Tần Vô Phong vội vã tháo chạy ra khỏi phòng, đóng cửa, nhìn bầu trời mênh mông, trong mắt hắn chỉ có mờ mịt.
Hắn chậm rãi bước vào trong đất tuyết, ngẩng đầu, hoa tuyết màu trắng bạc không ngừng phất phới rơi xuống mặt hắn, hai gò má hắn khiến lạnh cả người.
Thế nhưng cảm giác mát lạnh trên khuôn mặt dù thế nào cũng so ra kém ở trong lòng.
May là tối hôm qua không có ra tay giết Vân Khuynh, bằng không, hắn nhất định sẽ thống khổ suốt đời.
Thế nhưng...
Cho dù không giết Vân Khuynh, tình huống hiện tại, cũng chẳng tốt ở chỗ nào, hắn dĩ nhiên huých Vân Khuynh!!!
Hắn phải ăn nói thế nào với Vô Song?
Hắn phải ăn nói thế nào với đa nương?
Tạm thời dứt bỏ cái này không nói, dù chỉ là Vân Khuynh, Vân nhi, bị hắn huých, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào???
Y có thể hận hắn hay không, có thể bởi vì cảm thấy có lỗi với Vô Song mà làm ra chuyện ngốc hay không???
Tâm Tần Vô Phong loạn thành một đoàn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng hoảng loạn như thế, thế nhưng, nghĩ tới hài tử trong bụng Vân Khuynh...
Đã động thai khí, hắn phải ngao dược cho Vân Khuynh.
Tần Vô Phong thất thần thật nhiều lần, ngao dược ngao rất lâu, trong đầu hắn một hồi thoảng qua khuôn mặt đau lòng chỉ trích của Tần Vô Song, một hồi thoảng qua khuôn mặt kinh khủng phẫn hận của Vân Khuynh, một hồi lại đổi thành khuôn mặt không tán thành lại thất vọng của phụ mẫu.
Hắn phải làm thế nào??? Hắn nên làm thế nào???
Ai có thể nhìn thấu hắn chần chờ, ai có thể nhìn thấu mê man và thống khổ giấu ở đáy lòng hắn, hối hận, tự trách???
Hắn phải làm như thế nào, mới có thể đem toàn bộ thương tổn kéo xuống thấp nhất, mới có thể duy trì hạnh phúc vốn có???
Buông tha Vân Khuynh???
Không không không, đó là người hắn yêu nhất, nếu đã bính thân thể của y, hắn nhất định phải phụ trách...
Hơn nữa, hắn đã sớm ở trong lòng nói cho chính mình, vô luận phát sinh chuyện gì, kiếp này đều phải thủ hộ bên người Vân Khuynh.
Không buông tha, vậy tranh thủ cho mình???
Nhưng, Vân Khuynh là thê tử của đệ đệ hắn, mặc kệ phụ mẫu hắn có thể đồng ý, Vô Song có thể đồng ý, nhưng chỉ nói Vân Khuynh, Vân Khuynh sẽ nguyện ý sao???
Vân Khuynh thiện lương không muốn thương tổn Vô Song, lại thâm sâu yêu Vô Song kia, tất nhiên là sẽ không đồng ý.
Không thể buông tha, không thể tranh thủ, vậy phải như thế nào???
Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khuynh, đêm qua lửa nóng triền miên bỗng nhiên nhảy ra, da thịt trắng mịn, khuôn mặt nhỏ nhắn mây hồng...
Vân Khuynh là của hắn!!!
Đúng vậy, Vân Khuynh là của hắn, Vân Khuynh đã là của hắn, cho dù vốn dĩ Vân Khuynh là của Vô Song, nhưng hiện tại Vân Khuynh, cũng là của hắn.
Hắn sao lại ngốc như vậy, sao lại hỗn loạn như vậy???
Làm thế nào duy trì hạnh phúc hiện tại???
Đương nhiên là Vân Khuynh làm thê tử Vô Song, Vân Khuynh và Vô Song yêu nhau...
Khác biệt chính là, Vân Khuynh cũng làm thê tử của hắn, cũng yêu hắn...
Nói cách khác, chỉ cần hắn và Vô Song, cùng chung nắm giữ Vân Khuynh là được.
Ý nghĩ này có chút kinh thế hãi tục, chỉ có một nam nhân tam thê tứ thiếp, còn chẳng bao giờ có hai nam nhân thú một thê tử.
Thế nhưng, Tần gia bọn họ, suốt đời chỉ có thể thú một người thê tử, hắn huých Vân Khuynh, nên thú Vân Khuynh, hơn nữa chỉ có thể thú Vân Khuynh.
Gia tộc cố định, thành cái cớ trong lòng Tần Vô Phong.
Hắn biết, muốn thực hiện ý nghĩ của hắn...
Hắn và Tần Vô Song cùng yêu Vân Khuynh, sẽ rất khó, sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại, thế nhưng...
Hắn sẽ nỗ lực tranh thủ...
Nguyên bản chỉ là muốn yên lặng thủ hộ, yên lặng yêu, thế nhưng trong lúc lơ đãng, đánh vỡ tầng cấm kỵ này, như vậy, hắn liền dũng cảm bước tiếp.
Hắn phải nỗ lực thắng được Vô Song tán thành, nỗ lực thắng được phụ mẫu đồng ý, đương nhiên, quan trọng nhất, hắn còn phải thắng được tình yêu của Vân Khuynh.
Sau khi quyết định, Tần Vô Phong tâm tình rộng mở trong sáng.
Tất cả nghiêm phạt và chỉ trích, hắn cũng không sợ, toàn bộ tất cả để hắn gánh vác, hắn nhất định sẽ đem toàn bộ chuyện này đều giải quyết viên mãn, cùng Vô Song thương yêu Vân Khuynh, cho Vân Khuynh một tương lai càng thêm hạnh phúc.
Tần Vô Phong bưng dược, cẩn cẩn dực dực đi đến gian phòng của Vân Khuynh.
Trên đường đi đụng với Tần phủ lão tổng quản, lão tổng quản vừa thấy Tần Vô Phong liền thở ra một hơi: “Đại công tử, ta thấy dược ở trên bàn chỗ ngươi vẫn còn chưa uống, lại không thấy người, ta còn đang lo lắng... Ngươi, ngươi không sao chứ???”
Tuy rằng đã nghĩ thông suốt, thế nhưng đáy lòng Tần Vô Phong vẫn còn đang tự trách mình gây thương tổn cho Vân Khuynh, cho nên sắc mặt của hắn không phải tốt: “Không có việc gì, Hồng thúc, ta tốt.”
Lão tổng quản vẻ mặt chần chờ: “Nhưng, ta thấy dược thiếu gia chưa uống, giường chiếu.. Cũng rất chỉnh tề không có một chút ôn độ, không giống như từng có người ngủ qua...”
“...”
Mặt mày Tần Vô Phong từ từ sắc bén lên: “Hồng thúc tại hoài nghi cái gì???”
Nhìn Tần Vô Phong giống như con nhím, lão tổng quản nhìn Tần Vô Phong từ nhỏ lớn lên có chút sợ run, ngẩn người: “Không, không có gì.”
Đáy lòng Tần Vô Phong cảm thấy không hiểu có chút phiền táo, trước khi chuyện này được xử lý tốt, hắn không hy vọng có người biết chuyện hắn huých Vân Khuynh.
Cũng không phải hắn chạy trốn trách nhiệm, chỉ là, hắn sợ người khác nhàn ngôn uế ngữ chọc cho Vân Khuynh thương tâm.
“Vậy là tốt rồi, Hồng thúc, ngươi đi lấy nước nóng đến đây, một hồi Vân... Ta muốn tắm rửa, hiện tại, ta mang dược đến chỗ Vân nhi trước.”
Lão tổng quản nhìn Tần Vô Phong, chỉ biết hắn quên mất một chuyện rất quan trọng.
“Đại công tử.”
“Ân? Còn có chuyện gì?”
Nhìn dược trong tay, Tần Vô Phong có chút thất thần, Vân Khuynh luôn luôn không thích dược đắng, ân, một hồi còn phải chuẩn bị một chút mứt hoa quả.
Nhìn Tần Vô Phong rõ ràng như đi vào cõi thần tiên, lão tổng quản có chút dở khóc dở cười: “Đại công tử, hôm nay là mùng một năm mới.”
Tần Vô Phong gật đầu: “Tối hôm qua là đêm giao thừa, ta biết.”
Đêm giao thừa này, khiến hắn vừa yêu vừa hận.
Yêu là viên mãn tâm nguyện của hắn, cuối cùng khiến cho Vân Khuynh trở thành của hắn, hận chính là, đêm giao thừa này hắn đánh mất bản thân, vô ý thức quá thô bạo, thương tổn Vân Khuynh, không chừng Vân Khuynh còn có thể bởi vậy mà sợ hắn đụng chạm...
Ngô, nếu thật là như vậy, đến khi hắn và Vô Song cùng nhau thương yêu Vân Khuynh, hạnh phúc của hắn chẳng phải là có nguy hiểm??? ( ^ ^)
Tần Vô Song nhất định rất ôn nhu, Vân Khuynh không nên ghét bỏ hắn thô bạo mới tốt..
Không được, nhất định phải tìm cơ hội tới một lần ôn nhu để Vân Khuynh biết, kỳ thực hắn cũng có thể rất ôn nhu...
“Mùng một năm mới là ngày lão gia phu nhân trở về.”
Lão tổng quản thở dài nhắc nhở Tần Vô Phong.
Lời của lão tựa như nước lạnh hắt lên đầu Tần Vô Phong.
Muốn chân chính có được Vân Khuynh, trở ngại chồng chất của hắn, trong đó có đa nương hắn hai tòa núi lớn.
“Ân, ta nhớ kỹ, chỉ là ta không thể xuất hiện trước mặt Vô Hạ, Hồng thúc một hồi giúp ta đưa đa nương vào thư phòng, ta có việc cần thương lượng với bọn họ... Được rồi... Hồng thúc trước đó đừng nói tin tức Vân nhi đang ở Tần gia cho đa nương, chuyện này, ta sẽ tự mình nói cho đa nương.”
Lão tổng quản gật đầu: “Được, ta sẽ không nói cho lão gia phu nhân, như vậy, đại công tử nhanh đi đi, ta xem dược trong tay ngươi đều sắp lạnh, không tốt cho thân thể bệnh nhân.”
Tần Vô Phong gật đầu: “Được rồi, phiền phức Hồng thúc.”
Cáo biệt lão quản gia, Tần Vô Phong bưng dược đi tới gian phòng Vân Khuynh.
Lúc Tần Vô Phong đến, Vân Khuynh còn đang đầu óc mất trật tự miên man suy nghĩ, Vân Khuynh nằm mơ cũng nghĩ không ra Tần Vô Phong lại ở trong thời gian ngắn như vậy, giải quyết nhanh chóng làm ra quyết định thuận lợi nhất...
Đây cũng là quyết định Vân Khuynh không dám nghĩ, cũng chẳng bao giờ hướng đến.
Đáy lòng quyết định cùng Tần Vô Song yêu thương Vân Khuynh, Tần Vô Phong liền thực sự coi Vân Khuynh như người của mình, lúc trước vì kinh hoảng xấu hổ sản sinh tối hôm qua, đều một loạt biến mất.
Tiếng mở cửa của Tần Vô Phong cắt đứt tư tự hỗn loạn của Vân Khuynh, ý thức được Tần Vô Phong làm bừa, thân thể dưới chăn bông của Vân Khuynh bỗng nhiên cứng đờ, khẩn trương siết chặt chăn bông trên người.
Vào thời khắc suy nghĩ không quá thanh tỉnh này, Tần Vô Phong cũng không quên Vân Khuynh sợ lạnh, dùng nội lực khu trừ khí lạnh trên người mình mới tiến vào buồng trong.
“Vân nhi.”
Tần Vô Phong đem dược đặt tới một bên, bước nhanh đi tới bên giường, vén lên màn giường, lúc này Vân Khuynh khẩn trương từ từ nhắm hai mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ ửng đỏ thành một mảnh, lông mi dày dài run run không ngớt, hiện tại đối mặt với Tần Vô Phong, Vân Khuynh không thể khiến cho chính mình không xấu hổ.
Dù sao hai người quan hệ vốn rất thuần khiết, đột nhiên làm ra chuyện như vậy, lúc gặp lại khó tránh khỏi sẽ xấu hổ thẹn thùng.
Lần xấu hổ này, dĩ nhiên đem chuyện phạm nhân nào đó, đều quên sạch.
Bàn tay to lớn của Tần Vô Phong đặt lên trán y: “Ân, may là không có phát sốt, ta vừa rồi đi quá gấp, sợ đông lạnh đến ngươi, Vân nhi, đứng lên trước, uống dược, uống xong ta giúp ngươi tắm rửa.”
Tần Vô Phong chậm rãi nói ra quyết định của mình, hắn dự định để Vân Khuynh mặt đỏ một chút, càng thêm đỏ hồng.
Vân Khuynh bỗng nhiên mở mắt, một đôi mắt màu mực có chút né tránh: “Không.”
Tần Vô Phong nhíu mày: “Không thế nào? Là không uống dược hay là không tắm rửa??”
“Không... Không cần đại ca hỗ trợ, tắm rửa để ta tự làm là được.”
Tần Vô Phong không nhìn kháng nghị lựa chọn của y, trực tiếp đem dược đưa đến bên môi Vân Khuynh: “Đến, uống dược trước, chuyện khác, một hồi nói sau.”
Nghe Tần Vô Phong nói, tâm Vân Khuynh bỗng nhiên nhảy lên, chuyện khác... Bao gồm cả chuyện khiến y phiền não vừa rồi sao???