*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chậc chậc, thật là cảnh đẹp thôi thúc người ta nhỏ lệ.
Nhân vật chính ra sàn diễn không cần đến nhân vật phụ, Hứa Đại Chí ngồi chồm hỗm trước cửa phòng bếp uống nước sôi hóng chuyện.
Biểu hiện của Tần Tri Nghi hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cảnh diễn trước mắt. Mặt trắng nhợt, mắt trân trân, sắc mặt đau khổ: “Anh đến làm gì?” Cả câu thoại kinh điển cũng có nữa!
Dáng vẻ của nam số một Lý Nho Chấn cũng tròn vai. Trong nét mặt có tình nói không hết, có ý nói không thành, trong ánh mắt là vô vàn những điều muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ông đây thật là nên mua sẵn một cái DV[8] mới phải!
Không biết làm sao, Hứa Đại Chí nhìn ngang nhìn dọc đều thấy Lý Nho Chấn mẹ nó ngứa mắt.
Tướng mạo trông tạm chấp nhận được, đẹp trai ngang ngửa với mình.
Hứa Đại Chí tiếp tục híp mắt quét từ cổ áo đến gấu quần Lý Nho Chấn.
Sơ mi, cà vạt, quần âu thẳng thớm… đệch! Trời 30 độ mặc nghiêm chỉnh thế tính làm ổ cho bọ chét phỏng?
Ánh mắt gã dừng lại trên đôi giày, ồ, hóa ra chính là chủ xế Benz nọ. Benz chậm rề rề ~ vĩnh viễn không chất lừ bằng Porsche.
Nửa ngày trời không nói nổi một từ, đừng bảo là kích động đến mức thành người câm rồi đi.
Đây chính là tình cũ đồng tính gặp nhau, chậc chậc, đã mở mang tầm mắt nha! Đến lúc nào nói “Anh không thể sống thiếu em” nhỉ?
Đại khái nhìn nhau nửa thế kỷ xong, Lý Nho Chấn cuối cùng mở lời: “Hôn ước đã xóa bỏ rồi, anh nói rất rõ ràng với bố mẹ anh và em. Bây giờ không ai có thể ngăn cản chúng ta nữa, Nghi.”
“Khì~~~”
“Nghi, từ sau ngày em bỏ đi anh đã gần phát điên rồi.”
“Khì ~~~~~~”
“Anh vốn tưởng rằng có thể nhắm mắt kết hôn với cô ta, đợi cô ta sinh con trai xong rồi ly hôn cũng coi như làm tròn trách nhiệm con nối dỗi. Đến khi đó có làm gì gia đình cũng không kiếm cớ được nữa. Nhưng em vừa bỏ đi anh đã phát điên mất rồi, anh trông thấy người phụ nữ đó là muốn nôn. Anh không thể sống mà không có em được.”
“Khì~~~ Khì khì khì ~~~”
Trên khuôn mặt của Tần Tri Nghi không lộ ra cảm xúc nào, nước mắt thấp thoáng hiện lên trong mắt.
Vô số giọt nước cũng đã đọng lại trong đôi mắt Lý Nho Chấn.
“Thế nên anh ngả bài với bố mẹ, anh thực sự không kết hôn nổi với một người phụ nữ. Hiện tại dù thế nào đi nữa họ đã đồng ý rồi, phía bố mẹ em anh cũng nói rất rõ ràng rồi.” Nét mặt thờ ơ từ sườn mặt đã thể hiện rõ những khó khăn và xuất sắc của cuộc tranh đấu.
“Anh khó khăn lắm mới nghe ngóng được em đã về nước đến nơi này, đã tìm nhiều tháng qua. May mà tình cờ gặp Chính trên phố, mới biết em đang sống ở đây.” Cũng phải nói thêm, Chính chính là ông chủ của Pure Time.
Lý Nho Chấn đi tới trước mặt Tần Tri Nghi: “Theo anh về Anh nhé, Nghi.”
“Khì khì khì khì ~~~~~”
Tần Tri Nghi rũ mắt, Lý Nho Chấn nhìn hắn thăm dò: “Nghi?”
“Khì khì khì khì khì ~~~ Khì khì khì ~~~”
Tần Tri Nghi ngước mắt lên: “Hứa Đại Chí, anh khì khì cái gì?!”
“Xin, xin lỗi” Quấy rầy tình nhân nói chuyện sẽ bị ngũ lôi đánh, Hứa Đại Chí không khỏi áy náy ấn bụng đừng lên, vừa lau nước mắt chui tọt vào phòng bếp: “Các cậu cứ tiếp tục, ha ha ~~”
Lý Nho Chấn quay đầu về phía phòng bếp nhìn gã mỉm cười: “Tôi nói chuyện có chỗ nào buồn cười sao?”
Hứa Đại Chí bị nhìn thì bất giác ớn lạnh.
“Cái đó, anh gọi Tần Tri Nghi là gì?”
Lý Nho Chấn nhíu mày: “Nghi?”
“Khì khì khì khì ~~~~” Hứa Đại Chí gập người, dựng một ngón tay lên, ôm lấy mặt mũi đỏ bừng nhe răng cười: “Wa ha ha ha ~~~ Dì! Dì! Sao anh không gọi là bà dì luôn đi?[9] ~~~ Ha ha ~~~”
Lý Nho Chấn không cảm thấy câu chuyện cười của Hứa Đại Chí có tẹo nào thú vị, vả lại anh căn bản không thèm để ý. “Nghi, cậu bạn này của em rất hài hước. Chúng ta tìm chỗ khác tập trung nói chuyện đi.”
Đệch! Cứ thế mà đi?!
Hứa Đại Chí trừng trừng nhìn Tần Tri Nghi và Lý Nho Chấn ca ca sánh vai bước ra ngoài, ngay cả một lời khách sáo cũng không thèm nói với gã, khiến trong lòng gã bốc lên một một ngọn lửa giận vô hình.
Dù sao đây cũng là nhà ông, lượn đến một chuyến cũng phải chào hỏi dăm câu chứ. Huống chi ông đây sống với tình cũ của mày lâu như thế, mày không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra hay sao?
Hứa Đại Chí vốn tưởng tượng nên một đoạn đối thoại kinh điển với Lý Nho Chấn. Lý Nho Chấn vừa nhìn thấy gã thì đỏ bừng con mắt, lao đến túm chặt cổ áo gã: “Ngươi và Tần Tri Nghi nhà ta đã xảy ra chuyện gì?! Ngươi đã dụ dỗ em ấy như thế nào?!”
Sau đó Hứa Đại Chí gã sẽ lạnh lùng hất đôi tay đang túm cổ gã của Lý Nho Chấn ra, thâm sâu nói: “Tâm trạng của ngươi ta hiểu được. Ta và Tần Tri Nghi thật ra không hề có gì, vả lạ trên thực tế, từ đầu đến cuối, đều là hắn chủ động câu dẫn ta.” Sau đó nữa, Lý Nho Chấn sẽ lắc đầu không dám tin hỏi Tần Tri Nghi: “Hắn ta nói thế, đều là thật?” Tần Tri Nghi sẽ cúi đầu không đáp, khiến cho khuôn mặt Lý Nho Chấn trở méo mó trong sững sờ và đố kỵ.
Nhưng mà, câu chuyện không có đến một chút giống trong tưởng tượng của Hứa Đại Chí. Từ khi bước vào nhà đến khi ra khỏi cửa, Lý Nho Chấn chỉ liếc Hứa Đại Chí hai cái, hoàn toàn không để gã vào đầu. Hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Hứa Đại Chí.
Hứa Đại Chí bình sinh không thể chịu đựng nhất là bị người ta khinh thường.
Mẹ mày khốn kiếp, giả vờ cao quý cái c*t ấy!Chú thích
[1] Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Khóc như “Lê hoa đái vũ” aka khóc mà vẫn xinh là như thế này này ↓ ↓ ↓
[2] Apollo 6: Apollo 6, ra mắt vào ngày 4 tháng 4 năm 1968, là nhiệm vụ loại thứ hai của chương trình Apollo Hoa Kỳ, một cuộc thử nghiệm không người lái của chiếc xe ra mắt Saturn V. Đây cũng là nhiệm vụ kiểm tra Apollo không người lái cuối cùng.
Nhiệm vụ Apollo 6
[3] “Khí ngã khứ giả,
Tạc nhật chi nhật bất khả lưu
Loạn ngã tâm giả,
Kim nhật chi nhật đa phiền ưu”
Là bốn câu thơ đầu trong bài “Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân” (Trên lầu Tạ Diễu ở Tuyên Châu tiễn đưa chú Vân làm hiệu thư lang) của nhà thơ đời Đường Lý Bạch.
Bài thơ như sau:
Khí ngã khứ giả,
Tạc nhật chi nhật bất khả lưu.
Loạn ngã tâm giả,
Kim nhật chi nhật đa phiền ưu.
Trường phong vạn lý tống thu nhạn,
Đối thử khả dĩ hàm cao lâu.
Bồng Lai văn chương Kiến An cốt,
Trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát.
Câu hoài dật hứng tráng tứ phi,
Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt.
Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu,
Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu.
Nhân sinh tại thế bất xứng ý,
Minh triêu tán phát lộng biên chu.
Dịch thơ (Bản dịch của Hoàng Tâm – thivien.net)
Hôm qua người nỡ bỏ ta
Mặc tình ta giữ, người xa mất rồi
Người làm ta rối bời bời
Để hôm nay nữa ngất lời ưu tư
Gió muôn dặm, tiễn nhạn thu
Cảnh như chuốc rượu lầu từ tiễn ai
Văn chương ở chốn bồng lai
Kiến An cốt cách, thơ ai hào hùng
Tứ thơ Tiểu Tạ vang lừng
Ngắm trăng lên tận trời xanh cho tường
Dao chém nước, nước không dừng
Tiêu sầu chén rượu càng nâng càng sầu
Ở đời khó thuận lòng nhau
Sớm mai rũ tóc buông câu xuôi thuyền.
[4] Vấn thế gian tình vi hà vật: bắt nguồn là câu đầu trong bài từ “Mô ngư nhi – Nhạn khâu” (Mò cá – Mồ chim nhạn” của nhà đời Kim – Nguyên Nguyên Hảo Vấn. Sau này được tác gia Kim Dung sử dụng để miêu tả nỗi khổ vì tình của nữ nhân vật Lý Mặc Sầu trong “Thần Điêu hiệp lữ”, từ đó mà phổ biến đến nay.
Bài từ như sau:
Vấn thế gian, tình vi hà vật, trực giao sinh tử tương hứa? Thiên nam địa bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thử. Hoan lạc thú, ly biệt khổ, tựu trung cánh hữu si nhi nữ. Quân ưng hữu ngữ, diểu vạn lý tằng vân, thiên sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng thuỳ khứ?
Hoành Phần lộ, tịch mịch đương niên tiêu cổ, hoang yên y cựu bình sở. “Chiêu hồn” Sở ta hà ta cập, “Sơn quỷ” ám đề phong vũ. Thiên dã đố, vị tín dữ, oanh nhi yến tử câu hoàng thổ. Thiên sầu vạn cổ, vi lưu đãi tao nhân, cuồng ca thống ẩm, lai phỏng nhạn khâu xứ.
Dịch nghĩa (Nguồn: thuvien.net):
Hỏi thế gian, tình là vật gì, mà khiến (những chú chim nhạn này) sống chết hẹn thề nhau? Dù trời nam hay đất bắc, hai kẻ vẫn luôn sát cánh bên nhau, đã trải qua biết bao lúc cùng nhau ấm lạnh. Niềm vui thú khi hoan lạc, nỗi khổ lúc chia lìa, chung quy đều chỉ vì có tình si như người nam si tình kẻ nữ. Lời người phải nói ra đi, nhưng đã xa mịt mù trên tầng mây vạn dặm (tức đã chết), từ nay ta sớm chiều qua ngàn non tuyết, bóng lẻ này biết về đâu cùng ai?
Trên dải sông Phần, tiếng nhạc trống, tiêu rộn rã năm xưa nay đã thành tịch mịch, rừng cây trải rộng, khói hoang xen lẫn. Bài “Chiêu hồn” cất lên đâu còn kịp, khúc “Sơn quỷ” cũng ảm đạm trong mưa gió. Trời cũng biết ghen tị, há vẫn còn chưa tin ư, đôi kẻ yến oanh rồi cũng trở thành nấm đất. Ngàn mối sầu đành để lưu truyền tới vạn đời sau, để đối đãi những tao nhân mặc khách, (Sẽ có người) hát trong điên cuồng, uống rượu trong đau khổ, tới tìm thăm lại nấm mộ chim nhạn này.
[5] Mercedes-Benz: là một trong những hãng sản xuất xe ô tô, xe buýt, xe tải danh tiếng trên thế giới. Hãng được xem là hãng sản xuất xe hơi lâu đời nhất còn tồn tại đến ngày nay. Khởi đầu, hãng thuộc sở hữu bởi Daimler- Benz. Hiện tại, hãng là một thành viên của công ty mẹ, Daimler AG. (Wiki)
Benz CLK 240 màu bạc
[6] Porsche AG, thường được gọi tắt là Porsche, là một công ty sản xuất ô tô thể thao hạng sang của Đức, sáng lập bởi Louise Piëch và Ferdinand Porsche. Porsche có trụ sở chính đặt tại Stuttgart, Đức. Porsche từ năm 2009 là công ty ô tô con thuộc tập đoàn ô tô số một thế giới Volkswagen AG. (Wiki)
Porsche 911
[7] Phở trộn chua ngọt: là món ăn thông thường của người Trung Quốc. Phở trộn chua ngọt bao gồm bánh phở lạnh thái sợi to rồi cho thêm rau, lạc rang, nước tương trộn đều lên là thành.
Bánh phở trộn
[8] DV: Viết tắt của từ Digital Video, theo định nghĩa trên Baidu là chỉ máy quay phim kĩ thuật số.
Máy quay kĩ thuật số
[9] Bởi vì chữ Nghi (仪) trong tên Tần Tri Nghi (秦知仪) trong tiếng Trung phát âm là [yí] giống hệt với từ dì (姨) chỉ cô, dì. Nếu gọi cả họ lẫn tên thì không vấn đề gì, nhưng nếu chỉ gọi mỗi tên [yí] thì sẽ giống với người Trung Quốc đang gọi cô, dì. Hai bạn Tần, Lý sống nước ngoài lâu quen chỉ gọi mỗi tên nhưng bạn Hứa không quen nên mới buồn cười, còn bảo sao không gọi là [a yí] cho chuẩn nghĩa là bà cô, bà dì luôn đi.