“Dạ công tử.”
Liên Cừ chậm rãi mở miệng: “Liệu có thể giúp tại hạ một chuyện???”
Dạ Lạc Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Liên Cừ, trông thấy đối phương là một nam tử thanh nhã như sen, không khỏi giật mình dưới đáy lòng.
Người này, chí ít nhìn qua lần đầu tiên, không đáng ghét.
“Chuyện gì?”
Liên Cừ cúi đầu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Thỉnh mượn tị độc châu dùng một chút.”
Động tác của Dạ Lạc Huyền dừng lại: “Ngươi muốn tị độc châu??”
Trên khuôn mặt trắng đến quá phận của hắn như trước không có biểu tình, đáy mắt lại hiện lên một chút suy nghĩ.
Liên Cừ lắc đầu: “Không, không phải muốn, chỉ là mượn dùng một chút mà thôi.”
Làn da tái nhợt của Dạ Lạc Huyền lộ ra hàn ý, hắn hơi mím môi: “Ngươi là ai, vì sao lại đến chỗ ta mượn tị độc châu???”
Tị độc châu, là sau khi hắn giết người kia thất bại bị trọng thương bị người tính toán trúng độc, người nọ mới đưa cho hắn, gần như chỉ có người nọ và hắn hai người biết, người trước mắt này là ai? Làm sao lại biết việc này???
Liên Cừ mỉm cười: “Ta là Thiên Cơ đảo chủ Liên Cừ, chuyện tị độc châu, là sư bá nói cho ta biết.”
Đều là người ‘Lưu Ly tiểu trúc’, Dạ Lạc Huyền tuy rằng chưa thấy qua Liên Cừ, nhưng nhất định là biết Liên Cừ.
Liên Cừ cho rằng hai người đồng môn, Dạ Lạc Huyền sẽ cho hắn mượn tị độc châu, đáng tiếc Dạ Lạc Huyền làm việc, cho tới bây giờ đều không theo lẽ thường.
Bởi vậy mới nói Dạ Lạc Huyền luôn luôn cực kỳ ghét tị độc châu, phi thường muốn đem nó ném đi cũng không được bỗng dưng lại đưa cho hắn.
“Đưa tị độc châu cho ngươi... Có thể.”
Hơi trầm ngâm trong chốc lát, Dạ Lạc Huyền chậm rãi mở miệng, nói ra điều kiện của hắn: “Vừa lúc ta cũng cần một thứ, chỉ cần các ngươi có thể lấy được nó, ta có thể đem tị độc châu đưa cho các ngươi.”
Liên Cừ hơi nhíu mày: “Vật gì vậy??”
Thứ khiến cho Dạ Lạc Huyền tình nguyện đem tị độc châu đưa cho bọn hắn, nhất định là vật không tầm thường.
Trên khuôn mặt tái nhợt đến dọa người của Dạ Lạc Huyền hiện lên một tia tàn nhẫn: “Ta muốn tuyết liên.”
Nghe xong điều kiện của hắn, Liên Cừ mặt mày lập tức xoè ra, tuyết liên đương nhiên khó cầu, thế nhưng vô luận là với Thiên Cơ đảo hoặc là Tần gia mà nói, đều là dễ như trở bàn tay.
“Được, ta nguyện ý lấy tuyết liên trao đổi với ngươi.”
Đôi mắt đen nhánh của Dạ Lạc Huyền hiện lên một tia dị sắc: “Trước đừng vội đáp ứng, ta muốn không phải tuyết liên phổ thông, ta muốn chính là hắc sắc tuyết liên hoa.”
Chỉ cần tìm được hắc sắc tuyết liên hoa, hắn có thể luyện thành võ công cao nhất, đến lúc đó hắn sẽ không bao giờ bị người nọ đùa bỡn trong tay nữa.
Hắc sắc tuyết liên hoa???
Có vẻ như là giống ba hiếm nhất trong tuyết liên???
Bạch Khuynh Vận thấy Liên Cừ sắc mặt khó xử, không khỏi nhăn mày, nói với Dạ Lạc Huyền: “Hắc sắc tuyết liên hoa? Có phải là có chút khó không? Liệu có thể đổi một loại khác???”
Hiên Viên Bất Kinh hơi hơi lắc đầu, Bạch Khuynh Vận không biết tính nết Dạ Lạc Huyền, nhưng hắn sao lại không biết???
Cứ theo lời của Bạch Khuynh Vận nói đến, phỏng chừng Dạ Lạc Huyền liền mang theo tị độc châu trực tiếp phất tay áo rời đi.
Dạ Lạc Huyền không thích nói chuyện với người khác, đối với người để mắt, cần để ý nhất định sẽ để ý, đối với người chướng mắt, căn bản là không để vào mắt.
Người này làm việc tuyệt đối là bằng tâm tình của mình, kỳ thực là bốc đồng khiến kẻ khác phải giận sôi.
“Dạ công tử.”
Hiên Viên Bất Kinh mở miệng muốn khuyên bảo gì đó, lại bị Liên Cừ cắt đứt.
Liên Cừ kiên định nhìn Dạ Lạc Huyền: “Thỉnh Dạ công tử hỗ trợ chỉ điểm một chút hắc sắc tuyết liên hoa sinh trưởng ở nơi nào, Liên Cừ nguyện ý thử tìm kiếm nó.”
Dạ Lạc Huyền lắc đầu: “Ta chỉ biết là nó xác thực từng tồn tại, về phần sinh trưởng ở nơi nào ta cũng không biết.”
“Ta nhưng thật ra có biết một chút.”
Hiên Viên Bất Kinh nói, vẻ mặt có chút chần chờ.
Liên Cừ kinh hỉ nhìn về phía hắn, Hiên Viên Bất Kinh không hổ là một trong tam đại thần bộ, biết sự tình vô số người khác không biết đến.
“Vậy thỉnh Bất Kinh huynh nói cho Liên Cừ hắc sắc tuyết liên ở nơi nào.”
Hiên Viên Bất Kinh ngồi xuống bên cạnh Dạ Lạc Huyền, vẻ mặt có chút mờ ảo: “Hắc sắc tuyết liên, trong rất nhiều năm bị một tà phái giang hồ gọi là ‘Thần thánh chi hoa’, bọn họ tu luyện một loại võ công kỳ quái, dùng hắc sắc tuyết liên hoa có thể làm ít công to, bởi vậy bọn họ gây trồng rất nhiều giống hoa này.”
Ở đây tất cả mọi người đều nhìn Hiên Viên Bất Kinh, cùng đợi hắn nói tiếp.
“Sau đó tà phái kia bị người hủy đi, hắc sắc tuyết liên hoa cũng không ai biết... Ta biết tà phái kia năm xưa trồng hắc sắc tuyết liên hoa ở chỗ nào, Liên đảo chủ có thể đi chỗ đó nhìn một cái.”
Liên Cừ giống như nhìn thấy tia sáng bình minh, lập tức gật đầu, ấn tượng đối với Hiên Viên Bất Kinh, cuối cùng cũng tốt hơn một chút: “Như vậy, cảm tạ Bất Kinh huynh chỉ điểm.”
Hiên Viên Bất Kinh lắc đầu, sau đó nói với Dạ Lạc Huyền: “Lấy thái độ làm người của Thiên Cơ đảo chủ cùng danh dự của Bạch gia thiếu chủ... Đặc biệt Bạch gia thiếu chủ chính là một thương nhân, phi thường chú trọng danh dự. Ta nghĩ, nếu như Thiên Cơ đảo chủ thực sự cần tị độc châu, Dạ công tử có thể đem tị độc châu cho Thiên Cơ đảo chủ và Bạch thiếu chủ mượn trước, chờ bọn hắn cứu người xong, sau đó đi tìm hắc sắc tuyết liên hoa cho ngươi.”
Hiên Viên Bất Kinh đưa ra yêu cầu này là bởi vì hắn biết Dạ Lạc Huyền vì sao cần hắc sắc tuyết liên hoa.
Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận cho rằng Dạ Lạc Huyền sẽ không đáp ứng, ai biết Dạ Lạc Huyền dĩ nhiên nhàn nhạt liếc nhìn Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận nói: “Tùy tiện, lúc nào dùng tới thì lấy.”
Dạ Lạc Huyền này...
Làm việc quả nhiên không giống người thường, nếu là người thường, nhất định phải lấy được hắc sắc tuyết liên hoa trước, hoặc là biết được tin tức xác thực về hắc sắc tuyết liên hoa, mới bằng lòng đưa đồ cho bọn hắn, nhưng Dạ Lạc Huyền...
Thế nhưng, mặc kệ nói thế nào, Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận cuối cùng cũng mượn được tị độc châu.
Về phần hắc sắc tuyết liên hoa, chờ sau khi Vân Khuynh khôi phục, để Tần gia huynh đệ đi tìm là được.
Phương bắc, Giang thành, Tần phủ, ‘Vô viện’.
Khi Tần Vô Phong chẩn đoán chính xác Vân Khuynh thoáng động thai khí, lập tức lung tung mặc quần áo, mềm nhẹ để Vân Khuynh nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong thanh âm khàn khàn như trước của hắn mang theo nồng đậm tự trách và áy náy: “Vân nhi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt trước, đại ca đi sắc cho ngươi chút dược rồi sẽ trở lại.”
Nói xong không đợi Vân Khuynh phản ứng liền vội vã tháo chạy.
Tất cả động tác của hắn đều nhanh đến không thể tin nổi, Vân Khuynh thậm chí còn chưa lấy lại tinh thần từ lúc đau bụng, đã bị Tần Vô Phong bọc vào trong chăn, chờ đến khi y triệt để lấy lại tinh thần, trước mắt từ lâu đã không còn bóng dáng Tần Vô Phong.
Vân Khuynh có chút hoảng hốt, Tần Vô Phong vừa rồi ôn nhu, còn có thể gọi y Vân nhi.
Vì sao lại biến nhanh như vậy?
Lẽ nào người tối qua không phải Tần Vô Phong???
Bằng không, nếu như là y, y thế nào có thể thản nhiên như vậy, thế nào có thể giống như trước không hề khúc mắc chiếu cố y???
Ngón tay Vân Khuynh chậm rãi siết chặt, cầm lấy chăn, chăm chú nhắm mắt lại.
Trên thân thể ngoại trừ bụng ra, còn có tảng lớn da thịt đang mơ hồ đau đớn, hạ thể tối hôm qua bị Tần Vô Phong không khách khí chà đạp càng đau nhức không chịu nổi, hạ thể sưng đau thậm chí còn có thể cảm giác được dịch thể đang chảy ra...
Tất cả vết tích đều lưu ở trên người.
Toàn bộ đều đang nhắc nhở y không thể quên tối hôm qua xảy ra chuyện gì???
Tối hôm qua xảy ra cái gì?
Tối hôm qua y mang thai hài tử của Vô Song, nhưng lại rên rỉ dưới thân ca ca Vô Song, trằn trọc hầu hạ.
Nghĩ đến Tần Vô Song, Vân Khuynh trong lòng co rút đau đớn, bất an và khủng hoảng thật lớn nảy lên trong lòng.
Trước đây độc chiếm dục của Tần Vô Song đối với y, Tần Vô Song ôn nhu, Tần Vô Song thâm trầm yêu say đắm, vào lúc này, đều chuyển hóa thành khuôn mặt dữ tợn, đang chỉ trích y bất trung, đang cười nhạo y phóng đãng...
“Không...”
Y buông ra ngón tay, ôm lấy đầu mình, đầu y đau nhức như muốn vỡ tung.
Giống như bị khí trời bên ngoài lây nhiễm, đáy lòng y bị chọc một lỗ hổng, khí lạnh vô tận cuồn cuộn không ngừng tràn vào.
Y phải làm sao đây?
Y nên làm cái gì bây giờ?
Y không thể tiếp tục thản nhiên đối mặt Tần Vô Phong, cũng không còn mặt mũi đối mặt với Tần Vô Song.
Y không phải nữ tử, lại càng không phải trinh tiết liệt nữ.
Thế nhưng, Tần Vô Phong và Vô Song, là huynh đệ!
Y làm thê tử của Vô Song ở tại Tần gia, nhất định phải đối mặt với Tần Vô Phong, có da thịt chi thân, y còn có thể thản nhiên hưởng thụ thương yêu như đệ đệ của Tần Vô Phong sao???
Y còn có thể... Bình yên thờ ơ nhìn Tần Vô Phong thú thê sao???
Không...
Vân Khuynh không dám cũng không nguyện nghĩ tiếp vấn đề này.
Chưa nói đến xứng hay không xứng với quan hệ Tần gia, chỉ là vì Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người là huynh đệ, y đã là tồn tại không nên có, không nên tiếp tục ở lại Tần gia.
Thế nhưng...
Tay y xoa bụng còn mơ hồ co rút đau đớn, ở đây, hài tử này phải làm sao???
Trong lòng đau nhức hầu như không còn cảm giác, vì sao lại phạm phải sai lầm như vậy, tội nghiệt như vậy???
Toàn bộ bình tĩnh, toàn bộ an bình, đều bị đêm qua đánh vỡ.
Y phải làm sao đây?
Vứt bỏ hai kiếp, vứt bỏ hạnh phúc thật vất vả mới có được mà rời đi sao???
Thế nhưng...
Y rất luyến tiếc, luyến tiếc Tần Vô Song, luyến tiếc hài tử trong bụng, luyến tiếc...
Trong ý nghĩ rối loạn bắt không được một chút tư tự, Vân Khuynh duy nhất nghĩ đến chính là trốn tránh.
Trốn tránh chuyện này, trốn tránh Tần Vô Song, trốn tránh Tần Vô Phong.
Trốn tránh tất cả tất cả.
Y có một ý niệm mơ hồ muốn né tránh trong đầu, nhưng thế nào cũng không thể tập trung tư tưởng, nghiêm túc suy nghĩ.