Khúc Ca Biệt Ly

Chương 19

Tôi thường có cảm giác, sự cô độc của mình là do bẩm sinh. Nó giống như một đoá hoa trầm lặng, âm thầm hé nở trong tim tôi, chỉ mình tôi hiểu được vẻ đẹp của nó, vẻ đẹp để tôi vì nó mà kiêu ngạo, tự do, và độc lập. Thế nên, khi các cô cậu trong lớp đã bắt đầu dần dần thích ứng với mọi sinh hoạt trên trung học, quay qua nói chuyện yêu đương mộng mơ hoa mỹ, chỉ có tôi là không chút hứng thú đối với chúng.

Tiêu Triết vẫn tiếp tục truyền cho tôi một tờ giấy mỗi ngày.

Thường thường mặt sau của bài giải đề vật lí dài chi chít số, cậu ta hay viết một câu hỏi nho nhỏ:

Có khi cậu ta hỏi: Mã Trác, cậu có cảm thấy Satan là một vĩ nhân chân chính không?

Hoặc là: Mã Trác, cậu có biết một ngày một người chớp mắt trung bình bao nhiêu lần không?

Thậm chí là: Mã Trác, rốt cuộc giữa trai gái có thể có một tình bạn thuần khiết không nhiễm tình yêu và xác thịt hay không?

Những vấn đề này quá phức tạp, tôi lười nghĩ ngợi, lười đáp lại. Đương nhiên, cho dù trong lòng tôi có câu trả lời đi nữa, tôi cũng sẽ không dễ dàng nói cho Tiêu Triết biết. Tôi sẽ chỉ nói với đoá hoa nhỏ ở trong tim, cũng chỉ mình nó hiểu.

Nhan Dự Dự hỏi tôi: “Mã Trác, rốt cuộc cậu thích loại con trai như thế nào?”

Tôi không biết, thật tình không biết.

Đối với những tốt xấu của đám con trai, mẫu người, phong cách, hết thảy tôi đều chưa từng nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới.

Xong lại có một con người đến lúc tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn quên hắn ta xong xuôi rồi, hắn lại bất chợt xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Tôi trốn tránh không xong, tựa như tôi chưa từng bao giờ trốn tránh được cái “số mệnh” chết tiệt ấy.

Hôm đó là một ngày cuối tuần rất bình thường chẳng có gì đặc biệt, do đã gần đến kỳ thi cuối học kỳ, bầu không khí ở Thiên Trung trở nên căng thẳng nặng nề. Tôi đi ăn ở căng tin, xếp hàng cũng không lâu lắm, ngay lúc tôi vừa lấy xong thức ăn, sau lưng chợt có người nói với tôi: “Bạn học, mượn thẻ cơm của bạn một chút được không?”

Tôi ngoái đầu, té ra là hắn.

Mỗi khi hắn xuất hiện trước mặt tôi, đều giống như từ trên trời rơi xuống, huống chi điều kỳ lạ hơn nữa là, hắn đang mặc đồng phục của trường chúng tôi, đồ tây mặc trên người hắn rất hợp tướng, trông giống như vốn là của hắn vậy, nhưng mà không đội mũ, tôi suýt nữa không nhận ra hắn.

“Tôi đói.” Hắn nháy mắt với tôi.

Cũng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến, tôi lại đưa thẻ cơm trong tay cho hắn.

“Cảm ơn.” Hắn nhận lấy, hôn lên chiếc thẻ một cái, xong rồi mới đưa cho đầu bếp nói: “Làm ơn cho cháu một phần giống y như của bạn ấy.”

Tôi bưng khay thức ăn của mình đi về phía bàn, phát hiện ở cửa ra vào căng tin có mấy người bảo vệ, họ đang đi thẳng về phía này, giống như đang tìm ai đó. Tim tôi không khỏi nảy lên điên cuồng. “Thuốc Độc” bưng khay cơm, luôn bám theo sau tôi. Sau khi tôi ngồi xuống, hắn ngồi đối diện với tôi, tôi trông thấy trên trán hắn rịn mồ hôi.

“Cảm ơn em.” Hắn trả thẻ cơm lại cho tôi, nhíu mày nói với tôi, “Em thích ăn khoai tây sao? Đừng ăn bừa. Con gái ăn thứ này sẽ phát phì.”

“Cậu tới đây làm gì?” Tôi hỏi hắn, trực giác nói với tôi, mấy người bảo vệ này có liên quan đến hắn.

“Nhớ em, tới thăm em, được không hả?” Hắn sấn mặt tới, nhìn vào mắt tôi nói, “Nên biết rằng, tôi không phải là một tay nói dóc cừ khôi, mọi lời nói đều chân thành.”

Tôi không thích đảo mắt tỏ ý khinh bỉ, cũng không thích đạp hắn một đạp hoặc đánh hắn một cái. Tôi biết nếu như có một tên con trai cố ý muốn làm ta phát gớm, thì ta chỉ nên giả bộ như vô cảm thì mới có thể là thứ vũ khí có lợi nhất trong việc đối phó với hắn. Cho nên tôi cắm đầu, chọn một miếng khoai tây to nhất, ngoạm một miếng to —– Thế nhưng, rất nhanh tôi phát hiện cái động tác này đã bật mí thật ra tôi rất để ý đến cảm nhận của hắn, thế là tôi là vừa hoảng vừa cuống, trên trán cũng đổ mồ hôi theo hắn.

Hắn chợt cầm đũa lên, gắp một miếng thịt gà trong khay của hắn qua cho tôi.

Tôi trợn mắt há mồm nhìn hắn, hắn dùng một giọng điệu rất ôn hoà nói: “Ăn nhiều một chút, sắc mặt của em không được tốt lắm.” Nói xong, hắn cúi đầu, nhồm nhoàm ăn thức ăn của hắn, trông bộ dạng này, có vẻ thật sự rất đói!

Nhóm người bảo vệ đi ngang qua chúng tôi mấy lần, cuối cùng bỏ đi.

Sau đó, tôi trông thấy “Thuốc Độc” đứng dậy từ chỗ ngồi, hắn đi một mạch đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nhét thẻ cơm vào trong túi áo đồng phục của tôi, sau nữa khẽ thì thầm bên tai tôi một câu: “Mã Tiểu Trác, tôi sẽ nhớ kỹ em.”

Ngay lúc hắn sắp đi, tôi nghe một tiếng “lanh canh” vang lên, một món đồ ánh vàng chói sáng lăn ra khỏi túi quần của hắn, rớt xuống đất. “Này!” Tôi không khỏi gọi với theo hắn, rồi lượm món đồ từ dưới đất lên đưa cho hắn, lúc đó tôi mới phát hiện, đấy là một mặt dây chuyền tượng phật bằng vàng, kích cỡ rất nhỏ, nhưng khá nặng.

Hắn ngoái đầu nhìn thấy được, lập tức cầm chặt lấy mặt tượng phật đó trong tay, không nói không rằng gì với tôi, tức tốc biến mất khỏi căng tin.

Chỉ để lại một mình tôi ở đó.

Cuối cùng thì tôi cũng không ăn miếng thịt gà hắn gắp cho tôi.

Thật gớm. Tôi hung hăng tự nói với bản thân mình.

Chiều hôm đó, trong trường có tin là lầu ký túc xá nam bị mất trộm.

“Quá thần kỳ đi.” Ngô Đan nói, “Tất cả mọi cửa không có khoá đều bị mở toang. Nghe nói lúc đó còn có người đang trong buồng vệ sinh tắm rửa, mở cửa bước ra nhìn một cái, thấy ký túc xá tan hoang, hoảng sợ đến suýt khóc!”

“Máy thu hình sao không ghi hình được?” Có người tò mò hỏi.

“Ghi cái rắm, tất cả mọi dây điện đều bị rút khỏi ổ cắm.” Ngô Đan dẩu mỏ.

“Cái cậu nam sinh đang tắm đó là Tiêu Triết ở trong lớp của các cậu!” Nữ sinh giường số 2 là học lớp kế bên, cô ta vừa cạp táo vừa nói một cách khó tin: “Nghe nói đến cả quần lót của cậu ta cũng bị trộm mất đấy.”

“Ha ha ha…….” Bọn họ lại cười rộ lên một cách mờ ám.

Tôi đang còn ngồi trên giường đọc tạp chí tiếng Anh phải giơ cuốn tạp chí lên rõ cao để che đi khuôn mặt khi trắng khi đỏ của tôi.

Tôi nghĩ, tôi biết kẻ làm ra chuyện này là ai.

Trên đời này thật có thể có chuỵện khéo đến vậy sao?

Còn tôi, thế mà lại cho hắn mượn thẻ lấy cơm, tôi vậy thì coi như là gì?

Hôm đó lúc quay lại lớp, sắc mặt của đám con trai đều có vẻ nặng nề. Có nam sinh còn nói: “Để cho bố mày biết được nó là ai, sẽ chết với bố!”

“Ôi Zippo của tớ, là quà mối tình đầu tặng cho tớ!”

“Mẹ kiếp……. đang diễn phim Mỹ à, mà bảo vệ cũng hơi vô dụng quá đi!”

Lớp phó sinh hoạt đi hết bàn này tới bàn kia ghi xuống từng món đồ mỗi người bị mất trộm. Lúc cô ta đi tới chỗ của Tiêu Triết, vừa đặt cuốn sổ xuống bàn xong, Tiêu Triết liền quát lên với cô ta: “Đi chỗ khác!”

Lớp phó sinh hoạt là một cô bé nhỏ con nói chuyện nhỏ nhẹ, tức giận hung hăng trừng mắt mắng cậu ta một câu: “Có bệnh!”

“Miếng tượng hộ thân của cậu ta bị mất trộm rồi. Lúc cậu ta đi tắm, tháo nó ra đặt bên cạnh gối, là một mặt dây chuyền tượng phật bằng vàng đấy, trước lúc mất, mẹ cậu ta đã tặng cho cậu ta.” Nhan Dự Dự vừa nhai kẹo bạc hà, vừa lải nhải bên tai tôi.

Trước lúc mất?

Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhan Dự Dự.

“Lúc cậu ta học lớp 8 mẹ cậu ta mất. Ung thư vú.” Nhan Dự Dự hiểu rõ ý tôi, giải thích.

Trái tim tôi tựa như bị một vật gì đó đâm sầm vào, co rút lại. Tượng phật bằng vàng?! Tôi lập tức nhớ ngay, đấy chẳng phải là món tôi lượm lên cho hắn sao? Đầu óc tôi chợt biến thành một mảng trắng xoá, tôi ngước đầu rướn nhìn Tiêu Triết ở phía trước theo bản năng, cậu ta đang nhoay nhoáy chép bài, cuốn sách tiếng Anh ở trước mặt bị lật soàn soạt, tựa như muốn copy một lèo hết thảy tất cả những đơn từ trong đó 100 lần rồi mới dừng được.

Mã Trác, mi là một tòng phạm, mi đã phạm một lỗi lầm nghiêm trọng đến nhường nào.

Do sắp nghỉ cuối học kỳ, sẽ ngưng không có bài tập đem về nhà, cho nên tối nay, giáo viên đã ra rất nhiều bài tập. Quy định của Thiên Trung là bất kể có bao nhiêu bài tập, đều phải làm hết toàn bộ trong tiết tự học buổi tối, nếu như trễ nải đến tiết sau, thì thà khỏi nộp luôn.

Lúc tiết tự học buổi tối tiến hành được quãng một nửa, cả một lớp học yên tĩnh lạ thường, gần như hết thảy mọi người đều đang nghiêm túc làm bài tập. Bàn học của tôi nhúc nhích một chút, tôi ngẩng đầu, trông thấy Tiêu Triết đã đứng dậy từ chỗ ngồi. Cậu ta đang cởi chiếc áo len bên ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo may-ô trắng bên trong, rồi đơn thân độc mã chạy ra khỏi lớp.

Xuyên qua cánh cửa sổ, tôi trông thấy bóng dáng màu trắng của cậu ta lặng lẽ mất hút trong bóng tối.

Tôi lại ngẩng đầu nhìn những người khác, hầu như không có ai phát hiện ra Tiêu Triết đã rời đi, ngay cả bạn cùng bàn với cậu ta cũng đang tay chống đầu, lặng câm máy móc hí hoáy gì đó trên cuốn vở bài tập.

Tôi nằm bò ra bàn học, nhìn bóng tối vô biên ở bên ngoài cửa sổ, không biết nên phải xử sự ra sao.

Lần này, lúc tôi nhận ra mình lại đã bị lợi dụng thêm một lần nữa, trong lòng không có bất cứ cảm giác gì khác trừ khiếp sợ và phẫn nộ. Tôi xin thề, tôi hận hắn. Hận hắn khiến tôi cảm thấy mình ngu xuẩn, hận hắn khiến tôi tổn thương đến Tiêu Triết, hận hắn khiến tôi trở nên một tên tòng phạm mang tội ác không chốn dung thân y như hắn.

Nguyên một tiết tự học buổi tối, Tiêu Triết không xuất hiện. Lúc tiết tự học kết thúc, nỗi tự trách trong lòng tôi đã lên đến tột đỉnh, lấy lý do có câu hỏi cần hỏi giáo viên, không quay về ký túc xá cùng với Nhan Dự Dự.

Tôi quyết định đi tìm cậu ta.

Mãi đến nửa tiếng đồng hồ sau, tôi mới phát hiện ra cậu ta ở phía sau một hòn non bộ sau trường.

Kính của cậu ta bị vứt qua một bên, lưng xây về phía tôi, ngồi xổm dưới đất, cậu ta rút đầu vào trong cổ áo, chiếc áo may-ô trùm kín lấy đầu của cậu ta, nửa phần lưng gầy gò lộ ra ngoài.

Một cơn gió lạnh quét qua, tôi không khỏi rùng mình. Cậu ta chỉ mặc mỗi một chiếc áo may-ô đơn bạc cũng run lên bần bật.

Tôi không nỡ lòng nào gọi cậu ta, chỉ đành đứng bất động một bên.

Tôi chưa từng thấy một ai đè nén nỗi đau của mình đến vậy —- nỗi đau đớn của nội tôi lúc cha tôi chết 15 năm về trước; nỗi đau đớn của A Nam lúc mẹ tôi chết 7 năm về trước; nỗi đau đớn của tôi khi nội chết; so với nỗi đau đớn hiện giờ của cậu ta, tựa như đều hoá thành mây khói hư vô, không nhằm nhò gì cả. Tôi nghĩ, chắc có lẽ bởi vì chí ít, nước mắt của chúng tôi đều có thể rớt khắp nơi một cách quang minh chính đại, trong khi cậu ta không thể, hoặc có lẽ, cậu ta vốn không cho phép mình được làm như thế, cậu ta chỉ có thể dùng một chiếc áo mỏng manh bọc mình lại rồi khóc.

Tiêu Triết, xin lỗi.

Xin lỗi.

Tôi không gọi cậu ta, mà lẳng lặng rút lui.

Một khắc đó, tôi đã quyết tâm, tôi phải đi tìm Thuốc Độc, đòi lại món đồ của Tiêu Triết.

Bồi thường cũng được, nhận lỗi cũng đành, tôi chỉ muốn trả lại cho Tiêu Triết món quà mà mẹ cậu ta đã để lại cho cậu ta. Tôi không biết vì sao, cũng có lẽ là vì chúng tôi đều không có mẹ, đúng không? Chẳng qua là, mẹ của cậu ta đã để lại cho cậu ta một tấm bùa hộ thân, còn mẹ tôi, ngoài chính bản thân tôi ra, đã không còn để lại bất cứ một món đồ gì cho thế giới này nữa.

Bản tin tức của trường nói, hôm nay có trận rét đầu tiên vào đông, tôi mặc chiếc áo lạnh cũ mua hồi còn học cấp 2, hối hả đi về phía ngôi trường dạy nghề mà tôi chưa từng bao giờ ghé qua, tôi chẳng hề lo sợ giá rét của thời tiết, hoặc có thể nói, giờ phút này, không có bất cứ điều gì có thể làm tôi sợ hãi.

Tôi chỉ biết, tôi nhất định phải đòi lại đồ cho Tiêu Triết, nhất định.

Bằng không, cho dù phải cùng ngồi tù với hắn, tôi đây chẳng sá gì.
Bình Luận (0)
Comment