Khuynh Thế Phồn Hoa

Chương 33

Bận rộn cả buổi sáng Khanh Nhược Lan mới lôi được Nạp Thiểu Song đi vấn an mẫu phi, nhưng mà con mèo này lại lười đến mức không chịu đi bộ, nhất định phải cõng mới chịu đi.

Đường đường là Tầm vương lại phải cõng quân quý đi bái phỏng mẫu phi, chuyện này đồn ra đều không còn mặt mũi nhìn người nữa rồi.

Khi Nhược phi thấy cảnh tượng này thì cảm khái: "Đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ mẫu thân cũng cõng bản cung đi như vậy."

A Lý: "..."

Đây là Nhược phi ám chỉ Tầm vương bắt đầu giống mẫu thân của cô tử rồi!?

Cõng đến trước cửa phòng thì Khanh Nhược Lan cũng mệt đến thở hồng hộc, trừng mắt: "Song nhi nàng nên giảm cân đi."

"Cô mới không giảm!!!"

Nạp Thiểu Song nhanh nhẹn bước đến trước mặt Nhược phi, nghiêm chỉnh hành lễ: "Mẫu phi an khang."

"Ta thì tất nhiên an khang rồi, nhưng mà..." Nhược phi tựa mặt vào lòng bàn tay, thở dài một tiếng: "Nhưng có thể A Lan không được an khang lắm."

Nạp Thiểu Song xua xua tay: "Mẫu phi đừng lo, nàng là tước quý mà, làm chút việc hao thể lực vậy cũng không có vấn đề gì."

"Tước quý phải như vậy mới được." Nhược phi hào hứng tán dương: "A Lan con thật có phong độ!"

Khanh Nhược Lan: "..."

"Mẫu phi cô có cái này cho ngài xem."

Vừa nói Nạp Thiểu Song vừa lôi kéo Nhược phi vào trong phòng, nhìn vào còn tưởng hai người thân thiết từ lâu nói liếng thoắng không ngừng dù cho là hai chủ đề có chút không liên quan lắm.

Vào đến buồng ngủ thì Nạp Thiểu Song bắt đầu loay hoay lấy ra một hộp gấm nhỏ, hai tay dâng lên cho Nhược phi.

"Thật là xấu hổ, nhưng Dư quốc đã không như trước, cô lại không còn chỗ dựa, trêи người chỉ có món đồ này có thể dùng làm quà ra mắt mẫu phi."

"Ây, con cần gì câu nệ lễ tiết như vậy chứ?" Nhược phi tiếp nhận hộp gấm, ôn nhu vỗ mu bàn tay Nạp Thiểu Song: "Ta là người làm mẹ chỉ mong con mình có thể vui vẻ hạnh phúc, A Lan thích con như vậy ta lẽ nào không thành toàn cho nàng?"

"Mẫu phi ngài thật tốt~"

"Để ta xem xem con dâu tương lai tặng cái gì nào."

Nhược phi lưu loát đem hộp gấm mở ra, vừa nhìn thấy đồ trong hộp liền hoảng sợ đóng chặt lại, hai mắt trừng lớn nhìn Nạp Thiểu Song.

Bị hành động vừa rồi của mẫu phi dọa cho hoảng hốt, Nạp Thiểu Song lo lắng hỏi: "Mẫu phi ngài làm sao vậy?"

"Cái này là Phù Linh cao?"

"Ân, đúng là Phù Linh cao, thứ này dùng dưỡng nhan rất tốt a."

Vừa nói Nạp Thiểu Song vừa đem hộp gấm mở ra, bên trong đặt một chiếc bình lưu ly màu lam nhạt, thuận tay lấy bình ra ngoài.

"Vấn đề là ở đó đấy." Nhược phi cuống cuồng lên: "Thứ này biết bao trân quý, đến cả hoàng hậu nương nương chỉ dùng qua được một lần mà thôi."

"Đúng là quý thật, nhưng trong cung của cô thì chất một đống không dùng hết."

Nhược phi: "..."

"Kỳ thật đồ vật có công dụng tốt thì mới quý giá, không có công dụng tốt thì cũng xem như đồ bỏ mà thôi." Nạp Thiểu Song nghiêm túc nói tiếp: "Vì vậy mẫu phi phải dùng, đừng để nó sinh ra mà không làm được gì."

"Đúng là con dâu tốt mà~"

Nhược phi ôm chặt bình lưu ly trong tay như sợ ai đoạt mất, không quên khen ngợi Nạp Thiểu Song hiếu thảo thế nào, ngoan ngoãn thế nào đến mức Khanh Nhược Lan cảm thấy hình như mình không phải là con ruột của mẫu phi.

Hai quân quý trò chuyện với nhau vui vẻ như vậy là tước quý thì không nên xen ngang vào, cho nên Khanh Nhược Lan chỉ có thể lên tiếng cáo từ trước.

Không ngờ Nạp Thiểu Song từ ghế bên này bay đến ôm chầm lấy thắt lưng Khanh Nhược Lan, mặt phồng lên bất mãn kêu to: "Không cho đi, ở đây với cô, cô muốn nhìn qua sẽ thấy ngươi."

Nhược phi nhìn thấy cảnh này liền nâng khăn che miệng cười: "Ai u, xem xem, còn bản cung ở đây đã tình cảm như vậy, không có người ngoài chỉ sợ đám trẻ này đã không an phận thế này."

Khanh Nhược Lan xấu hổ ho khan hai tiếng: "Ta ở lại, nàng buông tay đi."

Lúc này Nạp Thiểu Song mới chịu buông móng heo của mình ra, ngoan ngoãn trở về ghế ngồi nhưng mắt vẫn dán chặt vào mặt của Khanh Nhược Lan không buông.

"Lại nói A Song cũng phải nên đường hoàng gả vào vương phủ rồi." Nhược phi nghiêm túc nhắc nhở: "A Lan, con không được để A Song ủy khuất!"

Khuynh Thế Phồn Hoa tại MyTruyen(.)Com

Khanh Nhược Lan đảo mắt, cái gì đây, sao giờ nàng cảm thấy mẫu phi đang chuyển mũi giáo về phía nàng vậy?

Nhược phi nắm lấy bàn tay nhỏ của Nạp Thiểu Song, dịu dàng cười: "A Song ngoan, con đừng lo lắng gì cả, ở đây mẫu phi giúp con chu toàn mọi việc. Giờ con có thể tự do làm những gì mình thích, cũng không cần học nữ huấn nữ tắc gì nữa, cứ là con thì tốt rồi."

Nạp Thiểu Song vui mừng bắt tay Nhược phi: "Cảm ơn mẫu phi, ngài thật sự quá tốt rồi, tựa như thánh mẫu trong tranh Dư vậy."

"A Song con cũng rất là hiếu thuận đó."

Khanh Nhược Lan: "..."

Hai người nói thêm một lúc mới bịn rịn chia tay nhau, đến mức Khanh Nhược Lan cũng cảm thấy đau đầu, một phát đem Nạp Thiểu Song vác về phòng chỉ sợ để lâu thêm một chút hai người đó có thể vừa khóc vừa tạm biệt.

Đem Nạp Thiểu Song ném xuống giường, Khanh Nhược Lan nghi hoặc nói: "Nàng làm sao để mẫu phi cho phép nàng tùy ý mà không cần học nữ huấn vậy?"

"Vậy là ngươi không hiểu quân quý bọn cô rồi." Nạp Thiểu Song bắt chéo chân, thuận tay bóp nát quả lạc cho vào miệng: "Cô nghe ngươi nói mẫu phi ngươi thích trang dung, còn nhờ ngươi họa chân mày, vậy có nghĩa mẫu phi rất thích mình xinh đẹp và cực thích làm đẹp. Cô chỉ đơn giản là đáp ứng sở thích của nàng, sau đó thì ngoan ngoãn tán dương nhan sắc của nàng, cho dù là người khó tính thế nào cũng sẽ xiêu lòng thôi."

Khanh Nhược Lan đỡ trán, hóa ra mẫu phi đang bị đứa con dâu mà ngài ấy cho là hiếu thuận lừa một trận!!!

"Được rồi!"

Nạp Thiểu Song nhảy xuống giường nệm êm ái, quét mắt nhìn Khanh Nhược Lan: "Đi mua sính lễ thôi."

Khanh Nhược Lan đỡ trán: "Song nhi, chuyện mua sính lễ là do mẫu phi quyết định."

"Khi nãy mẫu phi nói cho cô toàn quyền quyết định rồi."

Nạp Thiểu Song vén tóc dài ra sau, thuận tay kéo khăn trùm đầu phủ lên mặt, búng ngón tay: "Đi mua sính lễ cưới cô về cửa thôi nào!!!"

Khanh Nhược Lan: "..."

...

"Nha, Nhược Lan, cái này là gì vậy?"

Nạp Thiểu Song vừa cầm một quả táo vừa kéo tay Khanh Nhược Lan ra sức lắc tới lắc lui, trêи mặt tràn ngập vẻ hiếu kỳ.

"Đây là táo." Khanh Nhược Lan cầm lấy quả táo trêи tay Nạp Thiểu Song đưa cho lão bản gói lại, không quên hỏi lại: "Dư quốc không có sao?"

"Táo màu đỏ sao?" Nạp Thiểu Song lắc người, vươn tay tạo thành một vòng tròn lớn: "Táo ở Dư quốc rất là to, cỡ này nà, là màu vàng đó."

Khanh Nhược Lan nghi hoặc hỏi lại:"Thật sự là táo sao?"

"Thật mà, có táo màu vàng thật đó!!" Nạp Thiểu Song lại vung vung tay nói tiếp: "Vỏ của nó sần sùi, đúng rồi, quanh thân của táo có mấy con mắt nữa!!"

"..." Khanh Nhược Lan đỡ trán: "Cái đó không phải táo, đó là dứa."

"A?"

Đem Nạp Thiểu Song còn đang hồ đồ kéo đi mua đồ, một đường trái rẽ phải rẽ cuối cùng cũng đến tiệm trang sức lớn nhất kinh thành.

Vừa bước vào cửa đã bắt gặp hai thân ảnh có chút quen thuộc, Khanh Nhược Lan đảo mắt suy nghĩ không biết có nên đi vào hay không.

"Tầm vương, đã lâu không gặp."

Nạp Thiểu Song nghi hoặc nhìn Khanh Nhược Lan: "Các nàng biết ngươi?"

"Tiếng Dư sao?" Hồng y cô nương đứng đối diện kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Cô nương, ngươi là người Dư?"

Nạp Thiểu Song hồ đồ nhìn hồng y nữ tử, muốn hỏi lại ngại người khác chê cười nàng không biết tiếng Trung Nguyên nên quyết định giả câm.

Khanh Nhược Lan không thật sự có ý day dưa, quyết định rời đi càng sớm càng tốt, vội vã chấp tay nói: "Vương phi cứ thong thả, bọn ta có việc gấp cần về trước."

"Làm gì mà vội vàng như thế?"

Trầm vương phi bắt kịp cổ tay của Khanh Nhược Lan, nâng lên khăn the che miệng khúc khích cười: "Tầm vương có cần né tránh bọn ta như vậy hay không?"

Nào ngờ cổ tay đột nhiên lại phát đau, Trầm vương phi vội vã rút tay lại, hốt hoảng nhìn bốn phía khi phát hiện là ai vừa đánh mình liền chau mày tức giận.

"Tiện dân ngươi dám đánh bản phi?"

"Không có lễ giáo!!!" Sau khăn trùm đầu Nạp Thiểu Song tức giận tuôn ra một tràng tiếng Dư: "Chẳng phải quân quý Trung Nguyên các ngươi được dạy dỗ cẩn thận lắm sao? Lẽ nào ngươi không biết túm kéo phu quân nhà người khác là vô liêm sỉ thế nào?"

"Ngươi..." Trầm vương phi chỉ vào mặt Nạp Thiểu Song mà mắng: "Đừng tưởng ngươi nói tiếng Dư là bản phi không hiểu, bản phi cho ngươi biết đừng có ỷ bản thân là người ngoại quốc mà tùy hứng, coi chừng bản phi phạt ngươi đại bản!"

Một màn ông nói gà bà nói vịt này không biết đến khi nào mới kết thúc, Khanh Nhược Lan vội xen vào cắt ngang câu chuyện.

"Song nhi, đừng càn rỡ, đây là tẩu tẩu của ta."

Nạp Thiểu Song tức giận nói: "Tẩu tẩu lại nắm tay muội phu như vậy sao? Đây gọi là hiểu lễ của quân quý Trung Nguyên sao? So với quân quý thảo nguyên bọn cô còn phóng túng hơn nhiều?"

"Đừng tức giận, chỉ là vô ý nắm trúng, hơn nữa tẩu tẩu đã thành thân mấy lễ tiết này cũng không cần câu nệ."

"Cô không biết, đây là không biết liêm sỉ!!"

Biết rõ khuyên Nạp Thiểu Song không được, Khanh Nhược Lan chỉ có thể đối Trầm vương phi nói: "Vô ý quá, ái phi nhà ta là người Dư nên không hiểu lễ tiết Đông Minh mà đắc tội tẩu tẩu."

"Ái phi?" Nữ nhân bên cạnh hoa dung thất sắc, cuống quít kéo tay Trầm vương phi: "Tỷ tỷ, đây là sao? Sao Tầm vương lại..."

Mặt của Trầm vương phi cũng càng lúc càng khó coi, vội vỗ vỗ mu bàn tay muội muội trấn an, sau đó mới ngẩng đầu lên nói với Khanh Nhược Lan.

"Tầm vương, ngươi đừng quên Dung nhi đã được thánh thượng chọn làm chính phi cho ngươi, đừng có tùy hứng như vậy. Hơn nữa một cô nương Dư quốc có thể so sánh với tam tiểu thư phủ Tướng quân hay sao? Ngươi vuốt mặt cũng phải nể mũi, lưu lại chút thể diện cho hoàng huynh Trầm vương của ngươi."

"Xem ra tẩu tẩu đúng là hiểu lầm thánh ý rồi."

Khanh Nhược Lan vươn tay kéo Nạp Thiểu Song vẫn còn đang tức giận vào trong lòng, thản nhiên nói: "Thánh thượng đã nói nếu ta lấy không được cô tử Dư quốc thì phải nạp Liễu Dung tiểu thư vào phủ, nhưng ái phi hiện tại của ta chính là cô tử của Dư quốc thì không thể xem là trái thánh ý."

Liễu Dung vốn được nuôi dưỡng trong khuê phòng nên không thể tùy hứng như Nạp Thiểu Song, chỉ biết rưng rưng nước mắt: "Như thế là sao? Ngài đùa giỡn Dung nhi? Phụ mẫu đều cho rằng mọi sự đã thành, ngày lành đã chọn, hỷ thiệp cũng viết xong rồi, giờ chuyện này đồn ra ai còn muốn lấy Dung nhi đây?"

"Là do các ngươi hiểu sai thánh ý, không phải bản vương cô phụ tiểu thư."

Trầm vương phi biết lúc nào nên cứng rắn lúc nào nên mềm mại, vội vàng xuống nước hạ giọng: "Tầm vương hiểu cho, đây là chuyện ảnh hưởng đến mặt mũi của Liễu gia, cầu ngài đừng quyết tuyệt như vậy. Hay là thế này đi, để Dung nhi làm chính phi, cô tử làm trắc phi, dù gì cô tử phía sau cũng đã chẳng còn ai chống đỡ nữa rồi, làm bình thê trong vương phủ thật không ủy khuất nàng."

Vài hôm trước Nạp Thiểu Song xem nữ huấn, có biết được vài từ Trung Nguyên, hiểu rõ nhất vẫn là cấp bậc thê thất trong vương phủ. Lớn nhất là chính phi, sau mới tới trắc phi, cuối cùng là cơ thϊế͙p͙. Sau khi nghe Trầm vương phi nói, mặc dù câu hiểu câu không nhưng phát hiện vị tẩu tẩu đó đề cập đến tên của chính phi không phải là mình, Nạp Thiểu Song bắt đầu hoảng loạn, tại sao nàng không được làm chính phi chứ?

"Nhược Lan..." Nạp Thiểu Song kéo ống tay áo của Khanh Nhược Lan, rối loạn mở miệng: "Tại sao không phải cô là chính phi? Ngươi sẽ lấy ai khác sao?"

Khanh Nhược Lan không trả lời, chỉ nhè nhẹ vỗ lưng Nạp Thiểu Song hai cái, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Trầm vương phi.

"Bản vương đã nói rồi, hơn nữa thánh ý đã quyết, nếu bản vương cãi lệnh chẳng khác nào chịu tội bất tuân thánh chỉ? Tất cả cũng là do quý phủ lỗ mãn, lại nói bản vương chưa từng cùng Liễu tiểu thư hứa hẹn, hà tất nói hai chữ cô phụ? Đời này người mà bản vương không thể cô phụ chính là cô tử, bản vương tuyệt không để ai ngồi vào vị trí chính phi ngoài nàng ấy."

Sắc mặt Trầm vương phi trở nên vặn vẹo, bên cạnh Liễu Dung đã ôm mặt thất thanh khóc bỏ chạy ra khỏi tiệm trang sức. Trầm vương phi nhìn thấy thì vội vàng nhấc váy đuổi theo, mấy nha hoàn theo hầu cũng như chó rượt í ới nhắc nhở chủ tử cẩn thận ngã.

Suốt câu chuyện chỉ có Nạp Thiểu Song vẫn còn mơ mịt, ngờ nghệch kéo áo Khanh Nhược Lan: "Nhược Lan, sao nàng ta khóc vậy?"

"Làm sao ta biết được." Khanh Nhược Lan cúi xuống xoa xoa gò má phúng phính của nàng, híp híp mắt cười: "Đến, mua ít phối sức, nàng muốn đeo phối sức của Dư quốc hay là Đông Minh đây?"

"Mẫu phi nói qua rồi, xuất gia tòng phu, cô gả đến Đông Minh tất phải mặc giá y Đông Minh. Chỉ là..."

Phát hiện Nạp Thiểu Song có lời khó nói, Khanh Nhược Lan sẵn giọng: "Nàng cứ nói, nếu được ta sẵn sàng đáp ứng."

"Chỉ là cô muốn vẽ mặt." Nạp Thiểu Song ngẩng đầu lên, đôi lưỡng sắc mâu lộ ra tia khẩn khoản: "Đây là tục truyền ngàn đời của Nạp tộc, cô..."

"Nếu chỉ như vậy thì có gì phải sợ hãi không dám nói?" Khanh Nhược Lan nhéo sóng mũi cao của nàng, sủng nịch cười: "Dù nàng thật sự muốn gả đến Đông Minh theo tục Dư bản vương cũng chấp thuận."

Nạp Thiểu Song nghe xong thì xấu hổ cười, may thay có khăn trùm đầu che hộ nàng, nếu không đã bị Khanh Nhược Lan phát hiện ra rồi.

Rốt cuộc nàng đã tích được đức gì mà gặp được một người tốt với nàng như vậy chứ?
Bình Luận (0)
Comment