Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn buồng giam bên cạnh, chỉ là một đống xác chết chất chồng, nhìn thoáng qua dường như là thạc quân của Nạp đế. Nhưng để ý kỹ sẽ phát hiện vẫn còn một người sống, trên mặt là vẻ hoảng hốt đến cực điểm, y phục bị kéo lệch, rách nát, hạ thân vẫn còn chảy máu.
Người đó là Nạp Hoành Cơ!!
Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn nữ tước quý bên cạnh, nói: "Lấy y phục của ngươi che chắn nàng, rồi đem nàng đi cùng chúng ta."
"Tuân mệnh."
Nữ tước quý vội vàng cởi xuống ngoại sam, tiến đến bao bọc Nạp Hoàng Cơ vẫn còn đang hoảng hốt, ngay một chút phản ứng cũng không có nhìn vào còn tưởng là nàng đã chết rồi.
Nạp Thiểu Song nhìn theo, hốc mắt cũng đỏ lên: "Mười mấy người, giờ chỉ còn lại một mình nàng..."
Khanh Nhược Lan không nói gì, yên lặng ấn lên trán Nạp Thiểu Song một nụ hôn, nhanh chóng rời khỏi địa lao tối ẩm thấp này. Đến cổng đã thấy quân của mình chờ sẵn bên ngoài, dẫn đầu là Trần phó tướng.
Nhìn thấy Khanh Nhược Lan, Trần phó tướng kêu to: "Điện hạ, bên này!"
Dứt lời liền kéo ngay con hồng mao chiến mã đến chỗ Khanh Nhược Lan, nói tiếp: "Chỉ còn A Lý còn sống, tất cả hoàng tước đều đã chết cả rồi."
Khanh Nhược Lan đặt Nạp Thiểu Song ngồi lên ngựa, sau nắm lấy dây cương nhảy lên, đem nàng ôm chặt vào trong lòng.
"Đi, mau chóng rút lui!!"
Nạp Thiểu Song hốt hoảng gào lên: "Không được!!! Giúp cô lấy thi hài của mẫu hoàng và mẫu hậu rồi hẳn rời đi!!"
Trần phó tướng kêu lên: "Không kịp đâu, bọn chúng sắp đuổi tới rồi."
Khanh Nhược Lan suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định ghìm cương ngựa, xoay người chạy về hướng ngược lại: "Các ngươi ra ngoài đợi ta, ta giúp vương phi lấy thi hài!!"
"Điện hạ!!!!"
Bỏ ngoài tai lời khuyên nhủ của Trần phó tướng, Khanh Nhược Lan một mạch ôm Nạp Thiểu Song chạy về phía cổng lớn Kim Ngân điện, nơi đang treo xác của Nạp đế và Nạp hậu.
Đức vương không hổ là kẻ ngoan tâm, gϊếŧ kẻ thù xong vẫn chưa hả dạ, quyết chí đem xác Nạp đế treo lên chịu đựng gió sương trả mối thù ba mươi năm trước. Đối với nữ nhân mình yêu thích cũng đủ tàn nhẫn, bởi vì Tô Phỉ từ chối hắn, nên hắn cũng sẽ không tha cho nàng.
Nạp Thiểu Song ôm chặt lấy hai vai của Khanh Nhược Lan, che giấu đôi mắt đẫm lệ của mình, thì thào: "Cảm ơn..."
"Đừng nói như thế!!" Khanh Nhược Lan đè thấp giọng: "Ta đã nói rồi, nàng không cần cường đại, người cần cường đại là ta, hãy để ta bảo vệ nàng."
Nạp Thiểu Song càng rúc người vào lòng Khanh Nhược Lan hơn nữa, tựa hồ như tìm lại được cảm giác an toàn, một vòng tay đủ ấm áp đủ vững chãi để nàng dựa dẫm vào.
Mắt thấy phía trước là Kim Ngân điện, sau lưng là quân của Nạp La Hằng đuổi theo phía sau.
Ánh đuốc sáng loáng, tiếng nói của Nạp La Hằng đặc biệt vang: "Kẻ nào bắt và gϊếŧ được Khanh Nhược Lan, bản vương sẽ phong hắn lên làm nhất phẩm tướng quân!!!"
Một lời này khiến quân sĩ phía sau càng sục sôi nhiệt huyết, ra sức đuổi theo phía sau Khanh Nhược Lan, tay lăm lăm đao kiếm sáng loáng. Mắt thấy sắp đuổi kịp, Khanh Nhược Lan càng ra sức tăng nhanh tốc độ, không còn cách thi hài của Nạp đế và Nạp hậu bao xa.
"Song nhi, chuyện này giao cho nàng."
Nạp Thiểu Song hiểu được Khanh Nhược Lan muốn nói gì, tay siết chặt lại thành đấm, cố gắng hít một hơi thật sâu. Thắt lưng bị ôm lấy, sau đó cả người bị ném về phía trước, Nạp Thiểu Song lảo đảo chống đỡ đứng dậy, ba bước biến hai chạy về thi hài mẫu hoàng và mẫu hậu.
Khanh Nhược Lan ghìm cương ngựa, quay đầu lại, mũi kiếm sáng loáng, tựa như Tu La đến đòi mạng. Đường kiếm lưu loát cắt ngang cổ một tên không biết sống chết xông tới, hoàn hảo đứng chắn phía trước bảo vệ Nạp Thiểu Song.
Nạp Thiểu Song quay đầu lại, nhìn thấy Khanh Nhược Lan vẫn đang bận rộn chiến đấu, chỉ còn biết tăng nhanh cước bộ hơn nữa. Mũi chân quét trên mặt đất lấy đà nhảy lên, xoay người nâng chân đạp vào cột bậc lên cao, từ tay áo phóng ra hai đạo ngân châm mỏng như cánh ve.
Dây thừng bị cắt đứt, thi hài đang treo trên xà cũng rơi xuống, Nạp Thiểu Song nhanh tay đón kịp nhưng vẫn bị kéo lùi về một đoạn xa. Ngay lúc nguy cấp đó quân của Khanh Nhược Lan cũng đuổi tới, như một cơn bão điên cuồng chém gϊếŧ, mở đường máu cho các nàng thoát thân.
Trần tướng quân chạy đến, kêu to: "Cô tử, đưa thi hài của Nạp đế và Nạp hậu cho bọn ta, bọn ta giúp ngài chiếu cố!!"
Nạp Thiểu Song tự cảm thấy bản thân đã là gánh nặng của Khanh Nhược Lan, nếu còn cố giữ thi hài bên cạnh thì chẳng khác nào ngáng chân của nàng ấy, đành phải giao cho Trần tướng quân chiếu cố.
Bàn tay trắng nõn đưa ra phía trước, Nạp Thiểu Song kịp thời nắm lấy, cả người được nâng lên kéo ngồi trên lưng ngựa.
Gió mưa vần vũ trên đầu, máu nhuộm đỏ cả thành trì, đêm nay mưa giăng kín lối người trở về.
Ai gieo xuống cơn gió nhẹ, thổi tung cánh hoa bạc giữa một trời mưa bão?
Năm ấy, nàng tựa đầu vào ngực trái của người, lắng nghe tiếng tim đập hối hả vì nàng, nghe ra được cả tiếng mưa tí tách rơi bên song cửa. Nàng hồng y, chân váy lướt qua làn mưa bụi vây giăng, lướt qua hồng trần khói lửa, chạm đến trái tim nhiệt huyết của một vị vương gia.
Mãi về sau, khi nhớ đến câu chuyện của năm ấy, Nạp Thiểu Song đều sẽ bất giác mỉm cười, không ai biết nụ cười ấy hàm ý điều gì, chỉ biết thanh xuân của nàng luôn sẽ có một người tên Khanh Nhược Lan.
...
Rời khỏi địa phận Dư quốc cũng là lúc mặt trời lên cao, đoàn quân mệt mỏi tìm nơi nghỉ chân, quyết định đóng quân tại một vùng đất hoang vu bốn bề phủ đầy cát vàng nóng bỏng.
Ghìm chặt cương ngựa, Khanh Nhược Lan từ trên ngựa nhảy xuống trước, sau đó mới ôm Nạp Thiểu Song xuống cùng mình.
Đôi bàn chân nhỏ nhắn vừa giẫm xuống nền cát vàng liền vô thố lùi lại muốn trở về trên lưng ngựa, lòng bàn chân sưng tấy đỏ ửng lên, dường như là rất đau. Cũng phải thôi, mọi người ở đây chân mang hài mới dám giẫm xuống cát, Nạp Thiểu Song đi chân trần giẫm xuống như vậy cho dù là mình đồng da sắt cũng chịu không nổi.
Nhìn thấy vậy Khanh Nhược Lan dứt khoát đem nàng ôm lên, một đường đi vào trướng bồng vừa được dựng lên.
"Chuẩn bị y phục và nước nóng cho vương phi, nhớ chọn y phục mềm mại một chút."
"Vâng."
Cho lui hết hạ nhân trong trướng, Khanh Nhược Lan mới cẩn dực đặt Nạp Thiểu Song ngồi xuống tháp, nửa quỳ nửa ngồi xem thử vết thương ở chân nàng. Cổ chân bị xích nhiều ngày lưu lại lằn đỏ chói mắt, cả cổ tay cũng vậy, trên chân còn có vài vết thương nhỏ vẫn đang chảy máu, làn da tái nhợt vì nhiều ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời.
"Nhược Lan."
"Hửm?"
"Sao lại cứu cô?" Nạp Thiểu Song yếu ớt hỏi: "Ngươi đâu cần phải liều mạng vì cô như vậy, chưa kể tình hình hiện tại của ngươi cũng không tốt hơn cô bao nhiêu."
Khanh Nhược Lan dịu dàng đặt chân Nạp Thiểu Song xuống nệm vải, sau đó mới ngẩng đầu lên, dịu dàng mở lời: "Ta đã nói rồi, nàng là vương phi của ta, trách nhiệm của ta là bảo vệ nàng."
Nạp Thiểu Song bật ra một tiếng cười: "Khanh Nhược Lan a Khanh Nhược Lan, cô biết ngươi không phải kẻ ngốc, không cần ở trước mặt cô giả ngốc. Ngươi cầu thân là vì cái gì, cô đều hiểu cả, nếu sau lưng cô không có Dư quốc chống đỡ các ngươi sẽ thay nhau đến cầu thân hay sao? Hiện tại cô không còn gì cả, Tây Dương cũng trở mặt không muốn giúp, ngươi nghĩ cứu cô ngươi sẽ được lợi ích gì?"
Khanh Nhược Lan nghiêng đầu quan sát biểu tình khổ sở trên mặt Nạp Thiểu Song, cuối cùng cũng buông ra một tiếng thở dài: "Nàng vẫn nghĩ ta là loại người đó sao?"
"Không cần cố che giấu làm gì." Nạp Thiểu Song tiếp tục: "Ta nghĩ ở ta vẫn còn có thứ gì mà ngươi cần, đúng không?"
"Phải."
Mặc dù đã lường trước được câu trả lời, nhưng trong lòng Nạp Thiểu Song vẫn tránh không được chua xót, nếu nàng không phải cô tử Dư quốc thì mấy ai chịu để mắt đến nàng?
Dung nhan khuynh thành thì sao? Cũng chỉ là một quân quý, dụng binh không được, ngoài chuyện làm ấm giường ra thì là thứ bỏ đi, chưa kể tính cách nàng như vậy, có bao nhiêu người chịu nổi?
Cuối cùng chẳng phải chỉ còn một mình hay sao? Hiện tại nàng chẳng là cái gì cả, người khác muốn chà đạp có thể tùy thời chà đạp, nàng còn có thể phản kháng vùng vẫy hay sao?
"Chỉ là..." Khanh Nhược Lan nắm bàn tay nho nhỏ của Nạp Thiểu Song, dịu dàng ấn xuống một nụ hôn: "Thứ ta cần chính là trái tim của nàng, tình yêu của nàng, chỉ cần nàng chịu dùng ánh mắt khác nhìn ta, vậy là đủ rồi."
Nạp Thiểu Song vô cùng kinh ngạc, mắt mở to trừng trừng nhìn Khanh Nhược Lan: "Đừng đùa giỡn cô."
"Ta chưa từng đùa giỡn nàng." Khanh Nhược Lan vân đạm phong khinh mở lời: "Cứu nàng trên phố không phải ngẫu nhiên, gần gũi nàng cũng không phải vô tình. Nếu nàng đã nói như vậy ta cũng sẽ nói rõ ra một lần, ta chính là theo đuổi nàng, muốn có được nàng nên mới kỳ công tính toán như vậy!!"
Những lời này đối với Nạp Thiểu Song thì có thể tính là lần đầu được nghe, người nói còn cố gắng dùng tiếng Dư để thổ lộ tâm tình của mình, khiến nàng có chút thụ sủng nhược kinh. Không nghĩ được kẻ xấu tính như nàng cũng có người nguyện ý cứu vớt lúc nguy khốn, bản thân càng không dám cưỡng cầu nhiều, bởi vì nếu đã thật tâm thì cần gì phải cưỡng cầu?
"Ngươi nói..." Nạp Thiểu Song thoáng ngập ngừng, lại né tránh ánh mắt thâm tình kia, vành tai nho nhỏ hơi đỏ: "Cô hiểu, nếu ngươi đã nói với mọi người cô là vương phi của ngươi, vậy... cô sẽ là vương phi của ngươi..."
Trong mắt Khanh Nhược Lan lóe lên tia mừng rỡ, vội vội vàng vàng nắm lấy tay Nạp Thiểu Song, lại không biết bộ dạng của bản thân có bao nhiêu buồn cười.
"Là nàng nói, ta không cho nàng nuốt lời." Khanh Nhược Lan cao hứng nói tiếp: "Nàng nhất định phải ở bên cạnh ta, làm vương phi của ta."
Nạp Thiểu Song nghiêng đầu che giấu vết ửng hồng trên đôi gò má, chầm chậm gật đầu.
Khanh Nhược Lan càng cười rạng rỡ hơn, dứt khoát ôm ngang Nạp Thiểu Song lên, đem nàng chạy ra khỏi trướng bồng.
Chưa kịp phản ứng gì đã bị Khanh Nhược Lan ôm lên rồi, Nạp Thiểu Song tránh không khỏi hoảng hốt, tay vội vàng níu chặt lấy vạt áo của nàng ấy, cả người vô thố co rúm lại.
"Làm gì vậy a?"
Mặc kệ Nạp Thiểu Song phản đối, Khanh Nhược Lan vẫn cứ ôm nàng đi ra ngoài, thu hút sự chú ý của quân sĩ bên ngoài.
"Điện hạ?"
Khanh Nhược Lan cao hứng nói: "Hôm nay cô tử chính thức đồng ý gả cho bản vương, vì thế bản vương cho phép các ngươi tối nay tổ chức tiệc, hảo hảo no say một bữa!!!"
"Tạ ơn điện hạ!!!!"
Mọi người phấn khởi còn Nạp Thiểu Song thì xấu hổ, âm thầm nhéo vào vai Khanh Nhược Lan một cái thật đau, nhe răng múa vuốt đe dọa.
"Ai cho ngươi tùy hứng như vậy?"
"Thất lễ quá, do ta cao hứng nên mới..." Khanh Nhược Lan ngại ngùng giải thích: "Ta cũng là do đợi chờ quá lâu mới được nàng đồng ý, phấn khởi lại chuyện không tránh khỏi..."
Những lời Khanh Nhược Lan nói thật sự có lý, Nạp Thiểu Song muốn bắt bẻ cũng không được, chỉ có thể hé miệng hít một hơi che giấu gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ của mình.