Khúc Ca Biệt Ly

Chương 36

Đêm xuống, nửa vầng trăng trèo lên đầu ngọn cây.

Nửa tiếng đồng hồ trước khi tắt đèn luôn luôn là quãng thời gian nhộn nhịp nhất trong ký túc xá nữ. Hôm ấy, phòng ký túc xá của chúng tôi không ngừng có người lui tới, đại đa số bọn họ là khách hàng của Nhan Dự Dự. Món hàng mới của cô ấy là một sợi dây chuyền rất đặc biệt, bằng bạc, dây chuyền sợi mảnh rất bình thường cùng với một mặt dây chuyền. Nhưng sợi dây chuyền này thực sự là một sợi dây chuyền rất đặc biệt, tạo hình của mặt dây chuyền là một cỗ người máy bé xíu rất sống động và đáng yêu, toàn thân khảm đầy hạt pha lê, điều đặc biệt nhất là, cỗ người máy đó có một đôi mắt được khảm bằng hai hạt thuỷ tinh sáng lóng lánh, tuy nhỏ nhắn nhưng được thiết kế một cách vô cùng tinh xảo, dưới ánh đèn rất thu hút ánh mắt của người xung quanh.

Nghe nói có sợi dây chuyền người máy y như vầy của Prada mới tung ra năm nay bán rất chạy, rất nhiều minh tinh đều đeo nó, giá chính thức trên mạng là một vạn tám, nhưng hàng Nhan Dự Dự lấy được chỉ phải tốn vài trăm đồng. Càng đáng buồn cười hơn nữa là, mỗi một người tới tham quan đều bị cô ấy đưa cho một đôi găng tay bằng cao su, kiên quyết yêu cầu bọn họ phải mang găng tay rồi mới được rớ tới. Cô ấy làm như rất chuyên nghiệp, giơ cao sợi dây chuyền lên, đặt dưới ánh đèn bàn của mình đung đưa mấy cái, trên mặt của mỗi người đều chớp ánh sáng khúc xạ màu bạc. Cô ấy dùng một giọng điệu thần bí mà nói: “Vàng thật không sợ lửa, các cậu cứ tha hồ kiểm tra hàng hoá. Nhìn gần vào, gần bao nhiêu nữa tớ cũng chả sợ, chỉ sợ các cậu làm dơ nó.”

Lý luận của cô ấy đạt được sự ủng hộ của tất cả mọi người, nữ sinh đua nhau xuýt xoa không ngừng, cất tiếng khen ngợi.

“Tớ thật là quá may mắn, kiếm được mớ hàng này, người bán hứa sẽ để hết lại cho tớ. Tổng cộng là tám sợi đấy, màu sắc của hạt pha lê của mỗi sợi không giống nhau, đẹp nhất là loại màu pastel này —–“ Nhan Dự Dự rút từ trong ngăn bàn ra một cuốn album, lật tới trang nào đó, chỉ cho mọi người xem, “Có phải giống màu phấn hồng dạng lỏng nhạt nhất của Benefit không?” Người hiểu biết đều đua nhau công nhận là đúng. Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, nữ sinh đặt hàng mua của cô ấy đã có năm, sáu người, tắt đèn rồi vẫn còn có người tới gõ cửa, kết quả bị Ngô Đan đuổi đi.

“Cậu không muốn một sợi sao?” Nhan Dự Dự hừ một tiếng với Ngô Đang, sáp tới bên thành giường của tôi, thò bàn tay đang mang găng tay cao su đến trước mặt tôi, nương theo ánh sáng màu vàng ảm đạm của đèn đường ngoài cửa sổ và chút ánh trăng, cái gì khác thì không nói, chính hạt thuỷ tinh kia đang lấp lánh chói sáng, thực sự vô cùng đẹp đẽ.

“Giá trị của nó bất kể là để sưu tầm hay là để làm quà tặng, đều rất tốt đấy.” Cô ấy dùng giọng giống như người quảng cáo trong chương trình trên TV nỉ non bên tai tôi, “Mã Trác, tớ nói cậu nghe, những thứ tầm thường tớ không động đến cậu, nhưng gặp đồ tốt là nghĩ ngay đến cậu đấy, gần đây tớ mới mua máy ảnh kỹ thuật số, xài sạch tiền rồi. Nếu mà tớ còn tiền á, đã sớm mua hết nguyên lô, ngồi ôm chờ chúng lên giá, mới không đem bán cho đám con gái hám đẹp không biết gì về hàng hoá, dăm ba đồng bạc mà cũng trả tới trả lui, trả giá phiền chết tớ được.”

“Phiền thì cậu đừng bán!” Ngô Đang nằm tầng trên tôi bảo, “Phòng ký túc xá đàng hoàng của người ta, cậu làm nó thành như cái chợ trời!”

Nhan Dự Dự cất cao giọng: “Bạn học, cùng ở chung một phòng, nói chuyện cũng đừng quăng lời khó nghe đến thế chứ, thấy tớ kiếm được tiền, cũng không cần phải đỏ mắt ghen tị đến vậy, lại nói, mọi người tốt đẹp thì mọi sự mới thật là tốt đẹp, cùng lắm thì mời cậu ăn một bữa thôi.”

“Ai thèm ăn của cậu, chỉ biết mỗi tiền tiền tiền, cho cậu thua lỗ chết đi!” Ngô Đan mắng xong câu ấy, quay mặt vào trong, mặc kệ Nhan Dự Dự nói gì, cũng không thèm đáp lại một câu.

“Miệng quạ đen!” Nhan Dự Dự chửi um lên, “Tớ mà thực sự làm ăn thua lỗ ngày nào, sẽ xé rách miệng cậu ra.”

“Được rồi.” Tôi kéo cô ta một cái, “Mọi người đều ngủ cả, cậu đừng có ầm ĩ nữa.”

“Được, không ầm ĩ.” Cô ấy tặng cho tôi một nụ cười nói, “Tớ nghe lời Mã Trác.”

Tôi biết là cô ấy cố ý lôi kéo tôi, đáng tiếc, tôi ghét nhất là những bè phái nhàm chán của đám nữ sinh, muốn tôi gia nhập vào những trò đấu đá đó, không có cửa đâu.

Nhưng không một ai ngờ được, lời nói của Ngô Đan lại ứng nghiệm. Vài bữa sau, khi đám nữ sinh tụ tập trong ký túc xá chúng tôi để tìm Nhan Dự Dự lấy hàng, cô ấy lại không đưa hàng ra được.

“Đợi thêm vài hôm nữa.” Cô ấy bảo, “Gần đây kiểm tra rất ngặt, đợi thêm vài hôm nữa sẽ ổn, cho chút mặt mũi đi mà.”

“Không có hàng cũng được, trả tiền đặt cọc đi.” Có một nữ sinh đề nghị.

“Tiền đặt cọc tớ đã giao cho người khác rồi, làm sao lấy lại được chứ. Nhan Dự Dự nói với sắc mặt khó coi, “Cho tớ thêm thời gian vài ngày nữa, nhất định sẽ làm các cậu hài lòng.”

Cuối tuần đó Vu An Đoá biểu diễn lại màn múa, vốn là tôi không định đi, lý do tôi dùng để thuyết phục bản thân rất đơn giản, tuy mỗi lớp có năm người đi dự, nếu mà tôi không đi, chỗ giành cho lớp chúng tôi sẽ hoàn toàn để trống, sẽ không tốt lắm cho mặt mũi của thầy Sướng. Mốt quay lại nếu mà thầy hỏi tôi lý do vì sao tôi không chịu đi, sẽ phiền chết được. Không bằng cứ đi ngồi đại một chuyến cho khoẻ thân.

Lúc tôi tới, đã hơi muộn, đèn đuốc trong kịch trường đã tắt. Ngay khi tôi đang tìm chỗ của mình, Tiêu Triết thò đầu ra ngay bên. Cậu ta nhẹ nhàng kéo tôi một cách nói: “Đi theo tớ.”

Dưới sự dẫn dắt của cậu ta, tôi vòng qua chiếc máy quay phim, ngồi xuống một chỗ trong hàng ghế số 10. Diễn xuất rất nhanh chóng chính thức bắt đầu. Trước khi Vu An Đoá múa, còn có một nữ sinh lớp 11 đàn một khúc nhạc dương cầm để góp hứng cho buổi biểu diễn. Tôi chưa từng được nghe diễn tấu dương cầm ngay tại hiện trường, bị chấn động không ít.

Thì ra âm nhạc, thực sự tuyệt vời khiến lòng ta cảm động.

Cuối cùng đến lượt Vu An Đoá lên sân khấu. Đèn đóm bốn bề đều tắt hết, chỉ còn lại một luồng ánh sáng dõi theo cô ta trên sân khấu, cô ta mặc một bộ đồ múa đen trắng, quỳ dưới đất, đầu ngửa ra sau, quanh vòng eo như có một chiếc dù xoè bung, chậm rãi tạo nên một đường cong hoàn mỹ. Chiếc cổ trắng ngần của cô ta và vòng eo đều mềm dẻo như dải lụa mà kết hợp, hai tay vươn cao, dập dờn lên xuống, giống một đôi cánh đến cực độ.

Làm xong động tác ấy, một chân của cô ta duỗi ra, cả thân hình tức tốc đứng lên, hai bàn chân đổi thành tư thế nhón gót, xoay tròn không biết bao nhiêu vòng tròn hoa lệ khiến người ta hoa mắt.

Tôi ngồi ngây ngốc nơi đó, nhìn cô ta múa may, bay nhảy, mãi đến khi bên tai vang lên từng tràng pháo tay vang dội.

Cô ta nhảy thật đẹp, thật là, đến thần thánh cũng phải rung động.

Thấy tôi không nói gì, trái lại Tiêu Triết lên tiếng: “Cũng chỉ vậy vậy thôi đúng không.” Cậu ta nói một cách không phục, “Tớ xem thấy Dương Lệ Bình độc vũ rồi, so ra thì sai lệch rất lớn.”

Tôi cười thầm trong lòng, Nhan Dự Dự nói thật không sai, cậu ta quả nhiên rất kiệm lời khen với nữ sinh. Tuy tôi cũng không được coi như là khán giả chuyên nghiệp, nhưng ai cũng biết là phong cách của Dương Lệ Bình vào Vu An Đoá hoàn toàn không giống nhau.

Tôi và mọi người cùng thật lòng vỗ tay tán thưởng cô ta.

Tiêu Triết sau khi phê bình một cách miễn cưỡng không ăn nhập xong không đạt được sự tán đồng của tôi, cậu ta lại bất an ghé người qua hỏi tôi: “Mã Trác, sau khi kết thúc thì cậu đi đâu?”

“Về nhà chứ sao.” Tôi nói.

“Muộn vậy rồi, không còn xe xuống huyện nữa, ba cậu lại đón cậu sao. Hay là tớ đưa cậu?”

“Khỏi cần.” Tôi nói, “Nhà tớ đã dọn lên thành phố, rất gần trường.”

“À.” Cậu ta nói, “Thật tốt.” Nói xong, cậu ta cũng bắt đầu vỗ tay đôm đốp vô duyên vô cớ.

Tôi bỗng nghĩ, không biết hắn đã từng trông thấy cô ta múa chưa, hay là lúc này cũng đang ở dưới một góc khuất nào đó của sân khấu Hoa Lôi say đắm cô ta. Đầu óc tôi lại như bị dính phải một con bạch tuộc, bắt đầu vùng vẫy vòi đi suy nghĩ lung tung. Tôi lắc lắc đầu, thu lại những chiếc vòi đã đi quá xa, lấy bình nước từ trong cặp ra, uống một hớp lớn.

Hôm ấy sau khi diễn xuất đã kết thúc, tôi về ký túc xá thu dọn vài bộ quần áo dơ chuẩn bị mang về nhà giặt. Nhan Dự Dự chưa về nhà, ngồi bên mép giường ngẩn người. Tôi nói: “Cậu không về nhà?” Đầu tiên là cô ấy cúi đầu xuống, rồi chợt ngẩng đầu lên cười thê lương với tôi một cái, tôi hơi bị nụ cười quỷ dị của cô ấy doạ sợ, lại hỏi cô ấy: “Cậu không sao chứ?” Cô ấy rầu rầu nói: “Mã Trác, dám chừng lần này tớ bị trúng kế người khác lừa rồi.”

Nói xong câu đó, cô ấy cứng ngắc người đổ thẳng xuống giường mình, dùng một chiếc gối bịt kín đầu.

Tôi tạm thời không rõ tình hình, cũng không muốn hỏi thêm, nên đeo cặp lên khoá cửa đi mất.

Lúc còn chưa đi ra khỏi cổng trường, tôi đã phát hiện một đám đông đang bao quanh lấy một người, ngay ở cổng trường. Kỳ lạ, ngày thường chỗ này sẽ không huyên náo như vậy, nếu như là đánh lộn, thì bảo vệ nhất định cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đợi tôi đi ngang qua, tôi mới phát hiện đấy là Vu An Đoá. Cô ta còn chưa thay đồ biểu diễn ra, trong tay ôm hoa tươi, đang còn nghểnh dài cổ ngó ra ngoài đường.

Tôi bất giác xoay đầu, quả nhiên trông thấy một chiếc xe màu xanh lá rất quen thuộc cũng đang đỗ bên đường.

Một người bước từ trên xe xuống, khiến cho tròng mắt của tôi giống như bị đóng băng ngay trong hốc mắt. Tôi bất chợt rất muốn biến thành một mảnh giấy trắng yếu đuối, tự mình đem mình gấp lại, gấp thành một miếng vuông vức nhỏ thật nhỏ, rồi cứ nằm như thế trên mặt đất, không bị bất cứ ai phát hiện, đương nhiên, quan trọng nhất là không để cho hắn phát hiện. Nhưng hắn đã trông thấy tôi, đáng tiếc chỉ có một giây thôi. Hắn nhất định đã nhìn thấy tôi, tôi xác định. Sau đó, hắn không chút do dự quay đầu đi, nhìn Vu An Đoá đang hào quang sáng chói ở phía trước mặt. Hắn vừa cười vừa mở chiếc ô trong tay, nhẹ nhàng che đi hắn và cô ta.

Lúc đó tôi mới phát hiện, trời không biết đã bắt đầu đổ mưa tự lúc nào, cảnh tượng này giống như một cái cớ vô cùng thoả đáng. Tôi ngoảnh mặt đi, miếng giấy vuông nhỏ tức tốc biến thành người giấy, rảo bước như bay mà biến. Nhưng cặp chân không có một chút sức nào, cảm giác như đàng sau đang có một vũ khí bén nhọn đâm xuyên qua lưng vậy. Mưa trên đỉnh đầu dường như chợt ngừng, tôi ngước đầu lên, mới phát hiện Tiêu Triết, cậu ta đi phía sau tôi, cầm ô che cho tôi.

“Không đem ô phải không.” Cậu ta nói, “Tớ đưa cậu.” Nói xong, cậu ta rút cánh tay kia ra như là rút kiếm, giành lấy cặp trong tay tôi, nói: “Nào, tớ xách giùm cậu.”

Cậu ta giành nhanh như thế, tôi còn chưa kịp phản ứng, cặp đã nằm trong tay cậu ta. Tôi vội vàng nói: “Không cần, để tự tớ đi.”

“Tiện đường.” Cậu ta tức tốc trả lời tôi.

“Làm sao cậu biết?” Tôi hỏi.

“Dù sao tớ cũng đưa cậu, mưa to thế này mà.” Cậu ta nói xong, ngẩng đầu nhìn trời. Lúc cậu ta nhìn lên trời, ngốc nghếch thò đầu ra khỏi ô, thế là lúc cậu ta nhìn tôi lần nữa, mắt kính toàn là hạt mưa lấm tấm.

Tôi có chút động lòng, rút từ trong cặp trong tay cậu ta ra một miếng giấy lau mặt đưa cho cậu ta, cũng không đòi giành lại túi xách đó nữa. Chúng tôi cũng không đi sánh vai nhau trong mưa, mà một trước một sau. Cậu ta cứ vươn cánh tay thật dài ra, không cần nhìn tôi cũng biết là nửa người của cậu ta nhất định đang trong mưa, nhưng tôi cũng không nhắc cậu ta, một lần cũng không có, mãi đến khi chúng tôi đi đến trước cửa “Tiểu Khu Hoa Hướng Dương.”

“Tớ đưa cậu vào trong.”

“Không được.” Tôi nói. Lỡ để A Nam trông thấy, tôi thật có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

“Chúng ta chia tay ở đây là được.” Tôi nói, “Cậu bị ướt hết rồi, hơn nữa đã muộn như vầy, không lo tận dụng thời gian, sẽ không bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng nữa.”

“Được thôi.” Cậu ta cuối cùng đồng ý. Để đánh gãy cục diện bế tắc, tôi vươn tay lấy cặp lại từ trong tay cậu ta, cậu ta lúc ấy mới như sực tỉnh, cầm dù và cặp đều nhét hết vào trong tay tôi, rồi xoay người chạy vào trong mưa.

Khó khăn lắm tôi mới có thể cầm vững được chiếc ô cực lớn kia, trông theo bóng hình ướt sũng của cậu ta băng qua đường, chạy vào trong trạm xe ở phía đối diện rồi đứng lại. Cậu ta tháo kính trên mắt xuống, nhìn tôi cười rồi ra sức huơ tay.

Không biết vì sao, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng tôi vẫn xoay người, rất nhanh chóng rảo bước vào trong tiểu khu. Nào ngờ vừa đi vài bước, liền trông thấy A Nam đang chạy tới đón. “Mã Trác? Từ xa thật xa ba đã nhìn thấy giống như là con, liền chạy tới xem một chút. Mưa to thế này, con cũng không gọi cú điện thoại, để ba tới đón con.”

“Không cần ạ,” Tôi nói, “Không phải là còn có ô sao?”

Ông cười ha ha, nhìn về phía sau lưng tôi một cái, có ý sâu xa nói: “Ô, hình như có bạn học đưa con về ha, sao không giữ người ta lại bảo vô nhà ăn cơm?”

“Ba đang nói gì thế hả.” Không ngờ vẫn bị ông nhìn thấy. Tôi cuống lên, tìm cách lấy người chắn tầm nhìn của ông.

A Nam chỉ cười gật gù, nhưng vẫn vừa dòm ngó về phía bên kia vừa nói: “Được thôi, ba cũng đâu có nói gì chứ. Đi nào, mau mau về nhà làm cơm ăn, ba cũng đói rồi.”

Đêm ấy tâm trạng của ông rất tốt, trừ món tủ canh gà của ông, ông còn đeo tạp dề vào làm cá chiên nước sốt, không cần đến tôi giúp đỡ. “Ba đã lấy được Chân Kinh từ bà con rồi, làm không khác của bà bao nhiêu đâu, con mà muốn học thì phải trả tiền công cho ba!”

Bữa cơm tối đó, tôi ăn đến no nê. Căn phòng bếp của căn hộ mới được lắp đèn chùm vô cùng sáng, không biết có phải do ánh đèn đưa đẩy hay không, lần đầu tiên tôi cảm thấy, âm thanh của cặp bát đũa tiếp xúc với bàn ăn cũng nghe có vẻ đơn điệu buồn tẻ. Nhưng đêm đó A Nam nói chuyện đặc biệt nhiều, lại còn hỏi đến cả chuyện Vu An Đoá: “Cái cô bé mà múa của trường tụi con, đến cả báo cũng nhắc đến, thật là lợi hại, quán quân thế giới đấy chứ. Cùng năm với con, con có quen không?”

“Dạ không quen.” Tôi trả lời.

“Ồ.” Ông múc canh cho tôi, “Nhưng mà, cái cô bé đó giỏi thì giỏi thật, nhưng vẫn không giỏi bằng Mã Trác nhà mình. Mã Trác nhà mình học giỏi, đứng thứ nhất. Cái này gọi là mỗi người đều có sở trường riêng.”

“Lại tạo áp lực cho con!” Tôi xụ mặt.

“Ha ha.” Ông cười, “Tuần sau là sinh nhật con rồi, chúng ta cũng mời khách ở đâu đó, hẹn một ít bạn bè tới liên hoan một phen, hiện giờ kiểu này rất thịnh hành.”

“À.” Tôi không muốn mời bạn, cũng không muốn phụ ý tốt của ông, thế là tôi đành đơn giản “à” một tiếng. Tuy không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, cãi lý về bất cứ chuyện gì với ông vốn luôn không phải sở trường của tôi.

Đêm, tiếng mưa rơi lớn dần. Đã đếm không xuể đây là trận mưa xuân thứ mấy của năm nay rồi, rớt trên kính cửa sổ của căn hộ trên tầng 12. Giống như cung đàn đang nỉ non chuyện xưa, nghe đến rã rời lỗ tai. Cuối cùng tôi đứng dậy, từ trong chiếc cặp vác về nhà, nơi ngăn cặp sâu nhất, lấy ra miếng bùa hộ mệnh hắn tặng cho tôi ngắm rồi lại ngắm. Đây là thứ mà tôi vẫn luôn muốn vứt nhưng vẫn cứ chưa đem vứt đi, tôi nhớ mãi câu nói kia hắn đã nói với tôi: “Lấy xuống, sẽ chết người đấy.”

Sẽ chết người đấy sẽ chết người đấy sẽ chết người đấy sẽ chết người đấy sẽ chết người đấy.

Lòng tôi rối bời, mí mắt giựt như điên, đầu óc như bị lưỡi rắn liếm qua một cái, tê rần, lâu thật lâu không sao ngủ được. Trong trạng thái tâm tình bấn loạn, tôi lấy một bài cổ văn thuộc lòng ra đọc mà rời rạc sai sót lung tung, rồi lại giận dữ lạ thường. Sau khi bẻ gãy một cây bút chì, tôi lấy từ trên giá sách xuống một cuốn luyện thi môn Toán dày cộm, bắt đầu giải đề một cách điên cuồng.

Không biết làm hết bao nhiêu trang giấy nháp, không biết làm đến mấy giờ, tôi mới lết lên chiếc giường con của tôi nằm sõng xoài, ấn lên huyệt thái dương đang đau nhức, giãy dụa chìm vào giấc ngủ.

hếr
Bình Luận (0)
Comment