Một đường an ổn trở về Đông Minh quốc, tuy trễ hơn dự kiến nhưng vẫn về trước buổi tối. Lúc này ánh tà dương đã treo ngược trên cành cây, Nạp Thiểu Song nhìn đến ngây người, cảm tưởng như đang ở Dư quốc, nhìn thấy nắng treo mình trên cành Bảo Tử Đăng.
Thật nhớ hương thơm của Bảo Tử Đăng, nhớ cả mùi rượu...
An tĩnh nhắm mắt lại, đã đến lúc nàng đem sự yếu đuối ấy gϊếŧ đi triệt để, chỉ để lòng tĩnh lặng giữa muôn trùng bão táp.
Đến Đông Minh, khởi đầu mới...
Đoàn người dừng trước Tầm vương phủ, chẳng mấy chốc cửa lớn mở ra, quản gia nhanh chóng bước ra tiếp đón các nàng.
"Mừng điện hạ hồi phủ."
Khanh Nhược Lan ghìm cương ngựa, vội vã nhảy xuống, hỏi: "Mọi việc vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn." Quản gia nói tiếp: "Tin mật truyền đến, chiến sự đã ổn rồi."
"Hồng Lam đã nói với ta rồi." Khanh Nhược Lan nói tiếp: "Khổ cực cho ngươi."
"Không khổ cực, điện hạ về là lão nô đã mừng rồi." Quản gia quét mắt nhìn khắp nơi, rồi hỏi: "Vị cô tử mà ngài phải đích thân đi cứu đâu rồi?"
Khanh Nhược Lan hơi cười, cũng không nói gì, quay sang Hồng Lam phân phó: "Nhanh chóng đưa mọi người trở về cứ điểm đóng quân của chúng ta, cẩn thận kẻo bị phát hiện."
"Điện hạ yên tâm, trên đường đi tai mắt đã bị chúng thần chặn lại rồi."
"Giao việc cho ngươi bản vương vô cùng an tâm, ngươi đi sớm về sớm."
"Vâng."
Hồng Lam quay trở lại sắp xếp mọi thứ, sau đó dẫn quân rời khỏi Tầm vương phủ, thoáng một cái đã khuất dạng dưới ánh chiều tà.
Lúc này Khanh Nhược Lan mới bước đến kiệu xe của Nạp Thiểu Song, dịu dàng xốc lên mành xe, chìa tay ra: "Song nhi, đến nơi rồi."
Nạp Thiểu Song gật gật đầu, đưa tay cho Khanh Nhược Lan nắm lấy, chậm chạp bước xuống kiệu xe.
Ánh tà dương đỏ ối phủ lên người nàng, phát ra một từng quang vựng mê người, nhấc cử nhấc động cũng đủ câu nhân.
Quản gia quan sát một hồi rồi hỏi: "Điện hạ, vị này là..."
"Là cô tử, cũng là vương phi của bản vương." Khanh Nhược Lan nói: "Lý thúc, ngươi giúp ta chuẩn bị phòng cho nàng."
"A, không cần đâu."
Nạp Thiểu Song thân thiện chạy đến trước mặt Lý quản gia, híp híp mắt cười: "Cô là Nạp Thiểu Song, cũng là vương phi của Nhược Lan cho nên Lý thúc không cần phải chuẩn bị phòng riêng cho ta đâu, cứ sắp xếp ta ở cùng nàng là được rồi."
Thoải mái nói ra một tràng tiếng Dư, sau đó Nạp Thiểu Song mới phát hiện có điểm không đúng, Lý quản gia làm sao hiểu được nàng đang nói gì chứ!?
Nào ngờ Lý quản gia là vui vẻ đáp lại nàng bằng tiếng Dư: "Quả là cô tử Dư quốc, thật rất hào sảng, vâng, lão nô sẽ chuẩn bị phòng cho ngài và điện hạ nghỉ ngơi."
"A?!" Nạp Thiểu Song phấn khởi kêu lên: "Ngươi biết tiếng Dư sao? Lợi hại quá đi!!!"
"Ở Tầm vương phủ này ai cũng phải học tiếng Dư để sau này còn hầu hạ cho vương phi ngài."
Nạp Thiểu Song vui mừng quay sang Khanh Nhược Lan: "Ngươi giúp cô chuẩn bị sao?"
"Ân, giúp nàng chuẩn bị từ lâu rồi." Khanh Nhược Lan nhu hòa mỉm cười: "Nào, vào trong thôi."
"Ni!!!"
Hai người chậm rãi đan tay vào nhau, song song bước vào vương phủ.
Lúc này ánh chiều tà đã dần khuất sau mái ngói đỏ, nhường chỗ cho vùng sáng xanh lan rộng khắp bầu trời, dần dần tối đi, chỉ còn lại ánh sáng le lói từ tháp đèn bên đường.
Bên trong vương phủ đủ rộng lớn để Nạp Thiểu Song quậy phá, dọc đường đi là những cây Bảo Tử Đăng, sắc hoa vàng nhạt phủ kín bầu trời. Cánh hoa lác đác rơi xuống, lơ đễnh rơi vào lòng bàn tay nàng, để lại trong mắt một trời sắc vàng Bảo Tử Đăng.
"Hoa này..." Nạp Thiểu Song ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập bi thương: "Ra hoa đẹp như vậy, chắc ở Dư quốc đã ngập tràn sắc Bảo Tử Đăng rồi."
"Nơi này không phải Dư quốc, nhưng ta luôn muốn nàng cảm thấy như nàng vẫn còn đang ở Dư quốc, là nhà của nàng, khiến nàng luôn luôn vui vẻ thoải mái." Khanh Nhược Lan nhặt cánh hoa vướng trên tóc Nạp Thiểu Song, từ tốn nói tiếp: "Ta chỉ mong có thể thấy nàng mãi vui vẻ, đừng để đôi mắt của nàng vướng bận một điều gì cả."
"Cảm ơn đã đối tối với cô như vậy."Sau lớp khăn trùm đầu, nhẹ nhàng cong lên phiến môi mềm: "Cô tin là mình đã không chọn sai."
Khanh Nhược Lan cười sáng lạn: "Ta sẽ không làm nàng thất vọng."
Bàn tay vẫn nắm chặt, mắt đối mắt, kéo dài một mảng tình ý triền miên.
Tưởng chừng như rất lâu về sau, khi Nạp Thiểu Song ngồi dưới hiên nhà, đưa mắt ngắm nhìn cánh hoa Bảo Tử Đăng lãng đãng rơi, sẽ nhịn không được mà hỏi người ở bên cạnh.
"Nhược Lan, làm sao ngươi có thể mang Bảo Tử Đăng về trồng được ở vương phủ vậy?"
Khanh Nhược Lan lúc này đang nằm dài dưới hiên ngắm hoa, nghe Nạp Thiểu Song hỏi thì quay người lại nhìn nàng, cười nói: "Có tiểu yêu tinh mang hoa đến gieo xuống vườn nhà ta."
"Tiểu yêu tinh?" Nạp Thiểu Song nghĩ ngợi gì đó, sau thì tức giận chụp lấy hai vai của Khanh Nhược Lan ra sức lắc: "Ngươi dẫn yêu tinh nào về phủ? Ngươi mau nói, cô phải trừng trị tiểu yêu tinh dám câu dẫn ngươi!!!"
Khanh Nhược Lan bị lắc đến chóng mặt, vội vã kéo Nạp Thiểu Song vào lòng, ha hả cười: "Sao rồi? Song nhi nhà chúng ta ghen rồi sao? Ai, chua thật nha."
"Ngươi còn cười?" Nạp Thiểu Song giận đến mức phì phì thở ra khói: "Cô muốn bắt con yêu tinh đó về đánh một trận!! Dám câu dẫn người của cô sao? Đúng là chán sống rồi mà!"
"Ha ha, đáng yêu như vậy?" Khanh Nhược Lan nhéo nhéo gò má đầy thịt của Nạp Thiểu Song, trong đáy mắt ngập tràn nhu tình ấm áp: "Ta chỉ yêu một mình nàng thôi, ghen cái gì chứ?"
"Ngươi mới nói có tiểu yêu tinh."
"Ây, nói như vậy nàng cũng tin sao?"
Nạp Thiểu Song phồng má, hóa ra nãy giờ là nàng bị đùa giỡn sao!?
"Ta đã phải đi rất xa mới mang về được mấy cây Bảo Tử Đăng này về, sau đó thì kỳ công gieo trồng, đáng tiếc là Bảo Tử Đăng không quen với khí hậu ở Đông Minh, cho nên ta phải tìm cách xin hạt giống về phủ. May mắn gặp một thương buôn, hắn chỉ ta cách làm ấm đất, sau khi đất đã thích hợp thì mới gieo hạt, trên dưới hai năm mới nở hoa."
"Vất vả như vậy sao?" Nạp Thiểu Song thương tiếc xoa xoa mặt Khanh Nhược Lan: "Tướng công vất vả rồi, thưởng một cái nha~"
Nói xong liền hôn lên mặt Khanh Nhược Lan một cái, Nạp Thiểu Song cong cong mắt cười, dáng vẻ này không biết có bao nhiêu khả ái.
Khanh Nhược Lan thoáng kinh ngạc, sau đó thì kéo Nạp Thiểu Song nằm xuống, đắc ý nói: "Nhiêu đó chưa đủ đâu, phu nhân hảo hảo nghe lời nhé."
"Nha! Sắc lang!!"
- ------------------------------
"Hửm? Khanh Nhược Lan về rồi?"
"Vâng, điện hạ, ngài tính thế nào đây?"
Khanh Hi Thần chậm rãi đổi tư thế, đôi mắt vẫn dán sát theo nhấc cử nhấc động của tên báo tin, dáng vẻ có chút biến nhác nhưng đặc biệt đẹp mắt.
"Về một mình?"
"Không, dẫn theo một cô nương và hai con báo, hình như là cô tử Dư quốc."
"Ta đoán không sai."
Khanh Hi Thần chống tay ngồi dậy, cho nha hoàn tiến đến giúp mặc y phục, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
"Đúng là Khanh Nhược Lan đã động chân tâm với Nạp Thiểu Song rồi, xem ra bây giờ chỉ cần đối phó với Nạp Thiểu Song là đủ, chỉ là..."
Do thám nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cao gầy của Khanh Hi Thần, hắn không tin chỉ đối phó một nho nhỏ vong quốc cô tử lại khiến điện hạ cảm thấy gian nan, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
"Nạp Thiểu Song là một con báo hoang, không dễ gì đối phó được với con dã báo này đâu." Khanh Hi Thần chỉnh lại vạt áo của mình, hai chân mày thoáng chau lại: "Từ lần đầu nhìn thấy Nạp Thiểu Song ta đã biết nữ nhân này không dễ đùa giỡn như vậy. Thiên hạ này có quân quý nào dám cùng Nạp Thiểu Song so bì? Nạp Thiểu Song giống như một thanh kiếm, nếu biết dùng tất sẽ có thể khiến địch thủ chết dưới lưỡi kiếm đó, còn không chính ngươi sẽ máu chảy thành sông."
"Điện hạ quá xem trọng nữ nhân đó thì phải." Do thám suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: "Bất quá cũng chỉ là một quân quý, có gì phải lo lắng?"
"Tự cổ hồng nhan họa thủy không thiếu, chưa kể Nạp Thiểu Song xinh đẹp như vậy, đừng nói đến tiểu công phu của nàng, chỉ nói đến gương mặt điên đảo chúng sinh kia cũng đủ khiến bao anh hùng nguyện quỳ dưới chân rồi." Khanh Hi Thần siết chặt nắm tay, kiềm nén tức giận vẫn đang sục sôi: "Ta không thể ngờ được Khanh Nhược Lan lại có được thanh lợi kiếm này, thế cục vốn dĩ cân bằng lại bị đảo lộn, xem ra ngày tháng tới đây sẽ càng thêm khó khăn rồi."
Do thám định mở miệng nói lại thấy một bóng người quen thuộc lướt qua, sau đó nhận được phân phó của đối phương mà vội vã lui xuống.
"Điện hạ..."
Đem phi phong phủ lên người Khanh Hi Thần, đôi mắt trong trẻo kia dưới ánh trăng bạc càng thêm rạng ngời, tưởng chừng như có thể cùng vì tinh tú trên cao mà so bì.
Khanh Hi Thần kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp thân ảnh gầy yếu lọt thỏm giữa bộ y sam bạch sắc.
"Tử Hàm?" Khanh Hi Thần nhanh tay tháo phi phong trên người mình phủ lên bạch sam nữ tử, rối rít nói: "Trời lạnh như vậy nàng còn ra đây làm gì?"
"Nghe tin ngài trở về, vẫn là kìm lòng không đặng mà đi xem một cái."
Tiêu Tử Hàm thở ra một làn khói mỏng, ánh mắt nhìn Khanh Hi Thần có bao nhiêu luyến tiếc cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
"Xin lỗi, đã để nàng lo lắng rồi." Khanh Hi Thần vươn tay kéo Tiêu Tử Hàm vào lòng, dịu dàng xoa vai nàng: "Những ngày qua chắc đã chịu không ít khổ rồi, đúng không?"
"Cũng không tính là cực khổ gì." Tiêu Tử Hàm ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, ngài đã lấy được cô tử Dư quốc hay chưa?"
Lời này Tiêu Tử Hàm nói ra tựa như chùy nặng đánh thẳng vào lòng Khanh Hi Thần, nàng chỉ còn biết hổ thẹn mà cúi đầu. Từ khi gả cho nàng, dường như Tiêu Tử Hàm chưa bao giờ được hưởng thứ gọi là hạnh phúc, nàng ấy sẽ luôn lo lắng, sẽ luôn ngờ vực, đôi khi còn đau lòng.
Nhưng Tiêu Tử Hàm chưa bao giờ kể khổ trước mặt nàng, toàn tâm toàn ý ủng hộ nàng hùng tâm chí lớn, đồng ý cho nàng lập thê nạp thiếp để củng cố địa vị.
Trên đời này sẽ chẳng còn ai yêu nàng hơn Tiêu Tử Hàm nữa...
"Điện hạ, trả lời ta đi." Tiêu Tử Hàm hỏi khẽ: "Lẽ nào đại sự không thành rồi?"
"Tử Hàm, nàng nghe ta nói." Khanh Hi Thần mím chặt môi, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Cô tử đã chọn Khanh Nhược Lan rồi."
"A?" Tiêu Tử Hàm chấn kinh, trong mắt lóe lên tia buồn bã: "Điện hạ, vậy đại nghiệp của ngài..."
"Không sao, dù sao Dư quốc cũng đã tàn, có cô tử hay không cũng chẳng bao nhiêu khác biệt. Trái lại là nàng, bệnh tình nghiêm trọng như vậy cũng không cho người báo ta một tiếng, nếu không phải thân tín báo ta thì có phải nàng sẽ yên lặng chịu đựng như vậy?"
"Cũng chẳng có bao nhiêu nghiêm trọng, ngài đang ở Dư quốc làm việc lớn, ta sao có thể yêu cầu ngài trở về chỉ để xem ta?" Tiêu Tử Hàm yếu ớt nói: "Dù sao thì đại nghiệp của ngài vẫn quan trọng hơn, đừng vì lo lắng cho ta, ta không sao đâu."
Nhìn bộ dáng Tiêu Tử Hàm yếu ớt đến mức chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay trong lòng Khanh Hi Thần ẩn đau, nhỏ giọng: "Tử Hàm, xin lỗi..."
"Xin lỗi gì chứ?" Tiêu Tử Hàm nở nụ cười: "Về rồi thì tốt, phu thê chúng ta lâu ngày không gặp, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?"
"Hảo, đều theo ý nàng."