Trăng vẫn treo cao, ban phát xuống trần thế một thứ ánh sáng nhu hòa tuyệt mỹ, soi sáng cả một con đường heo hút không thấy điểm dừng. Đêm nay màn đêm quá dài, quá mỹ lệ, đến mức Nạp Thiểu Song không đành lòng nhìn ngắm ánh bình minh ngày mai.
"Nhược Lan..."
Khanh Nhược Lan vốn không có ngủ, nghe Nạp Thiểu Song gọi thì chậm chạp mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía nàng: "Hửm?"
"Ngươi nói xem tại sao cô và ngươi cách nhau xa như vậy vẫn có thể gặp được nhau?"
Nạp Thiểu Song rúc người vào sâu trong lòng Khanh Nhược Lan, tay vịn chặt bả vai nàng ấy làm điểm tựa, cố gắng hít một hơi thật sâu hương hoa nhàn nhạt trên cơ thể xinh đẹp ấy.
"Có phải ta đã từng gϊếŧ nàng hay không?"
Nạp Thiểu Song nâng mắt nhìn, một đôi lưỡng sắc mâu lộ ra thần tình ngờ nghệch: "Ni?"
Người phía trên kiên trì giải thích: "Kiếp trước ta đã gϊếŧ nàng, cho nên kiếp này mới phải trả lại toàn bộ, yêu nàng đến không còn gì để mất."
Khóe môi Nạp Thiểu Song nâng lên, nhẹ nhàng đặt bên khóe môi Khanh Nhược Lan một nụ hôn, lại không hiểu vì sao biến thành day dưa không rời.
Thân thể vừa trải qua tiêu ký vẫn còn rất nhạy cảm, lại bị Khanh Nhược Lan bên cạnh châm từng đợt nhiệt hỏa, bàn tay hư hỏng vuốt ve tấm lưng mềm, để lại nơi đó một cảm xúc tê dại không thể nói thành lời.
Du͙ƈ vọиɠ bành trướng lãm tiến vào địa phương tối nhu nhược, khiến cơ thể nhỏ không ngừng run lên, ra sức bám trụ lấy đầu vai của người bên trên.
Hơi thở gấp gáp phả bên vành tai: "Song nhi, hảo Song nhi..."
Nạp Thiểu Song ngẩng đầu lên, một đôi lưỡng sắc mâu phủ đầy sương bạc, mị hoặc ngâm nhẹ một tiếng trong cổ họng. Kia sáp nhập địa phương vốn đã không an phận, vừa nghe thấy tiếng ngâm khe khẽ từ đôi môi nhỏ nhắn kia phát ra thì không cách nào kiềm chế được nữa.
Tối mẫn cảm địa phương bị kịch liệt trừu sáp khiến cả cơ thể đều nhịn không được run lên, đôi đào hoa nhãn dần phủ một tầng sương mờ, tùy ý ngươi phía trên hồ lộng trên cơ thể mình.
Lúc này Nạp Thiểu Song cảm thấy may mắn vì khi nhỏ đã từng học qua công phu, nếu không bị Khanh Nhược Lan lăn qua lăn lại như vậy không chết cũng bị thương.
"Ân... điểm nhẹ..." Nạp Thiểu Song run giọng, tay đánh vào vai trần của Khanh Nhược Lan: "Đau cô..."
"Hửm?" Khanh Nhược Lan cúi thấp người xuống, tựa cằm vào vai Nạp Thiểu Song, nhè nhẹ thở bên tai nàng: "Đau sao? Siết ta chặt như vậy?"
"Không biết xấu hổ..."
Nạp Thiểu Song ngay cả mắng cũng không có sức, cánh tay vốn đặt trên lưng lại trượt xuống ngực Khanh Nhược Lan, đến cả lúc này mà tiểu dã miêu vẫn còn tâm tình trêu đùa Tầm vương~
Nhưng Khanh Nhược Lan lại không dễ bị đùa giỡn nhiều lần như vậy, nhanh chóng bắt được cánh tay của Nạp Thiểu Song cố định ở đầu giường, bản thân thì chống tay xuống nệm ngồi thẳng dậy.
Du͙ƈ vọиɠ kia lại thêm được một tấc tiến sâu hơn!
Nạp Thiểu Song kêu thảm một tiếng, há miệng cắn chặt vào cánh tay Khanh Nhược Lan một cái thật đau, đáng thương hề hề mà nhìn nàng.
Khanh Nhược Lan càng thêm đắc ý, đưa tay vén tóc dài của mình ra sau, bộ vị trước ngực không tính là quá đầy đặn nhưng so với Nạp Thiểu Song thì tốt hơn nhiều.
Nạp Thiểu Song hết nhìn ngực Khanh Nhược Lan rồi nhìn đến ngực của mình, có chút ủy khuất, nàng có điểm nào giống quân quý không?
Khủy tay chống mạnh xuống giường lấy đà nảy người lên, Nạp Thiểu Song câu chặt cổ Khanh Nhược Lan, hai mắt ứa nước: "Nhược Lan, cô nhất định sẽ dưỡng hảo thân thể."
"Ừ hử?" Khanh Nhược Lan nhướn nhướn mày: "Dưỡng thế nào đây?"
"Cô..." Nạp Thiểu Song ưỡn ngực ra, nói: "Sẽ to hơn ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi kiêu ngạo."
Khanh Nhược Lan: "..."
Được rồi, coi như nàng mặt không đủ dày đi...
Một đêm như vậy nhẹ nhàng trôi qua, đến sáng thì Khanh Nhược Lan được miễn lên triều do nàng từng giúp Đông Minh vương dẹp loạn dân ở An Hà, cho nên hôm nay đến gần chính ngọ vẫn còn ôm Nạp Thiểu Song ngủ trên giường.
May mắn cho Nạp Thiểu Song có một vị mẫu phi tốt không bắt nàng sáng sớm pha trà rót nước nấu cơm nếu không giờ này đã bị đem lên thớt băm ra rồi nhào nặn thành thịt viên rồi.
Đến chính ngọ vẫn là A Lý nhịn không được đạp cửa vào giáo huấn cô tử đã nhập gia tùy tục lại vẫn cứ giữ cái tật ngủ nướng!!!
Chỉ có điều vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng mắng người của Nạp Thiểu Song.
"Khanh Nhược Lan, mau buông tay ngươi ra!!!!! Có tin cô phế đi cánh tay của ngươi hay không?"
A Lý đổ mồ hôi lạnh, nhấc chân chạy thẳng vào buồng ngủ, vừa vặn bắt gặp cô tử vừa lấy chăn che thân vừa vung chân đạp đá vào người của Tầm vương.
"Đi ra!! Cô mệt lắm rồi!!!"
"Làm sao nào? Chỉ mới ôm một cái đã phản ứng như thế rồi?"
"Ôm một cái?" Nạp Thiểu Song cười châm chọc: "Tầm vương có nhã hứng như vậy? Chỉ sợ Liễu Hạ Huệ cũng không ngay thẳng bằng ngươi!"
Khanh Nhược Lan nhún nhún vai, lại phát hiện trong phòng có người thứ ba, nhịn không được hỏi: "Ngươi vào đây làm gì vậy?"
"Nô tỳ thấy đến giờ này cô tử còn chưa dậy nên lo lắng vào xem, vô ý quá, phá hỏng nhã hứng của điện hạ."
Nói xong, A Lý liền cung kính khom người hành lễ, sau đó đi ra ngoài đóng cửa cẩn thận, đến mức trong phòng Nạp Thiểu Song còn nghe thấy tiếng khóa lạch cạch.
A Lý bán đứng nàng!!!!!
Trong lòng Nạp Thiểu Song không ngừng gào thét, xấu xa!! Ai ở Đông Minh đều sẽ xấu xa!!!
Khanh Nhược Lan lúc này đã mặc xong quần áo, nhịn không được nói: "Được rồi, đừng rầu rĩ nữa, nhanh chóng thay đồ rồi dùng ngọ thiện thôi, đừng để mọi người chờ."
"Là do ai hả?"
Nạp Thiểu Song ai oán trừng mắt nhưng cũng bước xuống giường tìm y phục mặc lại, chỉ có điều trên người đều là mồ hôi, cuối cùng vẫn là quyết định tắm trước rồi mọi chuyện tính sau.
Tắm rửa thay đồ xong thì cũng hết thời gian, trở về bàn trang điểm ngồi xuống, đưa mắt nhìn một loạt phấn hương trước mặt vẫn là nhịn không được chau mày.
"Thế nào rồi?"
Khanh Nhược Lan dùng bữa trưa của mình vẫn không quên liếc nhìn về phía Nạp Thiểu Song, thấy nàng ấy buồn bực chau mày hình như là không vừa ý với yên chi phấn hương mà nàng chuẩn bị.
"Mấy cái này dùng thế nào?" Nạp Thiểu Song cầm son giấy lên phẩy phẩy: "Dán lên mặt à?"
"Ha hả?"
Khanh Nhược Lan bật cười, đem đũa đặt lại xuống bàn rồi mới nhấc mông đứng dậy đi đến chỗ của Nạp Thiểu Song. Đưa tay cầm lấy son giấy trên tay đối phương, không quên kéo ghế ngồi xuống đối diện, thuận thế chồm người đến vịn chặt một bên gò má nàng.
"Ta không trang dung vẫn biết cái này dùng để làm gì đấy." Khanh Nhược Lan vừa nói vừa tách hai mảnh giấy ra, đưa một mảnh cho Nạp Thiểu Song, nói: "Mở miệng ra, ngậm lấy tờ giấy."
"Ây, cái này không có ăn được đâu!!" Nạp Thiểu Song cực lực nghiêng đầu né tránh, không quên hét toáng lên: "Cô không ăn đâu!"
"Ta bảo nàng ngậm vào chứ có bảo nàng ăn đâu! Mở miệng, ngậm lấy!"
Nạp Thiểu Song không cam tâm mở miệng ra, đem mảnh giấy kẹp giữa hai phiến môi mềm, ngũ quan trên mặt bắt đầu vặn vẹo khó coi.
"Được rồi, được rồi, coi nàng kìa, như muốn đem cả tờ giấy nhai nuốt xuống bụng vậy." Khanh Nhược Lan vừa cười vừa kéo mảnh giấy ra khỏi môi Nạp Thiểu Song, sau đó xoay người nàng nhìn vào gương, nói: "Thấy sao?"
"A, có màu kìa!!!" Nạp Thiểu Song đưa tay chà chà lên môi mình, đầu ngón tay dính một ít bột son: "Hóa ra là yên chi sao? Không ngờ Đông Minh lại có loại yên chi giấy như vậy."
"Ở Dư quốc nàng dùng yên chi thế nào?"
"Ừmm..." Nạp Thiểu Song gõ gõ cằm nghĩ ngợi: "Yên chi của Dư quốc là kiểu lỏng lỏng sềnh sệch, cô cũng không biết miêu tả thế nào, nhưng đều sẽ đặt trong một cái hũ nhỏ đậy kín, nếu không đậy kỹ thì có thể sẽ bị bốc hơi đi mất."
"Vậy có điểm tương tự yên chi Tây Dương nhỉ?"
"Đúng vậy, đúng vậy!!" Nạp Thiểu Song cầm son giấy phẩy phẩy mấy cái: "Thứ này để không kỹ sẽ bay mất, không thì cũng bám bụi, cô vẫn thích dùng yên chi Dư quốc hơn."
"Được rồi, ta sẽ cho người giúp nàng tìm một ít yên chi như vậy."
Nói xong, Khanh Nhược Lan tiếp tục lấy một chiếc bút bằng gỗ chạm khắc tinh xảo đưa đến trước mặt Nạp Thiểu Song.
"Thứ này là gì?"
Nạp Thiểu Song đưa tay cầm lấy bút gỗ, đưa mắt ngắm nghía một lúc rồi nói: "Bút viết chữ?"
"Thứ này gọi là bút Thanh Loa, bề ngoài của nó giống bút bình thương nhưng không phải để viết chữ." Khanh Nhược Lan cầm lấy một chiếc bút khác đem phết qua một lớp bột màu đen, tay kia nâng cằm Nạp Thiểu Song lên, chậm rãi giúp nàng họa đầu mày: "Thứ này dùng để vẽ chân mày, mẫu phi ta rất thích dùng nên trong phủ có rất nhiều, nhưng thứ này lại rất khó vẽ, ta sợ nàng đến cả cầm đúng cách cũng không biết."
Nghe Khanh Nhược Lan nói xong Nạp Thiểu Song liền bĩu môi, nâng chân đá đá vào cổ chân của nàng: "Ngươi xem thường cô!"
"Ha hả." Khanh Nhược Lan vui vẻ nói: "Dù sao ta cũng muốn giúp nàng vẽ, ngồi yên nếu không muốn có một đôi chân mày không đều."
Nạp Thiểu Song chun mũi, nàng có cảm giác từ ngày nàng đến Đông Minh thì nàng số lần bị khi dễ của nàng tăng lên đáng kể!!!
Mất một lúc cũng vẽ xong, Nạp Thiểu Song kê sát gương vào cặp chân mày của mình, không khỏi có chút kinh ngạc: "Nha, Nhược Lan, ngươi vẽ đẹp thật đó, có thể đi làm ngươi vẽ chân mày dạo rồi."
Khanh Nhược Lan dở khóc dở cười, tùy ý cất lại bút Thanh Loa, nói: "Ta cũng hay vẽ cho mẫu phi nên đây là chuyện bình thường thôi."
Nạp Thiểu Song bật ngón cái: "Ve ri gút."
Khanh Nhược Lan: "..."
"Hảo, mấy cái còn lại cô đều biết hết." Nạp Thiểu Song nhìn mấy món trang dung trên bàn, đắc ý nói: "Cô có thể tự làm!"
"Được thôi, nhớ đừng tự bôi thành mặt mèo đấy."
Nạp Thiểu Song xua tay đuổi người mà quên mất cặp chân mày của mình là do ai vẽ giùm, mắt quét một lượt trên bàn, sau khi xác định được sẽ dùng cái gì thì bắt đầu xắn tay vào vẽ mặt.
Qua thêm nửa canh giờ dài như nửa năm thì Nạp Thiểu Song cũng vẽ hoàn tất gương mặt mèo của mình, bụng biểu tình dữ dội nên đành vẽ lung tung vài cái rồi đi ăn trước đã.
Khanh Nhược Lan đang ăn nhưng nhìn thấy mặt của Nạp Thiểu Song liền phun ra hết, ôm ngực ho một trận: "Cái gì đây?"
"Đẹp không?" Nạp Thiểu Song ôm mặt, phấn khích giới thiệu: "Ta thấy người Đông Minh các ngươi rất hay vẽ kiểu mặt này."
"Đứa nhỏ ngốc, người bình thường không ai vẽ kiểu này đâu!"
Vừa nói Khanh Nhược Lan vừa đi tìm đồ tẩy trang cho Nạp Thiểu Song, loay hoay đem hết phấn son trên mặt nàng kéo xuống chỉ để lại một lượng vừa đủ trên mặt.
"Nhưng mà cô thấy ai cũng vẽ như vậy."
"Đây là kiểu mặt của người hát hí, nàng thật sự tính đóng vai mèo sao?"
Nạp Thiểu Song bĩu môi nhưng vẫn để Khanh Nhược Lan tẩy trang cho mình, lèm bèm trong miệng: "Đội khăn lên thì có ai thấy đâu chứ~"
"Đừng có lười biếng." Khanh Nhược Lan vừa tẩy vừa nói: "Nàng đem cái mặt nàng ra đường có biết bao dọa người? Hửm? Có biết bao dọa người?"
"Tẩy thì tẩy, mắng người ta hoài."
"Ta đang mắng nàng sao?" Khanh Nhược Lan thu tay lại, ngắm nghía một lúc cảm thấy hài lòng mới nói: "Ta mắng nàng được sao? Nàng nghĩ ta đành lòng sao?"
Nạp Thiểu Song khúc khích cười, nhanh nhẹn ôm lấy thắt lưng Khanh Nhược Lan, ngẩng đầu lên nhìn: "Cô biết ngươi thương cô nhất mà~"
"Lo ăn đi." Trên trán Khanh Nhược Lan bạo phát gân xanh: "Và đừng đem cái môi đầy son của nàng dính lên y phục của ta!!!!"