Hai cốc Vodka[1] bỏ đá.
Pure Time vẫn hệt như cũ. Tần Tri Nghi ngồi trên quầy nhìn chất lỏng sóng sánh trong cốc. Lý Nho Chấn yên lặng nhìn hắn.
Nhớ người quen cũ, ông chủ quán bar đích thân ra chiêu đãi.
“Hai các cậu cũng đừng đứng đấy không nói chuyện, hay là do cuối cùng có kết quả tốt rồi, bây giờ lặng lẽ lại càng hay hơn?”
Lý Nho Chấn đặt cốc rượu xuống: “Do ánh đèn sáng quá, gây chói mắt.”
“Hả?” Cái “bóng đèn” giả bộ mít đặc toe toét nói: “ Sáng ấy hả? Anh không nghĩ vậy. Nghe nói còn có người bảo anh bày trí chỗ này cũng được nhưng mà đèn tối quá cơ.” Nói rồi ánh mắt thâm ý quét qua Tần Tri Nghi: “Anh pha Oldesloer Ananas Likor[2] cho hai chú thử nhé?”
Một cốc thủy tinh nhỏ, rượu vàng nhạt, đầy nửa cốc. Tần Tri Nghi nhấp môi rồi chợt phì cười. Lý Nho Chấn nhìn hắn dò hỏi: “Nghi, em cười cái gì vậy?”
“Không gì cả.”
Quả đúng là nhạt nhẽo hơn so với rượu xái thật, hơn nữa thật sự không đủ cho Hứa Đại Chí hớp nửa miệng.
Lý Nho Chấn nhướn chân mày: “Nghi?”
Tần Tri Nghi bỗng tỉnh táo lại, sao tự dựng mình nhớ đến Hứa Đại Chí rồi?
Kể ra, không biết bây giờ Hứa Đại Chí đang ở nhà làm gì nhỉ. Phỏng chừng là ăn phở trộn uống rượu rồi đi ngủ.
Đầu mày Lý Nho Chấn khóa chặt, “Nghĩ gì thế?”
Lại phân tâm rồi. Tần Tri Nghi nhìn cốc rượu khẽ cười, “Không có gì?”
Hứa Đại Chí đang cố nén một bụng lửa vô danh, vừa ăn phở trộn vừa uống hai chai rượu xái, rồi còn trút nửa vốc mỳ sợi vào miệng cho hả giận.
Cơm no rượu say, ti vì thì không muốn xem nên gã lao một mạch đi tắm rồi đi ngủ.
Tối nay họ Tần chắc chắn sẽ không về đâu, rốt cuộc cũng có thể nằm thẳng cẳng trên giường ngủ một đêm đã đời.
Hứa Đại Chí nhào lên giường, quạt xay gió kẽo kẹt xoay tròn trong đầu óc.
Chậc chậc, Tần Tri Nghi giờ này làm gì nhỉ? Nghĩ cũng biết, qua đại nạn gặp lại Nho Chấn ca ca tình cảm thêm mặn nồng, gương vỡ lại lành, nhất định là thiên lôi địa hỏa, củi rơm bừng bừng. Không biết có phải là sẽ OOXX rồi OOOXXX rồi lại OOOOOOXXXXXXXXXXX không.
….
Bộ dáng Tần Tri Nghi mặt ửng hồng mắt nhắm mờ thở dốc chắc hấp dẫn lắm…
Đệch! Mẹ nó mình đang nghĩ gì vậy! Cả người Hứa Đại Chí khô cháy, đành lật người bò dậy khỏi giường rồi xông vào phòng tắm mở nước lạnh. Mẹ mày khốn kiếp, mày nhất định là tức thằng Lý Nho Chấn ấy đến hồ đồ rồi ~~ Sao lại nghĩ đến mấy chuyện xàm bậy này! Đệch, mày thật sự mặc bệnh rồi, đừng có mà biến thành đồng tính chứ. Không tin được lại muốn Tần Tri Nghi~~~ Đệch đệch đệch!~~~
Hạ hỏa rồi Hứa Đại Chí lại bò lên giường ngủ. Mai còn phải đi làm, tập trung ngủ đi mẹ nó khốn kiếp đừng có nghĩ lung tung nữa. Một con dê hai con dê ba con dê…
Từ ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa, cánh cửa mở ra rồi đóng lại kèm theo một loạt tiếng động lạch cạch.
Hứa Đại Chí lại bò xuống giường: “Tần Tri Nghi sao cậu lại quay về?”
Trong phòng tắm có tiếng nước róc rách vang lên, Tần Tri Nghi đang tắm nên không nghe thấy.
Quái thật. Sao lại quay về. Gặp lại Nho Chấn ca ca không phải nên… Hay là đã… lại quay về rồi?
Hứa Đại Chí lại thấy khát, đành chạy ra phòng khách rót nước sôi uống. Mẹ nó khốn kiếp hôm nay mình trúng tà rồi.
Tần Tri Nghi bước ra từ phòng tắm nhìn gã: “Sao anh đã dậy rồi?”
Hứa Đại Chí híp mắt: “Sao cậu lại quay về?”
Tần Tri Nghi không đáp, Hứa Đại Chí soi xét nhìn khuôn mặt của hắn, lẽ nào lại cãi nhau gì đó nữa, hay là? Những nội dung gã vừa nghĩ trên giường lại lóe sáng lên một lần nữa như đoạn phim đang chiếu dở.
Nét mặt Tần Tri Nghi bình thường, vừa tắm xong nên trong mắt giống như được phủ lên một tầng hơi nước. Đôi chân Hứa Đại Chí không tự chủ được mà tiến đến phía trước. Tần Tri Nghi nhìn thấy trạng thái kỳ lạ của gã thì nhíu mày không nói. Hứa Đại Chí cảm giác bên một phần hỗn loạn bên trong não bất chợt ầm một tiếng, ôm chặt lấy Tần Tri Nghi hôn lên.
Tần Tri Nghi đứng yên bất động, cũng không biết là không muốn động đậy hay đã bị dọa sợ. Chiếc lưỡi của hai người cuốn lấy nhau triền miên như cá bơi trong nước. Tâm chí của Hứa Đại Chí bay thẳng ra ngoài chín tầng trời, cả người nóng khô như lửa cháy dữ dội, hai tay gã xé rách áo Tần Tri Nghi, bắt đầu từ từ di chuyển xuống. Tần Tri Nghi vẫn bất động, trong cổ họng khẽ thoát ra một tiếng rên khẽ mê hoặc. Não của Hứa Đại Chí nhấp nháy như ánh đèn, thoáng giật mình trong lòng, khiến gã hít sâu hơi lạnh thả Tần Tri Nghi ra, rồi lập tức trả lý trí về nơi cũ. Chát! Gã giáng cho bản thân một cái bạt tai, “Tôi là cầm thú!”
Tần Tri Nghi quay người bước về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Hứa Đại Chí thở dốc, ôm lấy đầu ngồi xuống sô pha.
Thiên Hoàng Bồ Tát, con đã làm cái gì thế này?!
Tần Tri Nghi là đàn ông~~ Hôm nay vừa châu về hợp phố với Lý Nho Chấn, con ~~ con là súc sinh~~ Con là cầm thú!!! Lần trước mượn cớ quá chén, lần này thì là vì cái gì? Trúng tà rồi sao?! Hứa Đại Chí kéo ghì tóc bản thân, mình là cầm thú!!!
Lặp đi lặp lại “cầm thú” hơn một trăm lần, cuối cùng Hứa Đại Chí ngả xuống sô pha ngủ thiếp đi. Trong mông lung mình lúc thì tự bạt tai chính mình, lúc thì chém giết với Lý Nho Chấn. Đang giết đến đoạn giật gân thì bị người ta gào thét trên đỉnh đầu: “Hứa Đại Chí anh không đi làm à?”
Hứa Đại Chí trợn trừng mắt, đã thấy Tần Tri Nghi ngồi trên bàn ăn ngó mình, tức thì mặt mũi gã nóng ran, phọt ra hai tiếng: “Ồ, À.”
Khẩu khí của Tần Tri Nghi vẫn thờ ơ như mọi ngày: “Cháo trong nhà bếp.”
Hứa Đại Chí cảm thấy tai mình nóng như lửa, quanh co mấy tiếng rồi mặc quần áo chạy mất.