Biên giới phía Bắc, quân doanh.
Bên ngoài đèn đuốc sáng choang, mọi người giơ đuốc kiểm tra lương thảo và vật liệu từ kinh thành phát đến, cũng chính vào thời điểm này mỗi tháng, thư nhà được cùng gửi tới, thế nên dù là ban đêm, mọi người vẫn đặc biệt xôn xao náo nhiệt.
Trong lều chủ soái lại yên lặng lạ thường.
Hàng ghế dùng để nghị sự chỉ ngồi có một người, cơ thể xiên xiên vẹo vẹo không chịu gò bó, vắt một chân lên tay vịn, nho nhã không đủ, nhưng khí thế có thừa.
Nàng hất cằm, nói với người bên trái: “Tới mấy ngày rồi?”
Ngu Tiểu Mãn xoắn chặt hai tay trước bụng, cúi đầu, như đứa trẻ mắc lỗi: “Chân trước mới tới, chân sau... chị đã đến nơi rồi.”
Bích Nguyệt nguýt một cái: “Trách ta đi nhanh quá à?”
“Đâu dám đâu dám.” Ngu Tiểu Mãn lắc đầu liên tục, “Chẳng qua là có chút bất ngờ, không kịp chuẩn bị...”
“Chuẩn bị? Muốn chuẩn bị cái gì? Chỉ có em được chẳng nói chẳng rằng đột nhiên tập kích, mà không cho ta được tặng bất ngờ cho hai đứa hả?”
Đầy đầu Ngu Tiểu Mãn đều là bất ngờ này hơi khó xơi rồi, ban nãy cậu với Lục Kích còn đang khanh khanh ta ta tình nồng ý mật, Bích Nguyệt bất thình lình từ đâu giáng xuống, làm cho hai người bọn họ kinh hồn bạt vía ba hồn bay mất hai hồn rưỡi.
Tất nhiên là không dám nói thật, Ngu Tiểu Mãn vỗ tay đầy xúc động: “Bất ngờ này cảm động lắm.”
Bích Nguyệt hài lòng gật đầu, xoay về hướng người bên phải: “Ngươi thì sao, chào đón tỷ tỷ không?”
Có lẽ là vừa được hai hai cú bất ngờ cảm động liên tiếp, giờ phút này Lục Kích vẫn hơi thừ người, nghe nhắc đến mình còn sửng sốt hồi lâu, mới thốt lên được hai chữ: “Chào đón.”
Nhận được câu trả lời mong muốn, Bích Nguyệt đứng dậy vươn vai: “Muộn rồi, có gì mai nói tiếp vậy.”
Lục Kích dặn thuộc hạ sắp xếp chỗ ngủ cho nàng, Bích Nguyệt vẫy tay nói không cần, tới cửa lại xoay người lại.
“Không phải loài người các ngươi có câu tục ngữ gì mà ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ à?” Tầm mắt liếc tới liếc lui lên người bọn hắn, sau đó để lại một câu đầy ý sâu xa: “Chuyến này ta tới vì thân thể Tiểu Mãn, hai ngươi... đêm đến kiềm chế thôi.”
Đợi người khuất bóng rồi, không khí ngột ngạt trong lều vẫn chưa tản đi hết.
Ngu Tiểu Mãn buông hai tay nắm chặt, xoa mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay lên quần, tự rót cho mình hớp trà, nuốt ực một cái xong xuýt xoa kêu lên: “Bỏng quá bỏng quá.”
Lục Kích đoạt lấy chén trà trong tay cậu, quay người vừa định đổi cho cậu một cốc nước mát, còn chưa nhấc bước đã bị Ngu Tiểu Mãn kéo tay.
“Lưỡi, lưỡi bỏng quá.” Ngu Tiểu Mãn lí nhí, ửng đỏ từ cổ đến mang tai, “Muốn Lục lang hôn... hôn mới khỏi được.”
Thế là không khí lãng mạn nồng nàn vừa bị lần giá lâm đột kích của Bích Nguyệt phá vỡ, nay lại đi rồi trở lại, Lục Kích đặt chiếc chén xuống, ôm eo Ngu Tiểu Mãn, cúi đầu hôn xuống.
Hai người nhiều ngày không gặp, chậm một đốm lửa tàn cũng đủ gây hỏa hoạn, quấn quýt vừa ôm vừa bước vào gian ngủ. Ngu Tiểu Mãn nằm ngửa trên giường, chợt nhớ ra đây không phải nhà mình, vội chui ra khỏi lòng Lục Kích, rướn cổ nhìn tứ tung: “Sẽ không có người nào vào nữa chứ?”
“Không đâu.”
Mà một câu hỏi này của cậu cũng xoa dịu đôi chút máu nóng trên người Lục Kích, hắn cúi đầu nhấp môi Ngu Tiểu Mãn một cái, nhấp xong vẫn thấy chưa nếm đã đời nên lại hôn thêm cái nữa, đoạn ôm cậu vào lòng, trầm giọng hỏi: “Tới đây thế nào?”
“Một cặp vợ chồng tốt bụng đưa ta theo cùng.” Ngu Tiểu Mãn liếm liếm môi như chưa thỏa mãn lắm, “Chỉ mất có hơn nửa tháng thôi.”
Nửa tháng đối với quân sĩ thiện chiến thì không là gì cả, nhưng vừa mới nghĩ đến việc Ngu Tiểu Mãn thân thể yếu ớt lăn lộn ngoài đường hơn chục ngày, là Lục Kích lại xót xa không ngớt, vuốt ve khuôn mặt hốc hác của cậu: “Vì sao không ở nhà đợi?”
“Nhớ huynh, muốn xem huynh có khỏe như trong thư đã kể không.”
Ngu Tiểu Mãn cũng bắt chước nhéo má Lục Kích một cái, sau đó khẽ cau mày: “Gầy, chẳng khỏe tí nào.”
Lục Kích bị vẻ nghiêm túc của cậu chọc cười, cong môi nói: “Ta cũng nhớ đệ.”
Ngoài miệng thì nói không tin, thế nhưng trong lòng Ngu Tiểu Mãn vẫn bị lời nhung nhớ trần trụi này làm cho đỏ mặt.
Ôm cổ Lục Kích thân mật cùng hắn, Ngu Tiểu Mãn vùi mặt lên vai hắn thầm thì: “Vậy ta phải ở đây lâu lâu một chút, dưỡng béo huynh mới được.”
Đến khi ngựa mỏi người mệt, quân đội hai bên rơi vào thế cầm cự, phe địch có ý rút binh đầu hàng, là thời khắc thích hợp để tướng sĩ nghỉ ngơi lấy sức, lặng lẽ chờ cơ hội đến.
Bích Nguyệt ngủ dưới cái đầm trong rừng, chưa quen vùng đất lạ, ngủ đến tận khi mặt trời treo cao mới khoan thai mò dậy, vào quân doanh thấy Ngu Tiểu Mãn đang bưng một chiếc nồi sắt lớn lắc lắc lư lư. Nồi này là nồi dùng trong quân, chắc cũng phải nhét vừa một Ngu Tiểu Mãn, thấy vận sức nâng chiếc nồi này lên, mặt cũng phát đỏ, Bích Nguyệt hãi hùng đến mức tim cũng sắp nhảy cả ra ngoài.
Lôi Ngu Tiểu Mãn trở về lều bạt, Bích Nguyệt không nhịn được trách cứ: “Không biết thể lực bây giờ của mình đến đâu hay sao mà dám ra ngoài cầm nắm linh tinh như vậy?”
Ngu Tiểu Mãn vỗ ngực kêu to: “Em rất khỏe mạnh còn gì!”
“Khỏe đến mức viết cho ta lá thư kiểu này, hại ta vội vã chạy tới, còn không kịp thay đồ xinh đẹp!”
Ngu Tiểu Mãn gặp được Lục Kích vui quên thiên hạ, lúc này mới sực nhớ ra: “Thì ra chị chạy tới là vì chuyện này... Thế nào rồi, có hỏi được gì đó giúp em không, có phải em sắp được trở về đại dương rồi không?”
“Giờ thì lại biết vội rồi?” Bích Nguyệt trợn trắng mắt, đẩy cậu ngồi xuống, “Em ngồi ngoan ngoãn cho ta, ta gọi tên thối tha kia tới. Nếu không phải bởi đây không phải chuyện đùa, thì ta đã chẳng rảnh mò tới tận đây.”
Lục Kích đang ở bên ngoài đốc thúc luyện binh, bị gọi trở về trên người còn mặc khôi giáp. Ngu Tiểu Mãn rất thích xem hắn mặc giáp, thấy hắn cử động bất tiện, liền vô cùng hưng phấn bưng đĩa trứng gà xào ớt xanh, cầm đũa bón cho hắn.
Cặp tình nhân cứ quyện vào nhau ngay trước mặt, Bích Nguyệt nhìn no con mắt, vỗ bàn nói: “Được rồi được rồi, hỏi các ngươi mấy chuyện, hỏi xong hai người cứ tình tự thoải mái.”
Hai người ngồi sóng vai, Bích Nguyệt ngồi phía đối diện, cầm chiếc chén đất sét đảo qua đảo lại, đảo đến mòn cả hoa văn khắc bên trên, mới chịu mở lời: “Thì là... lần trước hai người sinh hoạt vợ chồng, là vào khi nào?”
Vấn đế kinh động lòng người làm Lục Tướng quân đóng băng ngay tại chỗ, trái lại là Ngu Tiểu Mãn đơn thuần ngờ nghệch, đáp không buồn nghĩ: “Tối hôm qua.”
Bích Nguyệt ho nhẹ một tiếng: “Trước đấy nữa thì sao?”
“Là đêm động phòng hoa chúc ấy.”
Tính ngày vẫn thấy không đúng, Bích Nguyệt bất đắc dĩ tiếp tục hỏi: “Trước đó nữa?”
Chuyện này thì đúng là làm khó Ngu Tiểu Mãn. Cậu và Lục Kích đã xa nhau một khoảng thời gian, đẩy về trước đó nữa, sau lễ thất tịch năm ngoái, cậu và Lục Kích cứ dăm ba ngày lại có một lần làm chuyện đó, quả đúng là không dễ tính.
“Một, hai, ba, bốn, năm,...”
Ngu Tiểu Mãn gập ngón tay tính ngày, khi đếm đến số bảy, Bích Nguyệt không nhịn được nữa, đặt chén đất sét lên bàn: “Được rồi được rồi, em nhớ lại xem lần cuối cùng trước khi rời kinh là vào khoảng thời gian nào, nói cho ta là được.”
Thời khắc mấu chốt vẫn phải trông cậy vào Lục Kích, thấy Bích Nguyệt chỉ là đang nghĩ cho thân thể Ngu Tiểu Mãn, sau một hồi cẩn thận hồi tưởng, hắn đáp: “Đầu tháng chín năm ngoái.”
Nhận được câu trả lời, giờ đến phiên Bích Nguyệt gập ngón tay.
“Hôm nay là tháng sáu, một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín... chín tháng!”
Bích Nguyệt đập bàn, nghiêm túc ra lệnh: “Mau, mau cầm chiếc vại ra đây, đổ đầy nước cho Tiểu Mãn nằm vào mau!”
Vật liệu ngoài biên ải hiếm hoi, đến nhà thôn dân bên cạnh mượn một chiếc vại ướp dưa, Đoàn Hành mang theo hai tên tính ra bờ sông cách đó mấy dặm rót nước, rồi cùng khiêng trở về giao phó.
Ngu Tiểu Mãn đứng bên cạnh nhìn chiếc vại một hồi, có chút ghét bỏ chiếc vại còn nhỏ hơn vại của Tiểu Giáp Tiểu Ất. Bích Nguyệt chống nạnh, mắt trừng trừng, cậu lằng nhằng mãi không muốn đi vào, cuối cùng Lục Kích phải bế cậu lên thả vào trong, miệng vại rõ cao, Ngu Tiểu Mãn kẹt bên trong không leo lên được, chỉ đành tạm thời chờ đợi.
Lục Kích bị Bích Nguyệt gọi đi nói chuyện riêng một hồi, lúc trở lại chỉ thấy cái đầu xù nhô lên khỏi vại, Ngu Tiểu Mãn gác cằm lên thành vại, khóe miệng héo rũ, như là ấm ức ghê lắm.
Lục Kích bước tới gần, khom người nhìn thẳng cậu: “Không phải trước giờ rất thích ngâm mình sao?”
“Chỗ nào giống ngâm mình.” Ngu Tiểu Mãn vung một bụm nước, hất ướt giáp bạc của Lục Kích, “Rõ ràng là nuôi cá.”
Lục Kích nhoẻn miệng.
Thấy hắn cười, Ngu Tiểu Mãn càng thêm tức giận: “Huynh còn cười!”
Lục Kích hết cười, đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo.
Khôi giáp nặng nề bị quăng trên mặt đất, đồ được thoát đi thành thạo, chỉ còn lại lớp lót trong cùng, Lục Kích chống hai tay lên miệng vại, chân dài nhấc bước, chỉ nghe ùm một tiếng, nước bắn tung tóe trước mặt Ngu Tiểu Mãn, đến khi mở mắt ra, Lục Kích đã ngồi ngay ngắn bên trong.
Hắn nói: “Ta bồi đệ.”
Hai người mặt đối mặt ngâm mình trong vại, cũng không khác tắm chung là mấy.
Mới đầu Ngu Tiểu Mãn vui vẻ vô cùng, hai người cùng ngâm có thể chăm sóc lẫn nhau, vẫn tốt hơn một người lẻ loi hiu quạnh nhiều.
Cậu thậm chí còn đắc ý chia sẻ bí mật của mình với Lục Kích: “Tối qua huynh cũng thấy thịt trên bụng ta rồi chứ? Ta nghĩ kĩ rồi, phần lớn linh lực của ta đều tụ ở nơi đó, đến đúng thời khắc, nhất định có thể hóa thành đuôi cá.”
Lục Kích gật đầu: “Thì ra là như vậy.”
Ngu Tiểu Mãn đặc biệt tới khoe đuôi cho hắn nhìn giờ đang trợn tròn hai mắt: “Sao huynh chẳng kinh ngạc gì hết vậy?”
“So với kinh ngạc, thì ta bất an nhiều hơn.” Dưới nước, Lục Kích duỗi tay nắn nắn cẳng chân Ngu Tiểu Mãn, “Không biết biến hóa như vậy có ảnh hưởng gì tới thân thể đệ hay không, không biết đệ có phải chịu chúng nó giày vò hay không.”
Cho rằng ‘chúng nó’ là để chỉ linh lực, Ngu Tiểu Mãn cũng bắt đầu căng thẳng: “Chị Bích Nguyệt vừa nói gì với huynh vậy? Có phải ta... mắc bệnh gì hay không?”
“Không phải.” Lục Kích nói.
Ngu Tiểu Mãn ghé sát lại gần quan sát nét mặt hắn, càng nhìn càng không tin: “Vậy tại sao bỗng dưng lại có linh cảm sắp biến hóa? Chẳng lẽ đây là... hồi quang phản chiếu? Sau khi biến hóa ta sẽ...”
Không đợi cậu nói hết lời xui xẻo, Lục Kích đã nhanh miệng hôn xuống.
Nụ hôn nhẹ nhàng vừa kết thúc, Lục Kích nhún người chìm trong nước, Ngu Tiểu Mãn cảm thấy bên hông bị nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó là một nụ hôn in lên bụng cậu.
Như có một luồng năng lượng xuyên thấu qua da rót vào cơ thể, tâm tình xao động cũng nhẹ nhàng lắng dịu.
Khi ngoi lên khỏi mặt nước, đầu tóc Lục Kích đã ướt đẫm, gương mặt anh tuấn cũng phủ một màng nước mỏng lăn dài, giảm đi khí thế bạo tàn sát phạt, tăng thêm sự ngay thẳng dịu dàng.
Bàn tay lớn rộng của hắn áp lên bụng cậu, phủ lên vị trí vừa được hôn qua. Ngu Tiểu Mãn bỗng có cảm giác kỳ diệu, cứ như nơi đó đang thai nghén thứ gì, nối liền Lục Kích với cậu, sợi dây liên kết này vô cùng bền chặt, chém không đứt, gỡ không ra.
Lục Kích nhìn Ngu Tiểu Mãn, ánh mắt toát lên vẻ lo lắng, sợ hãi, cũng có cả mong đợi, và sự dịu dàng nồng đậm khó tan.
“Ở nơi này, đang có bảo bối của chúng ta.”