Trời vừa sẩm tối, bốn phía hoàng thành dựng lên đèn đuốc sáng trưng, như muốn đem cả tòa thành biến thành một ngọn đuốc lớn. Cung điện bao vây bởi những trản đèn hoa, dọc đường đi trồng rất nhiều lan ngọc điểm, loại hoa mà Thái hậu yêu thích nhất.
Giờ lành đến, hoàng thượng và hoàng hậu cùng nhau lên đàn tế thần, cùng cầu nguyện chúc cho quốc thái dân an, quốc gia thịnh vương phát triển.
Thái hậu chủ trì buổi lễ, nhìn thấy nhi nữ của mình khoác trên mình hoàng bào rực rỡ, nắm tay người mà mình yêu mến nhất cùng nhau bước lên đài cầu nguyện, hốc mắt nàng nhanh chóng đỏ lên. Cuối cùng nàng cũng đã có thể nhìn thấy con gái nàng lớn lên, thành thân, cầu mong các vị thần bảo hộ Khanh Nhược Lan và Nạp Thiểu Song trọn kiếp bình an.
Cầu nguyện xong hoàng thượng cùng hoàng hậu sẽ thả thiên đăng, trên thiên đăng viết bốn chữ [Quốc thái dân an] được thả lên bầu trời, mãi đến khi biến thành một chấm sáng nhỏ.
Nạp Thiểu Song ngưỡng vọng bầu trời cao, đêm nay, nàng trở thành vương hậu, là nữ nhân cao quý nhất Đông Minh này, cũng có nghĩa đại nghiệp khôi phục Dư quốc sắp thành rồi.
Mẫu hoàng mẫu hậu linh thiêng nhất định sẽ nhìn thấy những nỗ lực không ngừng của nàng, sẽ không còn lo lắng nàng vẫn mãi trẻ con không chịu trưởng thành. Đứng trước sóng gió, nàng đã không còn lẩn trốn sau lưng mẫu hoàng nữa, nàng đã có thể đứng dậy tiếp tục mà bước đi.
Bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, Nạp Thiểu Song kinh ngạc nhìn sang, bắt gặp ý cười ôn nhu trong đôi mắt Khanh Nhược Lan.
"Nhìn xem..." Khanh Nhược Lan vung cánh tay, chỉ về khoảng không bao la trước mặt: "Giang sơn Đông Minh này sẽ là của chúng ta, nàng sẽ vương hậu cao quý mà bao nhiêu người phải ngước nhìn."
Nạp Thiểu nghiêng người nhìn sườn mặt tinh mỹ kia, khóe môi bất giác cong lên, nữ nhân này chính là hoàng đế trong lòng nàng. Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm mình cẩm tú giang sơn, cùng nhau khôi phục Dư quốc, cùng đem tất cả những điều tốt đẹp nhất cho bá tánh Đông Minh.
Thiên đăng lững lờ trôi trên bầu trời, lẩn sáng trong hàng vạn tinh tú, rực rỡ đến mức không thể nào rời mắt đi được. Đêm buông xuống trên tường thành, sa la ngoài khung cửa sổ trổ hoa, phảng phất một trời xuân sắc.
Nạp Thiểu Song ngồi trên giường, cùng Khanh Nhược Lan uống rượu giao bôi, cùng ước pháp tam chương. Uống xong chén rượu, Khanh Nhược Lan gấp gáp muốn thân mật với hoàng hậu của mình, lại mình đối phương nâng bàn tay nhỏ chặn lại.
"Song nhi..." Khanh Nhược Lan hôm nay uống rất nhiều rượu, ánh mắt đã mờ đi vì men say: "Chúng ta thành thân rồi."
"Ni, đã thành thân rồi." Nạp Thiểu Song bám lấy hai vai của Khanh Nhược Lan, đem nghi hoặc chôn giấu trong lòng nói ra: "Mười hai năm là ý tứ gì?"
Khanh Nhược Lan xoa mi tâm đau nhức của mình, khàn khàn nói: "Đêm nay là đêm động phòng mà, chuyện này nói sau đi."
"Không giải thích cô không cho ngươi động phòng."
Vừa nói Nạp Thiểu Song vừa đưa tay giữ chặt vạt áo của mình, lần này xem ra thật sự rất cương quyết.
Khanh Nhược Lan thở hắt ra một hơi, chuyển sang ngồi bên cạnh Nạp Thiểu Song, vươn tay kéo nàng trở vào trong lòng mình. Mà Nạp Thiểu Song cũng không có bài xích, an ổn rúc vào vòng tay ấm áp ấy, lắng nghe nhịp tim vì nàng mà rối loạn.
"Nàng quên thật rồi..." Khanh Nhược Lan thở dài, đầu ngón tay mềm mịn lướt qua sóng mũi cao của nàng: "Trách không được, khi đó nàng còn nhỏ vậy mà."
Nạp Thiểu Song ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Mười hai năm trước, nàng từng đến Đông Minh, còn nhớ không?"
Mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng Nạp Thiểu Song vẫn không cách nào nhớ ra được nàng đã từng đến Đông Minh, vốn từng tự hào trí nhớ của bản thân, ấy vậy mà lại bỏ lỡ một đoạn ký ức quan trọng như vậy.
Khanh Nhược Lan cũng không có trách nàng, khuynh thân đặt trên đỉnh đầu Nạp Thiểu Song một nụ hôn, dùng chất giọng khàn khàn của mình kể lại câu chuyện mười hai năm trước.
Lần đầu nàng gặp Nạp Thiểu Song thế nào, lần đầu nàng biết bản thân yêu một người là thế nào. Từng chút từng chút đều nhớ rất rõ, đến mức Nạp Thiểu Song cảm giác như mình trở về mười hai năm trước, đứng dưới một tán ô đưa mắt nhìn Khanh Nhược Lan đang co người ở một góc tường cũ kỹ.
Không phải ngẫu nhiên, tất cả là sự sắp xếp của lão thiên gia rồi.
Không phải tự nhiên Nạp Thiểu Song lại có được một người yêu nàng đến như vậy, nếu như mười hai năm trước nàng không đứng lại có thể cả đời cũng không có nổi cơ hội gặp được Khanh Nhược Lan.
Mà Khanh Nhược Lan lại nghĩ rằng, nếu mười hai năm trước nàng không may mắn gặp được Nạp Thiểu Song thì có khi hiện tại nàng cũng không có được vị trí này, mãi mãi cũng chỉ giấu mình trong lãnh cung hẻo lánh.
Trên đời không có sự hy sinh từ một phía, quá khứ tương tác với hiện tại mới có được mối nhân duyên ngày hôm nay, âu cũng là số trời đã định trước.
Nạp Thiểu Song trong lòng không rõ tư vị, bàn tay vẫn nắm chặt tay Khanh Nhược Lan không buông, nàng sẽ không giống mười hai năm trước buông bỏ đoạn tình cảm đó.
Người hữu tình dù cách xa bao lâu vẫn sẽ gặp lại nhau...
Rèm hoa buông rũ, cố chấp nửa đời cuối cùng cũng được đáp lại, dưới ánh nến đỏ cùng ước hẹn tam sinh tam thế. Cành lan ngọc điểm vẫn nằm im lìm trên bàn trang điểm, cánh hoa phủ một tầng trăng bạc, rực rỡ diễm lệ...
- ------------------------------
"Bệ hạ..."
Khanh Nhược Lan quay đầu lại, nhìn thấy mẫu hậu đang dùng ánh mắt lo âu nhìn nàng, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
"Hoàng thượng thật sự muốn phục quốc cho hoàng hậu?"
Nhược Hoa chống tay lên bàn đứng dậy, nàng hoàn toàn không tán thành hành động liều lĩnh này của Khanh Nhược Lan. Đời này Nhược Hoa nàng chỉ có một đứa con là Khanh Nhược Lan, nàng làm sao có thể mở to mắt nhìn con mình lao vào chỗ hung hiểm?
Nhìn ra tâm tình của mẫu hậu, Khanh Nhược Lan từ tốn bước đến dìu nàng ngồi xuống, ôn giọng: "Mẫu hậu chớ lo, mọi chuyện nhi thần đều đã an bài cả rồi, chuyến này đi chỉ có thắng không có bại."
"Hoàng thượng đừng lừa gạt ai gia làm gì." Nhược Hoa vỗ vỗ cánh tay của nàng, buồn rầu nói: "Là ai gia sinh ngài ra, làm sao nhìn không thấu ngài chứ?"
"Mẫu hậu đừng khuyên trẫm nữa." Khanh Nhược Lan thở dài, hơi khom người xuống, đối Nhược Hoa mỉm cười: "Trẫm từng hứa với Thiểu Song, đem Dư quốc làm sính lễ cho nàng ấy, lẽ nào mẫu hậu muốn trẫm trở thành kẻ thất hứa?"
"Thiểu Song sẽ hiểu thôi."
"Thiểu Song hiểu thì đã làm sao? Trẫm vẫn hiểu Thiểu Song hơn bất kỳ ai trên đời này." Khanh Nhược Lan dịu dàng trấn an: "Nhưng đây là chuyện giữa trẫm và hoàng hậu, mẫu hậu, ngài không cần phải lo lắng làm gì."
"Hoàng thượng, ngài nay đã trưởng thành có thể xem mấy lời này của ai gia là lải nhải nhưng hôm nay ngài dưới gối không có hoàng nhi, hơn nữa lại đang độ tráng niên nhất, lẽ nào chỉ vì vui lòng mỹ nhân mà đánh đổi những thứ mà ngài cố công vun đắp?" Nhược Hoa hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Ai gia không ngăn cản ngài hùng tâm chí lớn, nhưng đây không phải lúc, thư thả một thời gian nữa được không?"
Khanh Nhược Lan yên lặng nghe mẫu hậu nói xong mới điềm nhã cất lời: "Mẫu hậu, chuyện này trẫm đã quyết rồi, khôi phục Dư quốc là chuyện sớm hay muộn mà thôi, sao không sớm giải quyết để tránh đêm dài lắm mộng?"
Nhược Hoa hé môi định nói lại bắt gặp dáng vẻ kiên quyết của Khanh Nhược Lan, trong lòng thở dài một tiếng, xem ra là nàng khuyên không được nha đầu này rồi.
"Tùy ý hoàng thượng vậy." Nhược Hoa phủi phủi bụi bẩn trên hoàng bào, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhưng ai gia vẫn không khoan nhượng, Thiểu Song nhất định phải sinh con cho Khanh gia chúng ta, càng không được quyền tùy hứng như trước kia."
Khanh Nhược Lan bất đắc dĩ thở dài, nàng đứng ở giữa mẫu hậu và Nạp Thiểu Song, nghiêng về phía bên nào cũng là thân bất do kỷ.
Đến đêm hồi cung Khanh Nhược Lan đem điều kiện của mẫu phi nói lại cho Nạp Thiểu Song nghe, mong rằng Nạp Thiểu Song sẽ không giống mẫu phi khó xử nàng, nhưng lại cảm thấy chuyện này có chút không khả thi.
Sau khi nghe Khanh Nhược Lan thuật lại, Nạp Thiểu Song yên lặng rất lâu, một mình đi đến cửa sổ ngắm nhìn chậu lan ngọc điểm. Thân ảnh nhỏ chìm giữa tầng tầng cô tịch, trên người phủ một tầng ánh trăng mê người, lại có chút bi ai.
Rất lâu sau Nạp Thiểu Song mới nói: "Chỉ cần khôi phục được Dư quốc, bất cứ thứ gì cô cũng có thể đánh đổi."
Khanh Nhược Lan cảm thấy hổ thẹn vô cùng, nàng từng hứa với lòng sau khi chiếm được vị trí cao quý này sẽ không bắt Nạp Thiểu Song phải khổ sở chọn lựa hay chịu bất kỳ ủy khuất nào. Kết quả nàng vẫn không làm được, hóa ra trên đời này dù chuyện lớn hay nhỏ, dù là ở vị trí nào cũng sẽ có lúc thân bất do kỷ.
Tiếng nói của Nạp Thiểu Song rất nhỏ, nghe không ra tâm tình, nàng quay đầu lại nhìn Khanh Nhược Lan: "Hoàng thượng chớ để tâm, dù sao cô cũng đã là nhất quốc chi hậu, mẫu hậu làm như vậy đều là vì muốn tốt cho cô. Hơn nữa cô không nguyện ý để ngài nạp thiếp, vậy thì cô phải có trách nhiệm nối tiếp hương hỏa Khanh gia, đây là những gì mà cô phải làm.
"Song nhi..." Khanh Nhược Lan có chút bất đắc dĩ: "Nàng thật sự không ủy khuất?"
"Không có." Nạp Thiểu Song thả chậm cước bộ đến chỗ Khanh Nhược Lan, nâng tay giúp nàng xoa bóp, nhỏ giọng nói: "Trước giờ đều là cô khó dễ ngươi, khiến ngươi ở giữa cũng không thoải mái gì, đến lúc cũng phải hiểu ra đạo lý cơ bản này của người Trung Nguyên."
"Khổ cực cho nàng rồi."
Khanh Nhược Lan bật ra một tiếng thở dài, nắm lấy bàn tay nhỏ của Nạp Thiểu Song: "Thật tốt, nàng vẫn ở đây."
"Cô ở đây..." Nạp Thiểu Song nghiêng đầu tựa cằm lên vai Khanh Nhược Lan, luyến tiếc hương thơm mê hoặc trên người đối phương: "Vẫn ở đây, hoàng thượng."
Khanh Nhược Lan vô cùng hưởng thụ, tay luồn qua tóc mềm, an tĩnh nhắm mắt.
Năm trăm năm quay đầu mới được một lần lướt qua nhau, chính Khanh Nhược Lan cũng cảm thấy dường như mình đã nợ Nạp Thiểu Song rất nhiều, cho nên kiếp này mới có thể yêu nàng ấy nhiều đến thế.
Nạp Thiểu Song rời khỏi nắm tay ấm áp của Khanh Nhược Lan, rảo bước cầm lên tỳ bà của mình, an ổn ngồi ở phía đối diện, ngón tay đè lên dây đàn nhẹ nhàng tấu một khúc.
Chưa được bao lâu Khanh Nhược Lan đã thiếp đi, mệt mỏi nhiều ngày dày vò thân thể kia kiệt quệ, ngồi lên vị trí cao quý nhất chưa chắc đã thoải mái nhất.
Nhẹ nhàng đặt tỳ bà xuống, Nạp Thiểu Song rón rén quan sát sắc mặt của Khanh Nhược Lan, đúng thật là ngủ trầm rồi mới vui vẻ mỉm cười. Mắt mèo đảo quanh bốn phía, một lúc lâu mới bước đến dìu đỡ Khanh Nhược Lan trở về giường. May mắn Nạp Thiểu Song từng học qua công phu, nếu không đừng nói đến dìu về giường, đỡ Khanh Nhược Lan đứng dậy thôi nàng cũng đã mất nửa cái mạng.
Kéo lên chăn gấm đắp cho quân vương trẻ trước mặt, Nạp Thiểu Song chưa vội ngủ, nàng ngồi ở dưới đất, khủy tay chống lên nệm chăm chú quan sát lúc Khanh Nhược Lan ngủ.
Thật hiền hòa...
Nạp Thiểu Song hé môi cười trộm, nghĩ đến dáng vẻ lúc nhỏ của Khanh Nhược Lan không biết sẽ thế nào, chỉ trách lúc đó nàng quá nhỏ, không cách nào nhớ ra được.
"Hoàng thượng, ngủ ngon..."