Ánh tà dương cuối cùng cũng buông xuống, nhường chỗ cho màn đêm âm u bao trùm cả bầu trời biên ải, xa xa là gió cát cuồn cuộn mãi không ngừng. Trăng giữa quan ải, nắng giữa sa mạc, những thứ khốc liệt nhất cũng là những thứ tươi đẹp nhất.
Có mấy ai nhìn thấy máu nhuộm đỏ vầng trăng?
Có mấy ai nhìn thấy nắng thiêu đốt thi hài?
Nạp Thiểu Song chưa từng nghĩ chiến tranh khốc liệt đến như vậy, nhưng sau khi tự mình trải qua một cuộc nội loạn, nàng đã hiểu vì sao mẫu hoàng lại chẳng bao giờ chịu đề cập chuyện chinh chiến với nàng. Đến cả mẫu hậu cũng ngăn cấm mẫu hoàng xuất chinh, lúc đó Nạp Thiểu Song còn nghĩ mẫu hậu là hồng nhan họa thủy, níu kéo bước chân của anh hùng. Nhưng hóa ra chiến tranh chưa bao giờ là tốt đẹp, thắng cũng phải nhìn con dân chịu khổ trong đói rét, thua thì đến ngay cả đói rét cũng cảm không được, chỉ có thể phơi thây ngoài đồng hoang.
Đem giấy bạc ném vào chậu than rực sáng, trong lòng Nạp Thiểu Song chưa từng tĩnh lặng đến như vậy. Hiện tại nàng chỉ còn một mình, Dư quốc mất, Tây Dương trở mặt, nàng chỉ như con cá bị ném trên mặt đất cố gắng giãy dụa thoi thóp sống từng ngày. Nếu còn không biết tính đường lui cho chính mình thì cũng sẽ có một ngày Nạp Thiểu Song nàng sẽ giống như Nạp Ân Tuyết và Nạp Xuyên, dùng cách tuẫn tiết để bảo tròn danh tiết.
Giữa đêm đen tăm tối đôi mắt Nạp Thiểu Song lại rực rỡ như phát sáng, là hòn ngọc quý trong bàn tay của Dư vương, giờ đây lại phải lưu lạc đến tận nơi biên ải xa xôi. Thời gian bào mòn thiên chân năm đó, khiến đứa trẻ ngủ say trong vòng tay mẫu thân cũng đến lúc phải tỉnh dậy, tự mình đương đầu với phong ba bão táp phía trước.
Ngón tay vuốt ve trên thân bình sứ thanh hoa xanh, ánh mắt Nạp Thiểu Song chưa từng phản chiếu một tia gợn sóng. Đau thương quá mức, đến khi qua đi chỉ còn cảm xúc khô sạn, đến ngay cả biểu lộ ra ngoài cũng lười biếng.
"Mẫu hoàng, mẫu hậu, hai ngài yên tâm, Song nhi nhất định thay các ngài báo thù, sẽ không để mẫu tử Nạp La Hằng hủy hoại cơ đồ đế nghiệp của Nạp gia ta."
A Lý nhìn thấy cô tử như vậy nhịn không được đau lòng, thà rằng cô tử khóc nháo, cô tử gào thét còn tốt hơn là trơ cảm xúc ra như vậy, lớp vỏ bọc ấy đang cố che giấu điều gì? Là một trái tim đang khát cầu hơi ấm, một đứa trẻ bơ vơ cần tìm điểm tựa, và một tâm hồn khao khát một bến bờ yên bình.
Vốn định bước đến an ủi cô tử, nhưng lại có một người nhanh hơn nàng, dứt khoát đem ngoại bào trên người phủ lên thân thể nhỏ đang không ngừng run rẩy kia.
"Ra ngoài cũng không mang theo phi phong, nàng tưởng như vậy là lợi hại lắm hay sao?"
Nạp Thiểu Song không trả lời, cứ nhìn hai bình sứ tranh hoa đặt trước mặt mình. Giấy bạc cứ cháy, hoa đèn cứ bay, thân ảnh kia cứ mờ ảo không ngừng, đến mức mắt nàng cũng nhòe dần đi.
"Ta ở đây." Khanh Nhược Lan vòng tay ôm lấy vai nhỏ của Nạp Thiểu Song, dịu dàng lại chậm rãi mở lời: "Ta sẽ thay thế Dư vương và Dư hậu chiếu cố nàng, sẽ không để nàng chịu thêm nửa điểm ủy khuất."
Nước mắt lăn dài trên gò má, lại bị gió lạnh quan ải thổi khô đi, chỉ còn một cảm giác đau rát ở khóe mi.
"Ân."
Nạp Thiểu Song chỉ "ân" một tiếng, nhưng một tiếng "ân" này đã bao trọn tất cả hy vọng, tất cả tin tưởng và cả sự dựa dẫm tuyệt đối của nàng dành cho Khanh Nhược Lan.
Không cần hỏi Khanh Nhược Lan cũng hiểu được Nạp Thiểu Song, nàng có thể khẳng định trên đời này chẳng ai hiểu Nạp Thiểu Song hơn Khanh Nhược Lan nàng!
Nhanh chóng đem Nạp Thiểu Song ôm lên, Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn A Lý, nàng ta hiểu ý liền chạy đến ôm hai bình sứ thanh hoa trở về trướng bồng trước.
Một đường giẫm lên cát vàng, đạp lên gió bấc, chưa bao giờ khí trời quan ải thôi khắc nghiệt như vậy, tựa như sóng trào dồn dập trong lòng Nạp Thiểu Song bây giờ. Nhìn dòng cát chảy dưới chân, tựa như vô ý lại như cố ý quấn quýt tay áo nàng, cổ chân nho nhỏ đung đưa khẽ khiến tiếng chuông bạc vang vọng giữa một đêm xuân yên ắng.
Trướng bồng sớm đã có nha hoàn ở bên trong dọn dẹp, thấy Khanh Nhược Lan bế cô tử đi vào không khỏi có chút ghen tỵ, tiếng nghị luận cũng nho nhỏ vang lên.
Mặc kệ xung quanh bàn tán cái gì, Khanh Nhược Lan trực tiếp ôm Nạp Thiểu Song về giường, sau mới chậm chạp nửa quỳ nửa ngồi nâng bàn chân nhỏ của nàng lên, cẩn dực tháo xuống đôi giày thêu hoa.
Nha hoàn trong trướng hít liền mấy ngụm lãnh khí, thầm than trong lòng, vương gia đúng là sủng vương phi lên đến trời!!!
Mà Nạp Thiểu Song cũng không ý thức được nên ngăn cản Khanh Nhược Lan giúp mình tháo hài, còn thản nhiên mở miệng: "Chân đều tê hết rồi."
"Đã dặn nàng mang hài vào rồi mà không nghe lời."
Khanh Nhược Lan quan sát bàn chân nhỏ vì lạnh mà đỏ bừng lên của Nạp Thiểu Song, trái tim trong lồng ngực cũng nhói một cái, cát sa mạc ngày thì nóng đêm thì lạnh, tiểu đông tây nhà nàng làm sao chịu nổi chứ?
"Người đâu, mang nước nóng lên cho vương phi."
"Vâng."
Nha hoàn bước đi còn nhìn lại thêm một cái, nhịn không được lắc đầu, thở dài một tiếng mới chịu đi tiếp.
Lát sau trở lại với một thau nước nóng vẫn còn nghi ngút khói, ở biên quan không giống ở trong cung, mọi thứ đều không có sẵn, để có nước nóng phải chạy đi rất xa để tìm củi, sau đó mới bắt đầu đun nước lên.
Đem thau nước nóng đặt xuống sàn, nha hoàn không nghe thêm được chỉ thị nào nên lẳng lặng lui xuống, đứng ở một góc quan sát.
Khanh Nhược Lan kiểm tra nhiệt độ nước một lúc, cảm thấy rất nóng, quyết định đợi thêm một lúc nữa mới cho Nạp Thiểu Song ngâm chân.
Lúc này lại nghe Nạp Thiểu Song mở lời: "Ngươi có thấy Mộc Lan và Tuyết Tử không? Cô lo lắng quá, lần trước nhờ có bọn chúng giúp đỡ nên cô mới không phải tuẫn tiết..."
Lời còn chưa nói xong lại nghe thấy tiếng nói tràn ngập nghi hoặc của Khanh Nhược Lan vang lên: "Tuẫn tiết? Sao lại tuẫn tiết?"
Nạp Thiểu Song hé miệng định nói, nhưng cuối cùng lại chọn yên lặng, từ từ lắc đầu.
Hai chân mày Khanh Nhược Lan thoáng chau lại: "Nàng nói, Nạp La Hằng kẻ cặn bã đó dám làm gì nàng?"
"Cũng không phải nàng làm gì cô, chỉ là nàng đột nhiên phát điên bổ nhào về phía cô, nói lung tung cái gì đó, may mắn là có Mộc Lan và Tuyết Tử giải cứu."
Khanh Nhược Lan vội vàng kéo Nạp Thiểu Song đứng dậy, trái phải trước sau nhìn một hồi mới hỏi: "Thật sự không sao?"
"Không sao thật." Nạp Thiểu Song vỗ vỗ vai của Khanh Nhược Lan trấn an: "Cô cũng không phải đèn cạn dầu để Nạp La Hằng tùy thời khi dễ như vậy."
"Nàng không sao là tốt rồi." Khanh Nhược Lan đem nàng kéo vào lòng, dịu dàng nói: "Biết tin nàng bị bắt, trong lòng ta vô cùng hoảng hốt, ta ngày đêm không nghỉ đến Dư quốc tìm gặp nàng, những ngày khổ sở đó ta sống không bằng chết. Nhìn thấy nàng bình an ta mới dám thở ra một hơi, sự sợ hãi dày vò ta mệt nhoài, đến cả tương tư nàng không ngày nào chợp mắt được, Song nhi, nàng có biết nàng hại nước hại dân thế nào hay không?"
Nạp Thiểu Song xấu hổ đánh vào bả vai Khanh Nhược Lan một cái, lại nghe thấy tiếng hít thở không thông của đối phương.
"Nhược Lan!? Ngươi bị thương sao?"
Khanh Nhược Lan nhẹ nhàng giữa lấy cánh tay của Nạp Thiểu Song, gượng gạo cười: "Không sao, chỉ hơi nhói một tí."
"Ngươi để yên, cô muốn xem!!"
Vừa nói Nạp Thiểu Song vừa ra sức kéo vạt áo của Khanh Nhược Lan, không hề biết nha hoàn bốn phía đang trố mắt nhìn nàng, mặt ai cũng trướng đỏ ngại ngùng.
Cô tử Dư quốc có khác, đúng là hào phóng mà~
Khanh Nhược Lan vội vã chụp cổ tay Nạp Thiểu Song lại, hắng giọng ho che xấu giấu hổ, nói: "Không nghiêm trọng lắm, ta cũng đã rửa sạch vết thương và băng bó kỹ lưỡng rồi."
"Cứ để cô xem một chút cũng có sao đâu!!" Nạp Thiểu Song kiên quyết nói: "Dù gì ngực của ngươi cô cũng sờ qua rồi mà!"
Nha hoàn bốn phía trừng mắt, cô tử, ngươi chiếm quá nhiều tiện nghi rồi!!
Loay hoay mãi vẫn không cởi xuống được y phục của Khanh Nhược Lan, Nạp Thiểu Song tức giận thu tay lại, đôi lưỡng sắc mâu lóe lên một tia bất mãn.
Khanh Nhược Lan bất đắc dĩ chỉnh lại y phục trên người mình, ôn giọng: "Nước cũng nguội rồi, ta giúp nàng ngâm chân."
Nạp Thiểu Song chỉ có thể thỏa hiệp, nhấc làn váy dài của mình lên để lộ cổ chân trắng nõn đeo một đôi chuông bằng đồng, mỗi khi cử động chuông đồng lại tinh tang kêu lên.
Cẩn dực nâng lên bàn chân của Nạp Thiểu Song rồi lại cẩn dực đặt xuống thau nước ấm, loạt động tác không nhanh cũng không chậm, tựa như sợ hãi bản thân sẽ khiến đôi chân đẹp đẽ ấy bị thương.
Lòng bàn chân được nước nóng vỗ về, tâm tình của Nạp Thiểu Song cũng tốt hơn, nàng nói: "Nhược Lan, cô không phải không hiểu nhân tình, hôm nay ngươi cứu cô một mạng, về sau cô sẽ tìm cách báo đáp ngươi."
"Giữa phu thê với nhau còn cần báo đáp hay sao?" Khanh Nhược Lan chăm chú xoa bóp mấy huyệt vị ở lòng bàn chân Nạp Thiểu Song, từ tốn tiếp lời: "Nếu nàng muốn báo đáp cũng được, dùng thân báo đáp đi."
"A?" Nạp Thiểu Song tròn mắt: "Người Trung Nguyên các ngươi báo đáp người khác bằng thân thể sao?"
"Tất nhiên là không phải rồi."
"Vậy sao ngươi bắt cô dùng thân báo đáp?"
"Bởi vì..."
Khanh Nhược Lan khom người, trong mắt ngập tràn tiếu ý, từ từ đặt lên mu bàn chân Nạp Thiểu Song một nụ hôn.
Nạp Thiểu Song bị hành động này dọa cho hoảng sợ, ở Dư quốc dù cho ngươi có thân phận có quý đến đâu thì cũng không thể bắt người khác hạ mình hôn chân ngươi. Thế mà hôm nay Khanh Nhược Lan lại quỳ xuống hôn chân nàng, điều này có biết bao dọa người a!? Có biết bao dọa ngươi a!!??
"Nhược Lan ngươi..."
"Người có thể yêu cầu nàng dùng thân báo đáp cũng chỉ có Khanh Nhược Lan ta, bởi vì ta cần nàng, ta thật sự rất cần nàng."
Gương mặt Nạp Thiểu Song nghẹn đỏ bừng lên, lúng túng kéo lại làn váy của mình: "Ân... cô biết rồi... ngươi... ngươi buông..."
Khanh Nhược Lan càng cười rực rỡ hơn, từ từ đặt chân Nạp Thiểu Song xuống thau nước, sau đó mới chậm chạp đứng dậy, đối nàng nói: "Nàng tranh thủ tắm rửa thay đồ đi, ta chờ nàng ở bên ngoài."
"Ách...ân..."
Tặng cho Nạp Thiểu Song một nụ cười, sau mới an tâm xoay người rời đi, không quên liếc mắt phân phó nha hoàn hầu hạ trong trướng bồng.
Khi Tầm vương đi rồi nha hoàn trong trướng vẫn còn luyến tiếc, ai~ Tầm vương đúng là một người si tình mà~ Ôn nhu kia có bao cô nương thèm khát a?
"Cô tử."
Nạp Thiểu Song giật mình nhìn ra sau lưng, vừa vặn bắt gặp A Lý, nghi hoặc hỏi: "Có gì sao?"
"Cô tử nên đứng dậy tắm rửa thay đồ rồi." A Lý hươ hươ bộ y phục trên tay: "Xem, Tầm vương đặc biệt chuẩn bị cho ngài đây, là y phục Trung Nguyên đó."
Trong nháy mắt gương mặt Nạp Thiểu Song trở nên khó coi: "Cô không mặc, cả đời này cô chỉ mặc y phục Dư quốc."
"Nhưng mà..." A Lý thở dài một tiếng, nói: "Cô tử, thời thế thay đổi rồi, ngài không thể cố chấp vậy được."
"Cô chỉ có một chấp niệm chính là báo thù rửa hận khôi phục Dư quốc mà thôi." Nạp Thiểu Song không chút do dự đặt tay lên ngực, đầu ngẩng cao, lưu loát nói: "Đó là tín ngưỡng của một cô tử!!!"
A Lý nhìn cô tử một lúc lâu, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp: "Điện hạ đoán không sai, biết trước ngài ngoan cố như vậy nên đã chuẩn bị sẵn y phục của Dư quốc cho ngài rồi, đến cả khăn trùm đầu ngài ấy cũng mang đến, ai~ có bao nhiêu tỉ mỉ a~"
Nạp Thiểu Song đắc ý: "Phu quân của cô phải như vậy mới được chứ."
A Lý liếc trắng mắt, nhưng cũng chẳng có ý kiến gì, tiến đến dìu Nạp Thiểu Song đi ra phía sau bình phong tắm rửa thay y phục.
Quá trình tắm rửa ở Trung Nguyên khác với Dư quốc rất nhiều, thường thì Nạp Thiểu Song sẽ tắm ở một hồ nước lớn đặt trong biệt cung, đó là nước thánh chảy từ thượng nguồn sông Thê Lạp. Trước khi tắm rửa sẽ phải niệm kinh cảm tạ các vị thần bảo vệ bốn phương, là cô tử lại cần phải nghiêm túc thực hiển điển lễ tạ ân hơn nữa, có thể nói để tắm được cũng mất trên dưới hai canh giờ.
Còn ở Trung Nguyên chỉ cần cởi đồ nhảy vào bồn là có thể tắm ngay, Nạp Thiểu Song ngứa ngáy tay chân, quyết định niệm kinh tạ tứ thần bảo vệ Dư quốc, niệm xong xuôi mới an tâm tắm tiếp.
Loay hoay một lúc cũng qua một canh giờ, A Lý phụ trách thay y phục và bới tóc cho Nạp Thiểu Song, dù gì nha hoàn trong trướng đều là người Trung Nguyên không biết cách hầu hạ cô tử hoán y bới tóc.
Một lúc lâu mới hoàn tất, A Lý trộm nâng tay lau mồ hôi, nhìn thành quả mình vừa đạt được không khỏi kiêu ngạo một phen.
Nạp Thiểu Song nhìn chính mình trong gương, hài lòng gật đầu, quay lại chấp tay đối A Lý cười nói: "A Lý, cảm ơn ngươi đã giúp cô."
"Ây, cô tử không cần làm thế, đây là trách nhiệm của A Lý mà." A Lý vịn vai Nạp Thiểu Song, xoay người nàng về phía gương đồng, xuýt xoa: "Trên đời này còn có ai đẹp hơn cô tử nữa hay không a?"
Nạp Thiểu Song kiêu ngạo hếch mũi: "Tất nhiên là không rồi."
A Lý cười phá lên, sau mới nhớ Tầm vương còn chờ ở bên ngoài liền vội vội vàng vàng kéo tay Nạp Thiểu Song chạy ra khỏi trướng bồng.