Trời rất nhanh sẩm tối, sau khi dùng xong vãn thiện thì Nạp Thiểu Song bắt đầu táy máy tay chân, chạy loanh quanh khắp phủ chán chê thì nhấc mông đi tìm Lý thúc hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
"Ngươi nói quân quý Trung Nguyên sẽ môn cấm sao?" Nạp Thiểu Song giãy nãy hét lên: "Cô không chịu, cô muốn đi săn, cô muốn bắt hùng ưng, cô không muốn bị môn cấm đâu!!!!"
Lý thúc âm thầm lau mồ hôi lạnh, lần đầu tiên trong đời hắn nghe từ miệng một quân quý nói muốn đi săn hùng ưng, trong lòng thay Tầm vương lo lắng một phen.
"Cô tử, ngài là quân quý tất sẽ có nhiều gò bó hơn tước quý, có vài chuyện sẽ không giống khi ngài còn ở Dư quốc mà tùy hứng nữa." Lý thúc nghiêm túc dạy dỗ: "Xuất gia tòng phu, ngài gả đến Đông Minh tất nhiên phải theo lễ giáo Trung Nguyên, càng không được phóng túng như quân quý Tây Dương."
Nạp Thiểu Song suy sụp ngồi bệt xuống đất, hai mắt trừng trừng mở to. Nghĩ đến ngày tháng môn cấm sau này, lại không còn được đi săn dã thú bắt hùng ưng, càng không được phép tùy hứng như ở Dư quốc, ai~ lão thiên gia muốn nàng giống thế nào đây?
"Lý thúc, bản vương đã nói tùy ý cô tử rồi mà."
Không biết Khanh Nhược Lan từ lúc nào xuất hiện, một phát đem Nạp Thiểu Song ôm lên đặt ngồi ngay ngắn trên ghế, không quên liếc Lý thúc một cái sắc lẻm.
Lý thúc không hài lòng nói: "Điện hạ, lão nô biết ngài muốn cô tử thoải mái, nhưng không có nghĩa để cô tử tùy hứng được. Nào có quân quý cưỡi ngựa bắt hùng ưng bao giờ? Mấy cái tiểu công phu kia cô tử cũng không được phép dùng đến nữa, nhập gia tùy tục, mong cô tử hiểu cho lão nô."
Nạp Thiểu Song cắn cắn khăn trùm đầu, uất ức nói: "Cả võ công cũng không được dùng sao?"
"Không được!"
Khanh Nhược Lan khoát tay ngăn Lý thúc tiếp tục lải nhải: "Bản vương đã nói rồi, cô tử không phải quân quý Trung Nguyên chúng ta, nàng ấy không cần phải tuân theo lễ giáo Trung Nguyên."
"Nếu điện hạ đã nói vậy thì lão cũng xin nói thẳng!" Lý thúc hung hăng ngắt lời: "Cô tử có thể tùy hứng, nhưng chỉ tùy hứng khi ở Dư quốc mà thôi. Đã gả vào Đông Minh, bước chân vào cửa lớn vương phủ thì phải tuân theo lễ giáo Trung Nguyên, nếu ngài cứ cố chấp như vậy thì lão chỉ còn cách xin chỉ ý của nương nương để xem ngài ấy có cho ngài lấy cô tử nữa hay không."
"Ngươi..."
Khanh Nhược Lan giận dữ đến mặt nghẹn đỏ bừng: "Ngươi dám dùng mẫu phi để đe dọa bản vương?"
"Lão nô không dám."
Vốn định mở miệng nói tiếp lại nghe thấy tiếng gõ cộc cộc phía sau, Khanh Nhược Lan vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy đối phương thì hốt hoảng chạy đến dìu đỡ.
"Mẫu phi ngài ra đây làm gì vậy?"
Người đến dĩ nhiên là Nhược phi, mặc dù niên kỷ không lớn nhưng sức khỏe từ lâu đã không tốt, đi đứng đều phải nhờ có người dìu đỡ. Nhìn thấy một mảng hiếu tâm của Khanh Nhược Lan, Nhược phi chỉ tùy ý nàng dìu đỡ xuống ghế, nhịn không được vỗ vỗ mu bàn tay của nàng.
"Được rồi, ta cũng chỉ muốn đến xem cô tử là người thế nào mà có thể câu dẫn hồn phách của nhi nữ ta thôi."
Bị nhắc đến tên nhưng Nạp Thiểu Song vẫn hồn nhiên không biết, tất nhiên là do nàng không hiểu tiếng Trung Nguyên, nếu biết được trước mặt là mẫu phi của Khanh Nhược Lan chỉ sợ lúc này nàng đã nhào đến lấy lòng rồi.
Chỉ là Nạp Thiểu Song thấy Khanh Nhược Lan vừa gặp nữ nhân kia liền bỏ nàng đi mất, bình giấm chua tự nhiên sẽ bị đạp đổ, tức giận giậm chân: "Khanh Nhược Lan, ngươi làm cái gì mà bỏ rơi cô? Đáng ghét, ngươi trong phủ có thê thất còn muốn lấy cô sao? Cô không gả cho ngươi nữa!!!"
Khanh Nhược Lan phát ngốc: "Cái gì thê thất?"
"Ngươi còn giả vờ?" Nạp Thiểu Song chỉ vào mặt Nhược phi mà nói: "Nàng là gì của ngươi? Bỏ cô chạy theo nàng còn không phải thê thất sao?
Khanh Nhược Lan: "..."
Nhược phi từ sớm đã biết được mình sẽ có một cô con dâu là người Dư, tất nhiên sẽ học một ít, mấy lời Nạp Thiểu Song vừa nói nàng đều nghe hiểu hết, nhịn không được nâng khăn ha hả cười.
"Ngươi cười cô?" Nạp Thiểu Song thấy Nhược phi cười vui vẻ như vậy thì càng thêm tức giận: "Ai cho phép ngươi cười cô? Đáng ghét!! Người Trung Nguyên các ngươi tất cả đều đáng ghét!!"
"Ai u, tiểu tổ tông, ngài đang nói cái gì vậy?" Lý thúc hốt hoảng chặn miệng Nạp Thiểu Song, đè thấp giọng nói: "Kia là Nhược phi, mẫu phi của điện hạ đó."
Nạp Thiểu Song: "..."
Nhược phi cười đến chảy cả nước mắt, đây là lần đầu tiên nàng cười vui vẻ đến vậy, nhịn không được nói: "Đúng là khả ái, Nhược Lan, con xem, nàng còn ghen với mẫu phi đây."
Khanh Nhược Lan đỡ trán: "Mẫu phi có gì đáng cười a?"
Nạp Thiểu Song có chút xấu hổ, kéo tay áo ra vò vò mấy cái, lí nhí mở miệng: "Ách... xin lỗi, cô thật sự không cố ý, chỉ là... chỉ là cô không biết tiếng Trung Nguyên nên mới..."
"Ha hả, ta không có trách con, xem tiểu cô nương nho nhỏ như con lại phải rời Dư quốc gả đến Đông Minh xa xôi này cũng đã chịu nhiều thiệt thòi rồi." Nhược phi phẩy phẩy tay, nói: "Đến, để bản cung xem xem tiểu cô tử mà Nhược Lan một mực đòi lấy trông như thế nào."
Nạp Thiểu Song lo lắng đảo mắt, bắt gặp ánh mắt ý bảo không sao của Khanh Nhược Lan mới dám bước lên, mắt vẫn thủy chung bám chặt vào mũi giày.
"Khí thế mắng người khi nãy đâu rồi a?" Nhược phi trêu chọc nói: "Sợ hãi như vậy? Bản cung có ăn thịt ngươi sao?"
"Ni?"
Nạp Thiểu Song nghe qua một lần, ngẫm thêm một lúc mới hiểu Nhược phi đang trêu mình, đầu càng thêm cúi thấp xuống.
"Mẫu phi." Khanh Nhược Lan nhịn không được mà đem Nạp Thiểu Song đang bị khi dễ kéo ra sau lưng mình, buồn bực nhắc nhở: "Đừng có chọc nàng ấy nữa."
"Lý thúc ngươi xem, chưa lấy vào cửa đã bênh vực nàng như vậy rồi, người làm mẫu phi như ta cũng thấy đau lòng."
Lý thúc bên cạnh không hổ là tâm phúc của Nhược phi, liên tục gật đầu tán thành.
"Mẫu phi!"
Nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của Khanh Nhược Lan, Nhược phi càng cười lợi hại hơn: "Ha hả, biết rồi, đùa nàng vui như vậy sau này không sợ một mình trong phủ tịch mịch rồi."
Nạp Thiểu Song nghĩ đến tháng ngày mình bị Nhược phi đùa giỡn thì nhịn không được rùng mình, càng cố trốn sau lưng Khanh Nhược Lan hơn.
"Ta có nghe Lý thúc nói qua rồi." Nhược phi quét mắt ra sau lưng Khanh Nhược Lan, nói: "Cô tử ở Dư quốc khá tùy hứng, có cách sống thoải mái giống như quân quý Tây Dương, chỉ có điều đây là Đông Minh..."
Không đợi Nhược phi nói hết, Khanh Nhược Lan đã khoát tay ngăn lại: "Mẫu phi, đến cả ngài cũng bức nhi nữ?"
"Ta còn chưa nói xong!" Nhược phi trừng nàng một cái, đằng hắng, nói: "Ta cũng không phải người khó tính, nếu như khiến cô tử cảm thấy Đông Minh không thoải mái, vậy thì quá ủy khuất nàng rồi. Đi một chặng đường xa như vậy, rời khỏi Dư quốc của mình để gả đến đây lại phải chịu gò bó, thật sự là quá đáng thương đi, vì thế ta đồng ý để nàng tùy hứng như ở Dư quốc."
"Thật sao?" Nạp Thiểu Song từ sau lưng Khanh Nhược Lan nhảy ra, phấn khích hươ tay: "Vậy cô có thể dùng võ công, có thể săn mãnh thú bắt hùng ưng đúng không?"
"Tất nhiên." Nhược phi thản nhiên cười: "Nhưng với một điều kiện!"
Nghe đến điều kiện mặt nhỏ của Nạp Thiểu Song liền xụ xuống: "Biết ngay sẽ có điều kiện mà..."
"Điều kiện này rất đơn giản."
Nhược phi đưa mắt nhìn nha hoàn tâm phúc của mình, nàng ta liền hiểu ý đem chồng sách cao trên tay đặt xuống bàn.
"Lý thúc nói đúng, tại gia tòng phụ còn xuất giá thì phải tòng phu. Đây là một ít nữ huấn nữ tắc con nhất định phải học, đến cả nữ hồng cũng phải biết, cứ đến một tháng ta sẽ đến kiểm tra một lần."
"Nha!!!?" Nạp Thiểu Song nhảy dựng lên: "Nhưng cô có biết tiếng Trung Nguyên đâu!?"
"Yên ta, ta đã soạn ra một bản bằng tiếng Dư cho con rồi." Nhược phi híp mắt cười, vỗ vỗ vào chồng sách: "Cứ yên tâm mà học, phải thuộc nằm lòng có biết hay không?"
Nạp Thiểu Song ủy ủy khuất khuất nhìn Khanh Nhược Lan: "Nhược Lan..."
Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn trời, đến cả lão thiên gia có xuống cũng giúp không được Nạp Thiểu Song a~
...
"Nhược Lan, cái gì gọi là tam tòng vậy?"
Nạp Thiểu Song vốn đang nằm ngửa ra xem sách, đến một đoạn không hiểu thì ngồi bật dậy kéo tay áo của Khanh Nhược Lan mà hỏi.
"Chính là cái mà Lý thúc mới vừa giáo huấn nàng đó." Khanh Nhược Lan vừa lật cuốn nữ huấn trong tay vừa nói: "Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử."
Nghe được câu hiểu câu không, Nạp Thiểu Song mờ mịt hỏi: "Vậy nếu phu tử rồi không thể đi lấy người khác sao?"
Khóe môi Khanh Nhược Lan co rút: "Tiết hạnh của nàng đi đâu rồi hả?"
"Cơ mà..." Nạp Thiểu Song bĩu bĩu môi: "Ở một mình rất chán đó..."
"..." Trên trán Khanh Nhược Lan bạo phát gân xanh: "Ta nói cho nàng biết nàng đừng có hòng mà tái giá, cả đời này nàng cũng chỉ có thể gả cho Khanh Nhược Lan ta!!!"
"Không tái giá thì không tái giá..."
Nạp Thiểu Song buồn bực nhếch môi, tiếp tục xoay người nằm xuống xem sách. Bất quá chưa qua ba trang đã ngủ gục, nếu không phải Khanh Nhược Lan ở bên cạnh canh chừng có thể Nạp Thiểu Song sẽ ngủ tới mùa thu năm sau mới chịu dậy.
"Nghiêm chỉnh học đi." Khanh Nhược Lan vỗ vỗ gương mặt đang phồng lên bất mãn của Nạp Thiểu Song: "Qua được khảo thí của mẫu phi thì nàng không cần phải cực khổ học nữa."
"Không chịu!!!!" Nạp Thiểu Song bất mãn giãy ra khỏi cánh tay nàng: "Cô thân là nhất quốc cô tử lại phải học mấy cái này sao? Cô không học, cô không học!!!!"
Khanh Nhược Lan tùy ý cho Nạp Thiểu Song giãy dụa, đợi khi nàng mệt không la hét nữa mới nghiêm nghị giáo huấn.
"Song nhi, ta có thể tùy ý nàng mọi chuyện, nhưng chuyện này thì không được. Người yêu cầu nàng là mẫu phi, ngài ấy làm mọi chuyện đều là muốn tốt cho chúng ta mà thôi, nàng ít nhiều cũng phải hiểu chứ."
"Hiểu cái gì chứ?" Nạp Thiểu Song bực bội khoanh tay: "Ở Dư quốc cô có cần học mấy cái này đâu!"
"Đó là khi nàng ở Dư quốc." Khanh Nhược Lan vịn hai bên gò má của Nạp Thiểu Song, dịu giọng: "Còn đây là Đông Minh, không phải nàng không hiểu đại cục, ta mang nàng về đây thế cục vốn cân bằng đang dần bị đảo lộn. Song nhi, chúng ta đang có lợi thế rất lớn, đừng để bất kỳ nhược điểm nào của chúng ta bị nắm bắt, nàng có muốn tiếp tục cuộc sống thấp hèn tùy ý người khác chà đạp hay không? Nàng có muốn lần nữa chính mắt nàng nhìn thấy người thân của nàng bị gϊếŧ hay không? Nàng có muốn thay mẫu hoàng mẫu hậu của nàng báo thù rửa hận hay không?!?"
Mấy lời Khanh Nhược Lan vừa nói như chùy nặng bổ thẳng vào đầu Nạp Thiểu Song, phải, nàng không thể cứ mãi như thế được. Thù nhà nợ nước còn đeo trên lưng, nàng không được chỉ nghĩ cho mình, càng muốn cho những kẻ đẩy nàng vào bước đường này phải đền bù mọi tội lỗi của chúng.
Không còn như khi nãy ầm ĩ nữa, Nạp Thiểu Song buồn bã cầm nữ huấn tiếp tục học, lần này so ra quyết tâm hơn rất nhiều.
Qua được nửa canh giờ thì lại tiếp tục ngủ gục, so với mấy câu chuyện cổ Dư quốc thì cái này còn có công hiệu dỗ trẻ em ngủ tốt hơn nhiều lần. Nạp Thiểu Song chịu không nổi nửa, quyết định thay đổi tư thế đọc sách, chứ nằm đọc như vậy trước sau gì nàng cũng ngủ quên thôi.
Loay hoay một lúc mới phát hiện nếu nằm thì trước sau cũng ngủ gục, Nạp Thiểu Song quyết định phải ngồi xem, cơ mà ngồi ở đâu mới được đây?
Thấy Nạp Thiểu Song giống như con gà mổ phải dây thun, Khanh Nhược Lan nhịn không được mà nói: "Đến, ngồi lên đùi ta, có chỗ cho nàng dựa nữa."
Nạp Thiểu Song ngây thơ chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết mình vừa bị sắc lang lừa gạt, hồn nhiên nhấc mông lên đi về phía Khanh Nhược Lan mà ngồi.
Đem Nạp Thiểu Song đặt ngồi ngay ngắn trên đùi xong, đuôi sắc lang vẫy vẫy liên hồi, trên đầu cũng bắt đầu mọc ra một đôi tai sói~
Nhưng người tính không bằng Nạp Thiểu Song tính, sau khi ngồi trên đùi Khanh Nhược Lan thì con hồ ly tinh này bắt đầu... nhún!!!
Đem chân Khanh Nhược Lan làm cái nệm lò xo, Nạp Thiểu Song vui mừng nhún nhún mấy cái, ha hả cười nói: "Mềm thật nha!!! Đàn hồi tốt thật!!"
Khanh Nhược Lan: "..."
Nạp Thiểu Song nhún mệt thì chui vào lòng của Khanh Nhược Lan, đưa tay sờ lung tung còn cảm khái: "Mềm quá đi~~~~"
Khanh Nhược Lan: "..."
"Tới, cởϊ áσ ra, cô khiến ngươi vui vẻ!!!"
Khanh Nhược Lan: "..."