Ánh mắt của hoàng đế nhìn Nghi quý phi càng ngày càng lạnh, không còn vẻ ôn nhu và sủng ái như xưa nữa mà như nhìn một nữ nhân ranh ma, quỷ quyệt đang có mưu đồ hãm hại giang sơn của hắn. Thà giết chết một nữ nhân như vậy hơn là bỏ sót. Hắn phất tay nói: “Người đâu? Lập tức xử tử Nghi quý phi.”
Lúc này, Hoàng Đế cực kỳ vô tình, lãnh khốc. So với một hoàng đế ngày thường trông như hai người khác nhau, ngay cả hoàng hậu cũng âm thầm hoảng sợ. Một bên là các phi tử muốn cầu xin hoàng thượng tha mạng nhưng không dám mở miệng, một bên là những người đang cười nhạo trên sự đau khổ của người khác cũng cảm thấy hoàng thượng là bậc đế vương tàn khốc, vô tình... Bàng Lạc Tuyết thở dài một hơi, thầm nghĩ Hoàng Đế vốn mê tín đạo giáo, thường ngày uống nhiều đan dược nên tính tình nóng nảy dễ tức giận, càng thêm đa nghi. Trong tình huống như vậy, hắn thà rằng giết nhầm một ngàn người, cũng tuyệt đối sẽ không buông tha một người. Vì lẽ đó, dù cho Nghi quý phi có phụ thân Thanh Bình Hậu làm chỗ dựa, dù cho vô số người cầu xin cho nàng thì dưới cơn thịnh nộ hoàng thượng cũng tuyệt đối không tha thứ cho nàng. Hắn tuyệt đối không tha thứ cho kẻ nào có âm mưu làm hại giang sơn của hắn. Không một ai.
Nghi quý phi bị dọa đến nỗi đầu tóc rũ rượi. Lúc này, mọi người không còn nhìn thấy một Nghi quý phi cao sang, quý phái, đoan trang, hoà nhã mà thay vào đó là một hoa dung thất sắc (ý là khuôn mặt xinh đẹp đang tỏ vẻ hoảng hốt sợ hãi). Nàng liều mạng dập đầu nói: “Bệ hạ, một ngày phu thê trăm ngày ân ái. Ngài không nể tình thần thiếp hầu hạ người nhiều năm như vậy thì cũng phải nể tình Tấn vương. Bệ hạ, người không nên tin lời đạo sĩ kia.”
Hoàng Đế lạnh lùng nói: “Đem đi”
Nghi quý phi liều mạng hô to: “Thần thiếp oan uổng. Thần thiếp oan uổng. Bệ hạ, thần thiếp có lời muốn nói.” Chỉ cần nói ra sự thật Doãn Thiên Chiếu là giả, chỉ cần vạch trần thân phận thật sự của hắn, chỉ cần nói rõ bọn họ đã cấu kết với Doãn Thiên Chiếu để đưa hắn vào cung với mục đích lừa gạt bệ hạ thì nàng cũng còn có hi vọng sống. Dù sao tội hãm hại công chúa cũng còn nhẹ hơn so với tội hãm hại giang sơn xã tắc Đông tần quốc. Nghĩ vậy, Nghi quý phi lập tức muốn đứng lên nói ra sự thật. Nàng biết đây chính là cơ hội sống sót duy nhất của nàng.
Tấn vương lo lắng nhìn chằm chằm Nghi quý phi, hắn đột nhiên nhận ra rằng mình phải ngăn mẫu thân lại, không thể để bà tiếp tục nói. Nếu bà nói ra hết sự thật, thì chỉ sợ hoàng đế sẽ biết âm mưu bọn họ dùng Doãn Thiên Chiếu hãm hại Bàng Lạc Tuyết để lấy lòng vương gia, sẽ biết mục đích và dã tâm soán ngôi hoàng đế của hắn. Mà hoàng đế chỉ cần phái người đi điều tra một chút thì sẽ biết rằng bọn họ cố ý lôi kéo vương gia là có mưu đồ khác. Không cần nói, ai cũng có thể đoán kết quả thế nào. Đến lúc đó, hoàng đế cũng sẽ trở mặt với hắn. Hắn sẽ mất đi mẫu phi. Tuy Thanh Bình Hậu có thể che chở cho hắn vì hắn chính ngoại tôn do Nghi quý phi sinh ra, nhưng hắn tuyệt đối ngăn cản Nghi quý phi nói ra sự thật này. Vì vậy, hắn nhanh chóng bước tới đỡ bà nhưng thân thể Nghi quý phi đột nhiên co giật liên hồi. Bà quay sang liếc nhìn Tấn vương, đôi mắt trợn trắng và đôi môi rướm máu muốn nói gì nhưng không thể nói thành lời khiến Tấn vương hoảng sợ.
Không ai phát hiện ra bộ dạng kì lạ đó của Nghi quý phi. Tất cả mọi người đều cho rằng bởi vì Nghi quý phi đang hoảng sợ quá độ nên không biết nói gì nhưng Bàng Lạc Tuyết thì khác. Nhìn góc độ bên ngoài ai cũng cho rằng Tấn vương đang đỡ Nghi quý phi nhưng Bàng Lạc Tuyết không tin. Nàng đột nhiên tiến lên mấy bước, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, Tấn vương chính là một kẻ trùm độc dược. Hắn khiến người ta muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, độc dược này không chỉ giết người mà có thể dùng để hành hạ người khác.
Lúc này, Hoàng Đế đã ra mệnh lệnh nên binh lính bước tới trực tiếp kéo Nghi quý phi đi, còn Tấn vương làm bộ liều mạng kéo lại, nhưng bị thị vệ của Hoàng Đế mạnh mẽ ngăn cản nên hắn kêu khóc thảm thiết “Mẫu phi.” Hắn lớn tiếng than khóc phảng phất thương tâm tới cực điểm, còn Nghi quý phi chỉ thở hổn hển, dùng sức vào mười ngón tay cố gắng bám chặt lấy mặt đất. Cuối cùng nàng không còn sức lực nên buông tay, chỉ in lại trên mặt đất những vết máu đỏ sậm khiến ai thấy cũng hoảng hồn. Không lâu sau đó, những vệt máu đó cũng được các thái giám dọn sạch sẽ.
Thanh Bình Hậu nhìn cảnh trước mắt, trong lòng đau khổ, không dám xông lên cứu nữ nhi mình mà chỉ nuốt lệ bước tới đỡ Tấn vương đứng lên, nói: “Điện hạ, xin điện hạ nén bi thương.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn lên Hoàng Đế, đáy mắt thoáng qua tia thù hận nhưng rất nhanh chóng biến mất, không để ai kịp nhìn thấy. Mọi người chỉ thấy trước mắt là một ông lão cô đơn đau xót vì mất nữ nhi yêu quý của mình, “Bệ hạ, lão thần thay nữ nhi mình tạ ân điển của hoàng thượng, nhưng điện hạ Tấn vương vô tội, khấn xin bệ hạ tha thứ cho hắn.”
Hoàng Đế lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ nhưng cũng không mở miệng nói câu nào. Cơn mưa to đã làm y phục lẫn thân thể của Tấn vương và Thanh Bình Hậu ướt hết từ trên xuống dưới, nhìn bọn họ vô cùng chật vật. Cuối cùng, Hoàng Đế chậm rãi nói: “Quên đi thôi, trẫm sẽ không trách các ngươi, chỉ xử phạt yêu tinh kia vì dù sao nàng cũng là người được trẫm sủng ái trong nhiều năm qua và nàng cũng là mẫu thân của Tấn vương.”
Đương nhiên, hắn luôn tin tưởng rằng Nghi quý phi chính là yêu tinh, từ đó có thể thấy được nếu kế hoạch của Nghi quý phi và Tấn vương thành công thì bây giờ Bàng Lạc Tuyết có bao nhiêu thê thảm? Đối với người cùng chăn gối với mình, Hoàng Đế còn nhẫn tâm như vậy thì chẳng lẽ hắn lại lưu tình với Bàng Lạc Tuyết sao? Triệu Chính Dương cười lạnh một tiếng, Nghi quý phi đã gieo gió thì phải gặt bão thôi. Còn Tấn vương, khi mất đi Nghi quý phi, thì hắn còn có thể trông chờ vào Thanh Bình Hậu sao? Hiện giờ họ vẫn đoàn kết chặt chẽ đó, nhưng sau này thì sao? Tấn vương cũng như toàn phủ Thanh Bình Hậu mất đi Nghi quý phi như mất đi một cánh tay, thậm chí là một cánh tay rất quan trọng. Còn ngoại tôn có đáng giá đối với phủ Thanh Bình Hậu đến nỗi khiến họ một mực bảo vệ hắn trong việc tranh đoạt. ngôi vị hoàng đế hay không thì đó lại là một chuyện khác?
Bạch Quân Nhược chứng kiến cảnh này cũng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Bàng Lạc Tuyết nhưng hắn không rõ đó là mối quan hệ gì? Hắn cảm thấy mình cũng nên hỏi rõ Bàng Lạc Tuyết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng tự trong thâm tâm hắn cũng cảm thấy đây là trò hay.
Sau đó, thái giám hồi bẩm lại nói: “Nghi quý phi nương nương đã thăng thiên.”
Hoàng Đế thở phào nhẹ nhõm, quay đầu sang hoàng hậu nói: “Hôm nay là ngày hoàng hậu tổ chức yến hội, ta không nên ra tay vào lúc này nhưng chuyện này có liên quan đến giang sơn xã tắc, ta không thể không điều tra rõ việc này.”
Hoàng hậu vốn căm ghét Nghi quý phi, lần trước vì chuyện trâm cửu vĩ có chút hiểu lầm, lại thêm Nghi quý phi kiêu căng vì được hoàng đế sủng trong thời gian dài, nên nàng làm bộ thương cảm nói: “Thần thiếp thực sự không ngờ Nghi quý phi muội muội lại là yêu tinh. Âu đây cũng là số mệnh của nàng.”
Yến quý phi lại phảng phất nét mặt thương xót nhưng ánh mắt của nàng lại có vẻ đắc ý.
Bát công chúa run lẩy bẩy, kéo cánh tay Bàng Lạc Tuyết nói: “Tuyết Nhi tỷ tỷ, hôm nay yến hội cũng xong rồi. Chúng ta trở về thôi.”
Bàng Lạc Tuyết đứng im một chỗ không nhúc nhích, hình như nàng đang chờ đợi cái gì, ánh mắt long lánh toả sáng. Bát công chúa nhìn nàng với ánh mắt kì lạ, đang tự hỏi không biết Bàng Lạc Tuyết đang chờ đợi điều gì. Lúc này, trong đại điện không có bất kỳ tiếng động nào, mọi người cũng không biết nên làm gì, càng không biết nên chờ đợi ý chỉ của Hoàng Đế trở về chỗ tiếp tục bữa tiệc hay là cứ vậy mà bỏ về. Vì vậy, hành động của Bàng Lạc Tuyết lúc này không có gì sai, trái lại là rất bình thường.
“Yến tiệc vẫn sẽ tiếp tục.” Hoàng Đế liếc mắt nhìn Thanh Bình Hậu với sắc mặt khó coi, từ từ nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn xuống đất. Nàng rất rõ tính tình của hoàng đế. Hôm nay, hắn đột nhiên xử tử Nghi quý phi thì hắn sẽ không nghĩ mình sẽ có lúc hối hận. Trái lại, hắn nghĩ hôm nay Thanh Bình Hậu bị mất đi một nữ nhi thì đương nhiên lão sẽ rất đau lòng. Vì thế hoàng đế nhất định sẽ bồi thường một phần thưởng khác. Thật vậy, đợi mọi người định vị chỗ ngồi, hoàng đế ôn hoà nói: “ Thanh Bình Hậu, ngươi cũng còn một nhi nữ còn ít tuổi, chắc năm nay cũng mười tuổi.”
Sắc mặt Thanh Bình Hậu đang bị kinh sợ bởi việc nhi nữ bị ép chết, lão vẫn còn run rẩy, trầm giọng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, tôn nữ Mặc Dương của vi thần xác thực đã mười tuổi.”
Hoàng Đế gật gù, nói: “Trẫm nhớ nàng còn chưa được định hôn. Hay là vậy đi, Thất hoàng tử cũng đã mười một tuổi, hai đứa bé cũng rất hợp tính, ta định hôm nay sẽ ban tứ hôn cho chúng. Chờ đến khi Mặc Dương đến tuổi cập kê thì sẽ cưới nàng làm chính phi.”
Mọi người đều nhìn nhau, vừa rồi mới có bão tố mà bây giờ Hoàng Đế nở nụ cười cực kỳ ôn hoà, không còn nhìn thấy vẻ tức giận khi nãy nữa. Vị đế vương này thật đa tâm, thực khó có thể dự đoán tâm tư của hắn.
Lệ quý phi mới vừa được sắc phong ngượng ngùng cười nói: “Bệ hạ, Thất công tử vẫn còn nhỏ, hà tất phải nóng ruột như vậy? Huống chi, Tấn vương và Dự vương vẫn chưa nạp phi, sao lại tới phiên bát hoàng tử đây?” Đùa gì thế, nha đầu phủ Thanh Bình Hậu mạnh mẽ lại hỗn xược, làm sao xứng với Thất hoàng tử của nàng?
Hoàng Đế mỉm cười nói: “Đây là hai việc khác nhau, trẫm sẽ suy tính việc Dự vương kết hôn cũng như việc chuẩn bị đón dâu của Tấn vương. Ta nghe nói Thanh Bình Hậu có phương pháp giáo dục rất nghiêm, Mặc Dương lại am hiểu thi ca từ nhỏ nên ta ban hôn cho Bát công tử làm chính phi.”
Bàng Lạc Tuyết lẳng lặng mỉm cười, Tấn vương vốn là người nhà với Thanh Bình Hậu, nhưng mối liên giữa họ chính là Nghi quý phi, một khi mối liên hệ ràng buộc cuối cùng cũng mất thì Tấn vương cũng sẽ trở mặt. Hoàng Đế làm như thế có hai mục đích: một là muốn cảnh cáo Tấn vương, phòng ngừa hắn bởi vì mẫu phi bị giết mà sinh lòng oán hận; hai là muốn cho Thanh Bình Hậu biết, bất kỳ lúc nào lệnh hoàng đế là nghiêm minh, có thể để cho ngươi chết thì ngươi phải chết, còn có thể sủng ngươi thì sẽ sủng đến tận trời cao. Vị trí chính phi Thất hoàng tử không phải muốn có là có, có vô số người muốn đều không được.
Thanh Bình Hậu lại không nghĩ sâu xa như vậy, hắn nguyện ý theo sự sắp xếp của hoàng đế đồng thời tạ chủ long ân, dù sao Thất hoàng tử cũng chỉ là tiểu hài nhi, mà Mặc dương cũng là tiểu thư nhà quyền quý. Thanh Bình Hậu vốn muốn tranh biện vài câu, nhưng nhìn thấy ánh nhìn cảnh cáo của Lệ quý phi nên khoé miệng hắn giật giật, cuối cùng không nói gì.
Vừa lúc Bàng Lạc Tuyết thấy ánh mắt không cam lòng kia thì nàng không nhịn được nên cúi đầu mỉm cười.
Ngay lúc mọi người tỏ vẻ có chút lúng túng, cũng chỉ là cười gượng qua loa, ngay cả hoàng hậu và các phi tử đều mất tập trung, thì Hoàng Đế lạnh nhạt nói: “Không phải hoàng hậu cũng sắp xếp ca vũ nhạc rồi sao?”
Hoàng hậu vội vàng nói: “Còn không mau để vũ công lên đài diễn.” Lệnh hoàng hậu ban ra với giọng nói khô khốc, lạnh lùng khiến các thái giám đang từ khiếp sợ bỗng hồi phục tinh thần, vào trong mời các vũ công bắt đầu buổi diễn.
Vũ đạo vốn được chuẩn bị rất tỉ mỉ, Yến quý phi vì quan tâm đến Hoàng Đế nên tự mình bố trí. Ca vũ đều là mỹ nhân cao cấp, dáng người như liễu, khuôn mặt như hoa, kỹ thuật nhảy điêu luyện. Những lối vũ đạo như vậy nhất định sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Thật vậy, khi nhạc xướng lên, mọi người đều chăm chú lên đài để xem buổi biểu diễn. Chỉ trong chốc lát, họ hoàn toàn quên mất chuyện một Nghi quý phi cao cao tại thượng vừa mới bị hoàng thượng xử tử khiến họ một phen kinh hoàng.
Đế vương nổi giận thật sự làm người khác kinh hãi.