Khúc Ca Biệt Ly

Chương 20

.

Ra khỏi cổng của Thiên Trung, tôi nhận ra trời đang mưa phùn, cơn mưa của đầu đông này không lớn, nhưng giăng mịt mờ, rớt lên mặt nghe rét căm căm. Hạt mưa rơi vào trong khoang mũi, tôi chợt hắt hơi đến hụt hết cả hơi. Cảm giác này bắt nguồn từ dạo còn bé, yên yên được khá lâu rồi, nay nó bỗng dưng bừng tỉnh, làm tôi hoảng sợ đến lạnh hết tay chân. Tôi đứng trong mưa, thở dốc, định xoay người bỏ chạy, nhưng lại không kháng cự được mà cứ tiếp tục tiến về phía trước.

Tôi vẫn luôn không chiến thắng được số phận.

Buổi chiều chính là lúc trường dạy nghề tan học. Tôi chọn tới đây vào giờ này, là vì trừ phi ôm cây đợi thỏ, tôi cũng không có cách thức đặc biệt nào để tìm được hắn. Chiếc khăn quàng cổ là món đồ nguỵ trang rất tốt cho tôi, nó có thể che hết đi hơn nửa khuôn mặt của tôi một cách rất thuận lợi, như thế này thì sẽ không bị ánh mắt hiếu kỳ nào thăm dò nữa nhỉ. Nhưng tới chốn này, tôi mới phát hiện tôi đã sợ bóng sợ gió rồi. Từng tốp dăm ba nam sinh nữ sinh như cá tuôn ra khỏi cổng trường, kẻ cười đùa ồn ào, kẻ vừa lật tạp chí xem vừa nghe MP3. Trong thời tiết lạnh như vầy, người che dù lại rất ít. Nữ sinh của trường dạy nghề trông có vẻ nhiều hơn nam sinh rất nhiều, hầu hết bọn họ đều mặc váy mini một màu, giày bốt kiểu dáng khác nhau, bất kể béo gầy, đều dũng cảm để lộ cặp chân trần. Đợi gần nửa tiếng đồng hồ, vẫn không có ai chú ý đến sự tồn tại của tôi, hoặc có thể nói, không ai buồn chú ý đến sự tồn tại của tôi. Tôi cúi đầu tự nhìn quần jeans của mình và đôi giày thể thao cũ đã ố màu, hiểu ra nguyên do. Vầy càng hay, không biết vì sao, mọi bất an trong lòng tôi đều tan hết thảy, thế là tôi kéo chiếc khăn quàng cổ đã làm cho tôi hơi ngột ngạt xuống một chút, đứng ngược dòng học sinh, thản nhiên đợi bên cạnh cổng trường.

Tôi lại đợi thêm 15 phút đồng hồ, đám đông đã tản đi, cổng trường cuối cùng vắng lặng, có người đóng cánh cổng sắt lớn lại, chỉ để mở một cánh cửa nho nhỏ bên hông. Tôi không trông thấy hắn, loại người như hắn,dám ngày ngày trốn học cũng không chừng. Đợi hay là không đợi? Trong lòng tôi giằng co, cuối cùng cuộn cờ thu trống, quyết định rời đi. Ngay lúc ấy, sau lưng chợt có người nói: “Cậu tìm hắn sao?”

Tôi ngạc nhiên xoay lại, người tôi trông thấy là Vu An Đoá.

Cô ta che một cây dù màu xanh lam, từ Nhan Dự Dự, tôi học được nhãn hiệu E-LAND này, nhưng đây là lần đầu tiên tôi biết đến, có người có thể dùng một nhãn hiệu mang phong cách vườn trường này mặc trông đẹp đến thế. Cô ta không lộ đùi, bên ngoài chiếc quần jean bó thon dài là một đôi giày bốt búp bê đáng yêu. Lần đầu tiên nhìn cô ta ở cự li gần, mới phát hiện cô ta thật sự xinh đẹp, da thịt như một tờ giấy bóng màu trắng pha chút hồng, môi nhuốm chút màu sắc như thạch trái cây, cả một con người như toả sáng.

Tôi hình như chỉ lo nghiên cứu ngoại hình của cô ta, quên trả lời câu hỏi.

“Tớ biết hắn ở đâu.” Vu An Đoá nói. “Nếu như cậu bằng lòng giúp tớ một việc, tớ có thể nói cho cậu biết.”

“Được.” Tôi nói, chỉ muốn xem coi rốt cuộc ý đồ của cô ta là gì.

Cô ta nhét dù vào tay tôi, lấy chiếc cặp nhỏ màu đỏ trên lưng xuống, rút từ trong đó ra một phong thư, đưa cho tôi nói: “Phiền cậu chuyển đến tay hắn, nói với hắn tối nay mười giờ, tớ sẽ đợi hắn ở chỗ cũ, cảm ơn cậu.”

Đấy là một phong thư nho nhỏ màu trắng, thoang thoảng mùi hoa bưởi. Tôi đã từng nghe nói, mùi hoa bưởi khiến cho người ta trẻ đi 10 tuổi, không biết Vu An Đoá có phải vì lý do này mà thích nó không. Khỏi cần nói, nhất định là thư tình,nhưng mà vì sao cô ta không tự mình đưa cho hắn nhỉ, chẳng lẽ giữa bọn họ đang có vấn đề gì đó? Tôi đang do dự, không biết có nên thò tay ra nhận lấy hay không, cô ta đã tóm lấy tay tôi, tựa như đang gấp một tờ giấy, giúp tôi nắm chặt nó.

“Sau khi vào cổng, dãy phòng học phía bên trái, lầu 3, phòng học thứ nhì, hắn nhất định ở trong đó. Đi đi.”

“Nhưng mà,” Tôi cầm thư, “Nếu tìm không ra hắn thì sao?”

“Nhất định có hắn ở đó. Phiền cậu nhắc nhở hắn, 10 giờ, ngàn vạn lần đừng quên.” Nói xong câu này, cô ta lập tức xoay người rời bước.

“Này.” Tôi gọi theo cô ta, “Dù của cậu.”

“Cậu dùng đi.” Cô ta ngoái đầu, mỉm cười với tôi, rút ra một cây dù khác từ trong cặp, bung lên rồi cất bước.

Một cây dù màu xanh lam y đúc. Một người mà có hai cây dù giống nhau trong cặp, thật không hiểu nổi nguyên do.

Tôi bước qua cánh cửa nhỏ bên hông mà vào. Ngoảnh đầu nhìn, văn phòng bên hông trống hoác, điều này cũng khác với Thiên Trung, 24/24 luôn có hai người bảo vệ tráng kiện đứng trấn ngay trước cổng hoặc chậm rãi đi qua đi lại. Nhưng cũng được tích sự gì đâu cơ chứ, vẫn không phải đã để cho một tên lưu manh con dễ dàng lẻn vào hốt sạch sao? Nghĩ thế, không khỏi cảm thấy chút bi ai thay cho một ngôi trường trung học trọng điểm.

Rất nhanh tôi đã tìm ra dãy phòng học mà Vu An Đoá nhắc tới, xếp dù lại, bước nhanh lên lầu 3. Cầu thang rất yên tĩnh, nhưng vừa leo lên tới lầu 3, tôi liền nghe thấy tiếng động không nhỏ, tôi lần theo hướng có tiếng động rảo bước, lúc đứng ngoài cửa sổ của phòng học thứ 2 nhìn vào trong, tôi dừng bước, sững người.

Có người đang đánh nhau.

Bốn, năm tên, vây lấy một. Kẻ chịu đòn đang bị một tên phía sau bịt chặt miệng, không kêu lên được, khoé miệng hắn đang chảy máu, ngực đang bị một kẻ khác dùng chân hung hãn đá vào, mạnh đến độ khiến cho tên đang giữ ở phía sau cũng bị đá giật lùi mấy bước, trong mắt của hắn, khí căm thù đang bốc cháy ngùn ngụt như lửa.

Tôi không kìm được mà hét lên một tiếng.

Bởi vì tôi đã nhận ra, kẻ bị đánh không ai khác, chính là Thuốc Độc.

Ngay sau tiếng hét của tôi, mấy tên nam sinh kia ngưng đánh đập hắn, chậm rãi thong thả vứt qua một bên sàn như một trái banh da bị rách, sau đó, bọn chúng cũng chẳng thèm lo bỏ chạy, mà nghênh ngang bước ra khỏi cánh cửa sau của phòng học, giống như vừa mới làm xong một việc rất nhàn nhã. Có thể thấy được, bọn chúng chẳng qua chỉ là đã đánh mệt rồi, chứ không phải là vì sợ hãi. Lúc bọn chúng đi ngang qua tôi, có mấy tên trong bọn còn huýt sáo, nước bọt suýt bắn lên mặt tôi, tởm lợm đến khiến tôi buồn nôn, tôi nhanh chóng lấy vũ khí của mình —- chiếc khăn quàng cổ màu đỏ —- kéo cao lên, che toàn bộ khuôn mặt. Đợi đám người ấy chạy như bay xuống dưới lầu xong, tôi đẩy cửa phòng học, bước đến trước mặt hắn. Hắn nửa nằm nửa ngồi nơi đó, im hơi lặng tiếng, khiến tôi không rõ tình trạng của hắn ra sao.

“Này.” Tôi ngồi xổm xuống, khẽ gọi hắn, “Cậu không sao chứ?”

Hắn cuối cùng ngước đầu lên nhìn tôi, vệt máu bên khoé miệng vẫn đó, mắt coi bộ vẫn còn tỉnh táo. Tôi thầm cảm thấy yên tâm hơn, rút giấy lau miệng ra đưa cho hắn, hắn lại không cầm, tựa như đang đợi tôi lau cho hắn. Tia nhìn bắn ra từ trong đôi mắt hắn khiến tôi không cách nào chống lại được, tôi bất lực thò tay ra, cánh tay liền bị hắn nắm lấy trong không trung.

“Mã Tiểu Trác.” Hắn dùng ánh mắt soi xét nhìn tôi nói, “Em là ai? Vì sao mỗi lúc tôi gặp nguy nan nhất đều xuất hiện?”

Tay của hắn vẫn mạnh mẽ đến thế, giống như đang so chiêu với tôi. Tôi muốn rút tay ra, nhưng không đủ sức, hoặc có thể nói, cả người tôi như mất hết sức một cách rất khốn nạn. Tôi không khỏi nghiến chặt hàm răng, đến độ không biết làm thể nào để hé răng.

“Đang hỏi em đấy!” Hắn ép tới.

Cuối cùng tôi phun ra một chữ đơn bạc: “Không.”

Hắn cười: “Tạm thời tha cho em. Đợi tôi bình phục rồi sẽ từ từ tra hỏi em.” Nói xong, hắn mới buông cánh tay tôi ra. Rồi từ từ bò dậy từ dưới sàn, đứng thẳng người.

“Đừng lo.” Hắn vẩy vẩy cánh tay, giọng điệu tựa như đang an ủi tôi, “Đánh lộn thường như cơm bữa.”

“Là bị người ta đánh.” Tư duy và mồm miệng của tôi đồng thời khôi phục lại sức tỉnh táo, lập tức sửa lưng hắn.

Hắn lơ tôi, xoay người lấy di động ra gọi.

“Mau tới đón đi.” Hắn nói, “Ông đây vừa bị ám toán. Cái thằng chó đẻ Đại Bang, cõng rắn cắn gà nhà, mau tìm người bóp chết nó cho tôi!”

Tranh thủ lúc hắn gọi điện thoại, tôi đã lùi ra tới cửa phòng học, đang nghĩ xem làm thể nào để đòi được miếng tượng phật từ hắn.

“Nếu cậu không trả lại tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Xin cậu trả lại cho tôi đi, nó rất quan trọng đối với bạn của tôi.”

“Tôi rất thích nó, vẫn muốn mua mà mua không được, hay là cậu bán cho tôi đi.”

…….

Hình như mỗi câu đều rất gượng gạo—- Tôi còn chưa rút ra được câu nào hay ho nhất, hắn đã cất di động, ngoắc tay với tôi nói: “Come on!”

Mặt tôi vì tức giận mà đỏ gay. Tôi dĩ nhiên sẽ không chạy qua đó, huống chi tôi căm ghét và khinh bỉ giọng điệu của hắn. Hắn dám múa tiếng Anh trước mặt tôi. Hắn đã xem qua bao nhiêu đoạn phim quảng cáo thô tục mới học được một chữ “come on” để phang lung tung? Rốt cuộc hắn có biết “come on” có bao nhiêu nghĩa không? Có phải là hắn gặp ai cũng ngoắc ngoắc tay nói “come on” không? Tôi nghĩ hắn hẳn đã hiểu rõ tôi khác với đám nữ sinh kia, nếu như hắn cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời giống bọn họ, vậy thì hắn đã lầm to rồi!

Thế là tôi đứng lì bất động bên cửa.

Hắn nhếch miệng cười một cái: “Em nhớ tôi rồi, phải không?”

Tôi quả quyết nhanh chóng lắc đầu.

“Từ bảy tuối tôi đã biết, con gái lắc đầu có nghĩa là gật đầu.” Hắn ôm chỗ ngực ban nãy bị hung ác đá một cú chắc vẫn chưa đỡ đau, chậm rãi bước đến trước mặt tôi, hài lòng thưởng thức sắc mặt đỏ gay vẫn chưa tan đi của tôi.

“Trả cho tôi.” Tôi nói.

“Cái gì?”

“Tượng phật vàng.” Tôi nói, “Cái trong căng tin.”

Hắn trông giống như đang cố gắng nhớ lại, sau đó nhíu mày hỏi tôi: “Là của em?”

“Không.” Tôi nói.

Hắn cố ý vươn cánh tay dính máu và đất bụi dơ dáy ra, làm bộ như vô ý chà chà hết lên chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của tôi, tôi kéo một phát vứt luôn chiếc khăn xuống đất, một luồng khí lạnh băng băng ào vào cổ áo tôi, tôi không khỏi rùng mình một cái, cơn hắt xì như muốn bắt đầu, tôi nuốt mạnh một ngụm nước bọt xuống, không muốn để cho hắn trông thấy vẻ kinh hoảng của tôi. Hắn ra vẻ như đi guốc trong bụng tôi thì thầm hỏi: “Có phải —- tín vật tình yêu?”

“Bậy bạ!”

“Em có cách nào nói câu dài hơn chút không?” Hắn chợt bật cười, “Em thật khác so với đám con gái nhà người ta, bọn họ ồn ào, em thì —–“

Hắn kéo dài chữ “thì” đó rõ dài, ý là để tôi tự điền vào chỗ trống trong đầu, tôi mới không để cho hắn đắc ý. Tôi vẫn giữ yên vẻ mặt lạnh như tiền, coi như không nghe thấy lời hắn nói. Hắn biết tôi không mắc bẫy, ngừng một lúc, tự mình bắt đầu giải thích: “Bọn nó rõ ràng là sợ tôi, lại làm bộ ra vẻ như không sợ tôi, em thì rõ ràng không sợ tôi, nhưng lại làm bộ ra vẻ như sợ tôi, thú vị.”

Thuốc Độc, người như tên, tôi cảm thấy tôi sắp bị hắn xoay vần trong đám sương mù muốn ngất tới nơi, hơn nữa tôi không có chút hứng thú nào đối với giọng điệu như ra lệnh của hắn, thế là tôi tăng tốc độ lời nói của mình với hắn: “Cậu mà không chịu trả lại, tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Em nói gì?” Có vẻ như hắn bị lời nói của tôi chọc giận, sấn lên một bước, nhìn trừng trừng vào mắt tôi, “Ranh con nói tôi nghe lần nữa xem!”

“Báo cảnh sát.” Tôi chỉ lập lại ba chữ mấu chốt, không biết vì sao, trông thấy hắn giương nanh múa vuốt tôi lại cảm thấy không có gì đáng sợ cả.

Không biết có phải là do tôi không che dấu kỹ được nét mặt đắc ý của mình đã làm cho hắn càng thêm nổi giận hay không, hắn thò tay vào túi quần móc ra một vật, dùng nó dí vào thắt lưng của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có từng nếm mùi bị một dao đâm xuyên qua người chưa hả, nữ anh hùng của tôi.”

Trong khi nói, hắn đã dùng đến con dao.

Tôi cảm thấy hơi nhói đau, lại tựa như không chắc chắn lắm, như ngày xuân ở quê nhà, chân trần chạy bên những con kênh đã ngập nước, vô tình bị cỏ cứa, chỉ là cái đau nhoi nhói như vậy.

À, thì ra cảm giác bị dao dí vào chẳng qua cũng chỉ là như vậy. Suy nghĩ của tôi lại nổi cơn lan man một cách rất chết tiệt, tôi bắt đầu nghĩ đến bà ấy, không biết năm đó, trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, có phải bà ấy cũng có cảm giác và ý nghĩ như vậy?

“Em đang nghĩ gì thế hả?” Hắn tò mò ghé tới gần, tôi đã ngửi thấy hơi thở từ mũi của hắn, lưng tôi dán vào tường, trước mặt là con dao của hắn, tôi chỉ đành đón lấy ánh mắt của hắn, thậm chí còn hơi mỉm cười, rồi nhắm mắt lại.

Không biết bộ dạng sẵn sàng chờ chết đầy khiêu khích này của tôi có khi nào phản tác dụng mà khêu lên tế bào khát máu của hắn, khiến hắn ra tay thật với tôi không chút lưu tình hay không?

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tôi thật tình không sợ, không sợ một chút nào. Nỗi nhớ nhung và thương xót mẹ ở trong lòng đã diệt hết nỗi sợ hãi của tôi đối với cái chết, cho dù là đang phải đối diện với mũi dao tàn độc. Nhưng mà, tôi vô cùng hối hận mà nghĩ bụng: tôi thật không nên cứu hắn. Không chỉ có một, hai lần, mà cả những ba lần. Cái tên khốn kiếp, không chỉ rất tệ bạc, sớm đã nên chết này, không phải sao?

Tôi và hắn tiếp tục nhìn nhau. Một giây trôi qua, năm giây trôi qua, mười giây trôi qua, thậm chí có thể mấy phút đã trôi qua.

“Ha ha.” Cuối cùng hắn tự mình cười một tiếng ngắn ngủi, thoăn thoát thu dao vào lại trong túi của hắn, sáp mặt vào mặt tôi. Nhưng, ngay giây đó hắn đổi tư thế, nghiêng mình cúi đầu. Hơi thở của hắn dường như đóng đinh trên cổ tôi, và vệt máu bên khoé miệng của hắn.

Hắn định làm gì đây?

Trong một giây đó, tôi thừa nhận tôi có chút xuất thần. Thì ra cảm giác đầu óc trống rỗng chính là thế này nhỉ? Đã rất lâu rồi tôi không gần gũi với ai như thế này. Điều đó khiến cho tôi không nhịn được mà nghĩ đến một đứa con gái đồng trang lứa thuở bé đã từng ôm tôi một cách thô lỗ. Nó thích ăn kem cây, ở ngay căn hộ đối diện nhà chúng tôi. Tôi nhất thời không nhớ ra tên của nó, tôi chỉ nhớ ánh mắt của nó, và câu nói ác độc nó từng thốt ra khỏi miệng: “Lâm Quả Quả, con điếm.” Tôi cảm thấy tôi chưa từng nhớ tới nó là vì tôi muốn tránh xa tất cả những gì gọi là “ác” một chút, thêm một chút, rồi thêm chút nữa

Hơi thở tràn đầy khí nóng của hắn dán vào cổ tôi, rồi theo cổ tôi, chuyển xuống dưới. Tôi không khỏi rùng mình mà tỉnh ngay lại: hắn đang tính xâm phạm tôi!

Toàn thân tôi căng cứng, chớp mạnh mắt. Lại không ngờ, hắn sẽ đột nhiên dời đầu đi, dùng một ánh mắt khiêu khích nhìn tôi, nhưng điều tôi rất nhanh hiểu ra chính là — ánh mắt khiêu khích mang một sự mỉa mai.

Hắn vốn không có ý định xâm phạm tôi. Hắn chỉ muốn hưởng thụ nỗi sợ hãi và bối rối của tôi, chỉ có thế thôi.

Trước bộ dạng trợn mắt há mồm của tôi, hắn lùi ra sau một bước, vẫy vẫy tay với tôi, để lộ ra một nụ cười thắng lợi tựa như của một tên cướp giữa đêm cỡi xe giựt bóp những cô gái, sau đó chạy như bay ra khỏi phòng học.

Tôi không ngây ngốc ở đó, mà ngay cả chiếc dù của Vu An Đoá bị rớt xuống đất cũng không buồn lượm, đã chạy rượt theo hắn thục mạng, nhưng đến khi tôi thở hồng hộc chạy xuống được dưới sân vận động, trên sân không một bóng người. Trên mảng đất đang thi công gần đó, vũng nước đang có từng hạt nước rơi xuống khuấy động. Tôi chợt nhớ ra mình đang đứng trong mưa. Mưa đã bắt đầu nặng hạt. Mục đích của tôi hoàn toàn chưa đạt được, mà lại vô duyên vô cớ bị sỉ nhục, cái lạnh lẽo của hạt mưa càng khiến cho nỗi chán nản trong lòng tôi thêm bành trướng. Tôi siết chặt nắm tay, hận không tự đập cho mình một trận ngất luôn cho rồi. Tôi sao lại có thể u mê như thế, sao lại có thể quên cái màn trên xe buýt, sao lại có thể hy vọng một tên khốn kiếp đi rủ chút từ bi. Nếu như tôi có được con dao của hắn, tôi nhất định sẽ rạch nơi hắn vừa mới đụng vào lúc mới rồi cho đến khi chảy máu đầm đìa, để giúp bản thân mình mãi mãi ghi nhớ sai lầm ngu xuẩn mình đã phạm ngày hôm nay. Đương nhiên, điều tôi càng muốn làm hơn chính là, tóm lấy hắn, xáng cho hắn một tỉ cái bạt tai, sau đó, dùng một chiếc kim rõ to khâu kín mít cái mồm đầy rẫy tội ác của hắn. Nhưng tôi chỉ có hai bàn tay trắng, lạnh đến run lên, có nghĩ ác độc hơn nữa cũng vô dụng. Lúc tôi đang còn đội mưa, từng bước từng bước lần ra khỏi cánh cổng của trường dạy nghề, chợt trông thấy một chiếc xe vô cùng cũ nát, lại dơ bẩn đến tựa như trát đầy bùn, lạng lách đông tây tứ phía, sau đó xoay ngang ngay trước mặt tôi.

Xe vừa đứng lại, cánh cửa sau của xe bật mở, chỉ thấy một bàn tay thò ra, và cái giọng chết giẫm kia: “Muốn lấy đồ của em thì lên xe!”

________________________________________

“Mã Tiểu Trác.” Hắn dùng ánh mắt soi xét nhìn tôi nói, “Em là ai? Vì sao mỗi lúc tôi gặp nguy nan nhất đều xuất hiện?”
Bình Luận (0)
Comment