Trước đại điện rộng lớn, mọi người ngạc nhiên khi nhìn thấy màn này. Vừa rồi mọi người thấy Doãn Thiên Chiếu đứng trên đài hô mưa gọi gió, thế mà đột nhiên hắn như vải rách bị thiên lôi phóng điện chết ngay tại chỗ. Tất cả các quan chức chứng kiến, đứng ngây người như phỗng, Hoàng Đế lớn tiếng kêu lên: “Nhanh lên! Mau tới xem đạo trưởng làm sao.”
Công công không để ý mưa vẫn tuôn xối xả, chạy như bay đến chỗ đạo trưởng xem hắn thế nào. Khi trở lại, công công có bộ dáng như tang tóc, nói: “Tâu bệ hạ, thân thể đạo trưởng bị sấm sét đánh trúng đốt cháy khét, bây giờ không còn nhận ra hình dáng hắn nữa.”
Hoàng Đế nắm chặt tay, bỗng cảm thấy khiếp sợ vô cùng đến nổi nói không ra lời.
Chứng kiến cảnh này, Tấn vương và Nghi quý phi hoàn toàn bị chấn động. Tấn vương thực sự không tin vào mắt mình. Vì muốn trừ khử Bàng Lạc Tuyết, hắn và Nghi quý phi đã tốn bao công sức dàn dựng nên vở kịch này. Dựa vào tài năng hiểu được thiên thời cùng với tri thức về thiên văn của Doãn Thiên Chiếu cộng với đêm nay lại có sấm chớp giật liên hồi, gió mạnh gào thét, mưa rào tầm tã, đây là thời điểm thích hợp nhất để tuyên bố lời thề thần thánh, đổ tội cho Bàng Lạc Tuyết. Vả lại, Hoàng đế vốn là người rất tin tưởng vào đạo giáo nên mọi việc trong cung, từ lớn đến nhỏ đều phải tuân theo luật đạo, giáo điều. Lẽ ra hôm nay là ngày tốt, thích hợp cho việc trừ khử Bàng Lạc Tuyết. Vậy mà…. Ngàn vạn lần Tấn vương vẫn không ngờ tới tình huống Doãn Thiên Chiếu bị thiên lôi chiếu thẳng, đánh ngay giữa đầu hắn. Thật đáng tiếc! Doãn Thiên Chiếu là người mà hắn đã chọn lựa tỉ mỉ mới đưa vào cung thế mà giờ đây lại chết thảm thế này. Hắn thật sự không cam tâm.
Lúc này, trong đám người đứng phía dưới bỗng xuất hiện một đạo nhân cười to nói: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!”
Hoàng Đế nhận ra đó là Quý Vĩ Thắng, nên giận tím mặt nói: “Sư phụ của ngươi gặp bất hạnh, có gì vui mà đáng chúc mừng.” Kẻ bị sét đánh chết dĩ nhiên là người đã phạm vào luật trời. Nhưng Hoàng Đế thực sự không thể đoán ra được một đạo nhân như Doãn Thiên Chiếu vì sao lại chọc giận thiên địa?
Sắc mặt Quý Vĩ Thắng vui mừng nói: “Tâu bệ hạ, Đạo môn có vô số tu giả (người tu hành), phần lớn đều chết trên đường tu luyện, chỉ có rất ít người có thể tu đến Độ Kiếp kỳ (cảnh giới cao nhất trong tu luyện). Sư phụ của ta có thể tu hành đến bước này, chỉ thiếu mất lượt thiên kiếp là có thể phi thăng. Nhưng thiên kiếp này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, thậm chí có rất nhiều người chưa chờ được đến Thiên kiếp thì đã chết như vậy rồi. Sư phụ của ta chính là cao nhân đắc đạo, vừa nãy hắn bất ngờ đụng tới Thiên kiếp nên nếu bình yên vượt qua thì cũng chỉ ở vị trí Kim tiên mà thôi”
“Nhưng nếu trở thành Kim tiên thì sẽ phi thăng thành tiên, vậy sao lại bị đánh đến cháy đen như vậy?” Hoàng hậu thực sự không hiểu nói.
Quý Vĩ Thắng thở dài một hơi, Nói: “Nương nương có chỗ không biết, thân thể cháy đen nghĩa là sư phụ không thể vượt qua cửa ải, tương lai chỉ có thể làm tán tiên. (Loại Tiên Sĩ vì mất tiên thể mà không thể vào luân hồi, không đạt được đại đạo, xem như là người bị ông trời vứt bỏ, mỗi một ngàn năm phải chịu sự trừng phạt theo luật trời).”
Hoàng đế nghe nói Doãn Thiên Chiếu không thể thành công Độ Kiếp, thân thể lại biến thành tán tiên thì lấy làm kinh hãi, nói: “Doãn đạo trưởng là cao nhân đắc đạo, vì sao hắn không qua được Thiên kiếp?”
Lúc này sắc mặt Quý Vĩ Thắng không còn nụ cười nữa, thay vào đó là vẻ mặt thần bí, nói: “Tâu bệ hạ, Thiên kiếp chính là trong vạn người chỉ có được một, có thể gặp mà không thể cầu. Sư phụ của ta dựa vào năng lực tu hành của bản thân, vốn có thể bình yên vượt qua, nhưng đáng tiếc vừa nãy hắn đã tiết lộ thiên cơ.”
Tiết lộ thiên cơ sao? Nói như vậy, Doãn đạo trưởng không thể thành công Độ Kiếp là bởi vì do tiết lộ thiên cơ nên bị ông trời trừng phạt sao? Mọi người đều nghĩ như vậy. Bọn hắn rất mê tín, ngày thường nhìn thấy Doãn đạo trưởng muốn mưa liền có mưa to, cầu tuyết sẽ có tuyết lớn, hắn còn linh thiêng hơn Khâm Thiên Giám(*). Huống chi, vừa nãy Doãn Thiên Chiếu đứng trên đài vung vẩy, chốc lát lại có sấm vang chớp giật, cuồng phong gào thét, cảnh tượng bầu trời quả thật kì dị. Hơn nữa, bọn họ đã thấy tận mắt cảnh tượng trời đất rung chuyển nên không thể không tin.
(*)Khâm thiên giám (欽天監, Directorate of Imperial Observatory) là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
Bàng Lạc Tuyết nở nụ cười, còn Bát công chúa vẫn che mắt, nói: “Thi thể kia đã được xử lý chưa?” Bàng Lạc Tuyết lạnh nhạt nói: “Công chúa, đó không phải thi thể, đó là xác của Doãn đạo trưởng“. Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Triệu Chính Dương đang lẩn khuất đâu đó trong đám người kia mà hắn cũng dịu dàng nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy ý cười.
Cuối cùng Bàng Lạc Tuyết cũng hiểu rõ, Triệu Chính Dương nói bỏ thêm chút đồ vật gì nghĩa là gì rồi. Nhưng nàng không biết huynh ấy đã nhúng tay vào việc thiên lôi đánh trúng đầu lão đạo sĩ hay là huynh ấy động tay động chân lên người lão đạo sĩ. Cuối cùng Bàng Lạc Tuyết rất muốn biết hắn là sao làm được việc ấy. Nàng nhìn lão đạo sĩ Doãn kia bị sấm sét đánh trúng, đột nhiên ngã ầm xuống đất, mắt trợn trắng thật sự rất kinh ngạc. Doãn Thiên Chiếu vốn am hiểu thuật bói toán, thiên văn thì sao hắn lại không bói ra được hôm nay chính là ngày tận thế của hắn? Nàng vốn tưởng rằng hắn biết thuật bói toán là nhờ vào tài năng vốn có của hắn khiến Bàng Lạc Tuyết căng thẳng rất lâu, nhưng giờ xem ra hắn chỉ là một lão đọa sĩ giả danh, lừa bịp mà thôi.
Quý Vĩ Thắng lại hành lễ nói:“ Tâu bệ hạ, dù sư phụ hy sinh tính mạng cũng muốn tiết lộ Thiên Cơ. Vì vậy, thần khấn xin bệ hạ xem cẩn thận tờ giấy này, người nhất định phải diệt trừ hậu hạo.”
Hoàng Đế nghe vây cũng thấy có lý nên cẩn thận xem xét. Sau đó, sắc mặt hắn biến dạng, đen như mặt lão đạo sĩ bị sét đánh trúng khi nãy.
Hoàng hậu giật mình nhìn hắn, tò mò đến gần xem tờ giấy trong tay hắn viết gì. Sau khi xem xong, sắc mặt nàng cũng cực kỳ quái lạ, nhưng chỉ tỏng chốc lát khỏe miệng nhếch lên, nở nụ cười thật tươi.
Trong giấy chỉ rõ một người phụ nữ, chính xác là một mỹ nhân, hơn nữa mỹ nhân này lại rất gần với Hoàng Đế lại từng được hoàng đế sủng ái cũng hơn hai mươi năm. Hoàng Đế giận tím mặt, bước xuống tát vào khuôn mặt đang dương dương tự đắc đứng đợi Bàng Lạc Tuyết gặp nạn của Nghi quý phi. Còn Nghi quý phi không hề phòng bị, tự nhiên bị đánh đến nỗi thân thể lảo đảo, ngã xuống bậc thang, toàn thân dính đầy bùn đất.
Trên giấy, ngoài khuôn mặt rất giống với Nghi quý phi còn có một hàng chữ “yêu tinh chuyển thế khiến thiên hạ đại loạn”
Hoàng đế nắm chặt tờ giấy, gương mặt tỏ vẻ phẫn nộ đến vô han: “Tiện nhân này! Là ngươi sao? Đúng thật là ngươi.”
Doãn Thiên Chiếu cũng từng nói có người khác Hoàng Đế, khiến hắn sinh bệnh liên miên. Người này có mệnh số rất cao, có thể khắc cả Đông Tần quốc, lật đổ giang sơn của Hoàng Đế.
Bát công cháu hoảng sợ, nắm lấy cánh tay Bàng Lạc Tuyết: “Thật là đáng sợ, Nghi quý phi nương nương là yêu tinh.”
Lúc này, Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy trong mắt Vương Nam có vẻ nghi ngờ. Sau đó, nàng nhìn thấy Tấn Vương chạy vội ra ngoài, đỡ Nghi quý phi đang ngồi dưới bậc thang dậy, lớn tiếng nói: “Tâu phụ hoàng, sao người lại làm vậy?” Tấn vương cũng khiếp sợ, nhanh chóng đỡ Nghi quý phi dậy, lo lắng hỏi.
Nhưng lúc này hắn không quan tâm đến sự nổi giận của Hoàng đế mà hắn bỗng cảm thấy nổi giận vì hành vi của hoàng đế đối với mẫu phi của mình.
Hoàng Đế nổi trận lôi đình: “Mẫu phi của con lại chính là yêu tinh. Trẫm sủng ái nằng nhiều năm như vậy mà nàng lại muốn hại trẫm, hại cả giang sơn của trẫm.” Lúc này, Hoàng đế nghĩ tới lũ lụt ở phương nam, hạn hán ở phương Bắc... Lại nghĩ về những thiên tai xảy ra hàng năm. Hắn lắc đầu thầm nghĩ Nghi quý phi chính mối hiểm họa khôn lường cho Đông Tần quốc. Ông trời cũng đã báo trước mà tại sao hắn lại bỏ qua, không phát hiện ra được sự thật này.
Mưa vẫn tầm tã, từng giọt mưa rơi xuống trên người Nghi quý phi và Tấn vương. Thân thể Tấn vương không đến nỗi nào nhưng dung mạo của Nghi quý phi nhìn thật thảm hại. Son phấn đều theo nước mưa trôi xuống, chúng chảy xuống từng lớp từng lớp khiến khuôn mặt nàng thoạt nhìn trông thật buồn cười. Nàng lớn tiếng khóc than: “Bệ hạ, bệ hạ thần thiếp không có, thần thiếp thật oan uổng.” Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng trên giấy viết là Bàng Lạc Tuyết, làm thế nào lại trở thành nàng đây?
Bàng Lạc Vũ chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không tự chủ được xiết chặt khăn tay. Thật đáng chết! Đây chính là kế hoạch mà Tấn vương nói tới sao? Đám ngủ xuẩn này đã phá hỏng kế hoạch hết rồi. Nàng phải gả cho Tấn vương mà giờ hắn lại biến mẫu thân hắn thành như thế này thì liệu ngôi vị đương kim hoàng thượng có rơi vào tay hắn được không?
Hiện tại, Tấn vương thực sự tức giận đến nỗi đầu muốn nổ tung. Trước đó, hắn cũng đã lên kế hoạch muốn hãm hại Bàng Lạc Tuyết. Mọi đường đi bước bước của nàng sẽ là bàn đẩy để mình chiếm được ngôi vị. Hiện giờ tuy hắn biết rõ mình không thể cứu được Nghi quý phi nhưng hắn vẫn phải cố gắng hết sức để cứu nàng vì nàng chính là mẫu thân của hắn. Nếu hắn bỏ mặc mẫu thân mình thì người trong thiên hạ sẽ nhìn hắn thế nào? Vả lại, tuy mẫu thân hắn độc ác, thâm hiểm với người khác nhưng lại đối xử với hắn vô cùng tốt. Vẫn biết rằng hắn cầu xin hoàng đế tha mạng cho mẫu phi mình sẽ càng khiến hoàng đế thêm nổi trận lôi đình nhưng hắn vẫn phải làm vì sự sống còn của mẫu thân mình.
“Tâu phụ hoàng, mẫu phi vô tội. Mẫu phi hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Mong hoàng thượng lượng thứ.” Tấn vương hô lên.
Yến quý phi ngồi bên cạnh Hoàng Đế đồng tình nói: “Bệ hạ, Yến quý phi thấy tỷ tỷ không giống yêu tinh”
Nghi quý phi cắn chặt môi dưới, thậm chí trên môi còn rướm máu, run rẩy nói: “Bẹ hạ, bệ hạ, ngài phải tin tưởng thần thiếp.”
Lúc này, Tấn vương và thân nhân của Nghi quý phi cũng quỳ xuống. “Bệ hạ, bệ hạ, nương nương thật oan uổng.”
Vì giao tình giữa Nghi quý phi và các phi tử tỏng cung cũng không tệ nên bọn họ bỏ qua nghi kỵ mà đứng dậy hành lễ, nói giúp cho Nghi quý phi: “Bệ hạ, ngài vẫn nên cân nhắc một chút, không nên đổ oan cho Nghi quý phi.”
Lúc này, Triệu Chính Dương cũng đứng ra nói: “Phụ hoàng, dù Nghi quý phi có điều gì không đúng, xin người nể tình Tấn vương mà tha mạng cho nàng.”
Thân nhân của Nghi quý phi cũng chờ mong nhìn Hoàng Đế với ánh mắt cầu xin. Bọn họ có thẻ có vị trí như ngày hôm nay cũng đều do công lao của Nghi quý phi. Ngay cả phụ thân của Nghi quý phi cũng nhờ vào việc nàng sinh ra Tấn vương nên mới được hoàng đế sắc phong là Thanh Bình Hậu.
Hoàng Đế nhìn mọi người cứ quỳ ở dưới bao gồm cả Tấn vương, Nghi quý phi... lại quét mắt nhìn qua hoàng hậu, lúc đó hắn bỗng cảm thấy do dự.
Yến quý phi nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Bệ hạ, chuyện đã như vậy thì không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Doãn đạo trưởng thực sự rất đáng thương...”
Nghĩ đến Doãn Thiên Chiếu, nhất thời ánh mắt Hoàng Đế lóe lên ánh sáng đáng sợ. Bàng Lạc Tuyết cúi đầu, trong mắt tỏ ý vui vẻ. Yến quý phi này thật tài giỏi, nàng diễn xuất còn đặc sắc hơn những vũ công múa hát. Nàng nói mấy lời này thật đúng lúc đúng thời. Xem ra tâm tư của Yến quý phi cũng không khác gì mình, có thể nói nàng hận Nghi quý phi không ít.
Yến quý phi nói câu này còn không phải muốn tiễn Nghi quý phi ra đi sao? Thật là chẳng tốn chút sức lực mà có thể nhổ được chiếc gai trong mắt. Thật cao thâm.