bên trên, cậu lại câm như hến.
Người đàn bà lẩm bẩm thêm mấy câu, cuối cùng thật sự mệt mỏi, ngáp một hơi dài: “Chà, nói những chuyện này cũng vô dụng, tính tình nào phải thứ dễ đổi, có thể cùng nhau trải qua những tháng ngày lâu dài bền chặt, là đời này không còn gì nuối tiếc.”
Nghe đến đây, người đàn ông đánh xe rốt cuộc không lên tiếng nữa.
Ngu Tiểu Mãn soi vật trong tay dưới ánh mặt trời, ngón tay vuốt ve hàng chữ dường như đã cũ bên trên trang giấy.
Cậu cho rằng tờ hưu thư này đã sớm bị vứt bỏ rồi, như tính tình Lục Kích, khả năng sẽ không để thứ này tồn tại trên đời.
Ai ngờ hắn không chỉ giữ lại, mà còn đề thêm mấy nét.
- ----- Bên người một đoạn, chẳng uổng một đời.
Hàng chữ này nét bút xiêu vẹo, hẳn là người viết nó cầm bút cũng khó khăn, bên trên còn nhòe ra mấy giọt nước mắt, bộc lộ nỗi buồn vô tận, chua xót khôn cùng.
Nhìn sang bên trái, hàng chữ phía sau rõ ràng đã đổi người, thể chữ khí phách mạnh mẽ, ngòi bút lẫm liệt, nhưng vẫn có thể nhìn ra trạng thái của người viết chữ cũng không vững vàng, dùng nhiều lực đến mức mực thấm xuyên trang giấy.
- ----- Đời này có người, mới là không uổng.
Ngu Tiểu Mãn run rẩy khóe môi, niệm thầm ra miệng.
Sau đó cắn răng nhìn bên ngoài cửa sổ, trấn an tâm tình cuồn cuộn sóng trào, rồi mới một lần nữa quay đầu.
Xe ngựa lọc cọc hướng về phương bắc, nắng sớm và nụ cười đều rơi trên khuôn mặt.
“Phải.” Ngu Tiểu Mãn nói, “Đời này, không còn nuối tiếc.”
_________________