Vừa đăng cơ chưa lâu nên Khanh Nhược Lan chưa đổi quốc hiệu, trước mắt chỉ mới cắt chức hơn ba mươi tham quan nịnh thần trong triều, mở khảo thí tuyển chọn nhân tài. Cánh tay phải đắc lực của tân hoàng chính là Việt vương Khanh Hi Thần, hai người trên triều hô mưa gọi gió, khiến bá quan văn võ đều phải kính nể mười phần.
Quân lực trong nước không đủ dồi dào, Khanh Nhược Lan không dám mạo hiểm dẫn quân tiến đánh Dư quốc, ra sức chiêu mộ thêm người đầu nhập quân ngũ.
Người chịu trách nhiệm chiêu quân vẫn là Hồng Lam, mấy hôm trước mọi người đã phát hiện tâm tình Hồng tướng quân không tốt, chỉ là không ai dám mở miệng hỏi, qua được mấy ngày tình trạng này càng thêm tồi tệ.
Mà bên phía của Nạp Hoành Cơ lại đóng cửa im lìm, đến cả Nạp Thiểu Song đến cũng chặn lại không tiếp, khiến mọi người đều đồng dạng bất khả tư nghị.
Hai người này nhất định trong lòng có quỷ!!!
Nạp Thiểu Song trong lòng chắc chắn Hồng Lam đã làm gì đó khiến cho Nạp Hoành Cơ biến thành như vậy, tức tốc đem chuyện này cáo trạng lên hoàng đế của mình, thổi phì lá gan mà giận dỗi!
Khanh Nhược Lan bất đắc dĩ bị lôi vào chuyện này, đành phải triệu kiến Hồng Lam hỏi rõ mọi chuyện để có câu trả lời hợp tình hợp lý nhất với vương hậu của nàng.
Lúc đầu Hồng Lam vẫn ra sức trốn tránh, mãi đến khi Nạp Thiểu Song nhịn không được bạo phát rống lên: "Ngươi không nói cô liền tru di cửu tộc nhà ngươi!!"
Khanh Nhược Lan: "..."
Đây là sao? Kia là Hồng tướng quân cống hiến thanh xuân cho Đông Minh mà vương hậu của nàng muốn tru di liền tru di sao?
Hồng Lam bất đắc dĩ phải nhận mệnh, đem chuyện hôm đó nhất thanh nhị sở kể lại, trên mặt đầy vẻ khổ sở. Đến cả người trong cuộc như nàng cũng không biết phải giải quyết thế nào, kỳ thật nàng có luyến tiếc Nạp Hoành Cơ nhưng chính nàng cũng biết bản thân sẽ không chấp nhận được việc hương hỏa Hồng gia đứt đoạn.
Nạp Hoành Cơ thật sự rất tốt, nhưng nàng cũng thật sự rất tiếc.
Nghe Hồng Lam kể lại, trong lòng Nạp Thiểu Song chua xót, phải, Dư quốc mất các nàng đều thua kém tất cả quân quý trong thiên hạ này, bởi vì các nàng đều là vong quốc công chúa!!!
Kết quả này của Nạp Hoành Cơ như chùy nặng đánh vào tim Nạp Thiểu Song, năm đó nước mất quân quý đều bị đối đãi thua cả súc vật, nếu biết trước như vậy Nạp Thiểu Song sẽ không cứu sống nàng ấy.
Sống như vậy có khác gì chết hay không?
Thân thể hiện tại của nàng, cả đời này đều phải chịu cô độc, chịu người ta khinh thường dè bĩu.
Nhìn ra tâm tình kích động của Nạp Thiểu Song, trong lòng Khanh Nhược Lan nặng trĩu, chuyện này nàng không thể bức ép Hồng Lam được, nàng không thể chỉ vì chiều lòng vương hậu mà khiến hương hỏa Hồng gia đứt đoạn.
"Ngươi không lấy nàng cũng tốt." Nạp Thiểu Song ảm đạm mở miệng: "Tránh cho sau này sử sách ghi lại nàng quân quý thất đức, gả đi còn không thể vì nhà chồng sinh một đứa con..."
Nghĩ đến dáng vẻ thương tâm đến chết đi sống lại của Nạp Hoành Cơ, thâm tâm Nạp Thiểu Song chua xót, đời người đều tránh không được thân bất do kỷ.
"Trẫm có ý này..." Khanh Nhược Lan ôm lấy vai nhỏ của Nạp Thiểu Song trấn an, mở miệng nói: "Để Hồng Lam lấy Nạp Hoành Cơ."
Nạp Thiểu Song kinh ngạc mở to mắt: "Hoàng thượng..."
Hồng Lam trầm mặc, dù nàng có không muốn nhưng chỉ cần một đạo chiếu chỉ ban xuống nàng đều không thể giãy dụa nữa.
Khanh Nhược Lan mím môi dưới, một lúc sau mới dám nói tiếp: "Nhưng nàng phải để Hồng Lam nạp thiếp, hương hỏa Hồng gia không thể đoạn."
Nạp Thiểu Song lập tức từ trên ghế đứng bật dậy, không tin nổi mà mở trừng mắt nhìn Khanh Nhược Lan.
"Đây là cách vẹn toàn nhất rồi, với hoàn cảnh của Nạp Hoành Cơ hiện tại thì có được một người chiếu cố nàng nửa đời còn lại thật sự rất khó khăn. Có khi nghe xong quá khứ của Nạp Hoành Cơ, quân tước bọn họ đều không muốn lấy nàng, để Hồng Lam chiếu cố nàng cũng xem như không thiệt thòi nàng..."
Hít thêm một hơi thật sâu, Khanh Nhược Lan yếu ớt nói: "Trẫm biết quân quý các nàng đều cầu vẹn toàn, nhưng Nạp Hoành Cơ đã không thể yêu cầu ai vẹn toàn với nàng được nữa rồi."
"Vẹn toàn..." Nạp Thiểu Song trào phúng bật cười: "Nhất định phải sinh con sao? Nhất định phải trong sạch sao? Như vậy mới có quyền cầu vẹn toàn hay sao?"
"Song nhi..."
Nạp Thiểu Song không có phản ứng, nàng lầm lũi đi xuống chín bậc thang, đáy mắt một tia mất mát.
"Có người chiếu cố nàng cũng tốt... Hoành Cơ... nửa đời còn lại cũng không phải chịu... thiệt thòi..."
Có phải nàng đã sai rồi không?
Năm đó nàng không cứu Nạp Hoành Cơ có khi còn tốt hơn bây giờ nhiều lần.
Hôm sau Nạp Thiểu Song đích thân đến tìm Nạp Hoành Cơ, cương ngạnh bắt nàng mở cửa đón tiếp. Dù sao với thân phận hiện tại của Nạp Thiểu Song, Nạp Hoành Cơ không thể tùy tiện giở tính tình, đành phải mở cửa cho nàng vào.
Đến trà cũng không kịp uống, Nạp Thiểu Song đã vào vấn đề chính: "Hoàng thượng ban hôn cho ngươi với Hồng Lam rồi."
Nạp Hoành Cơ nghe xong liền cười nhạo: "Ban hôn? Đây là ép hôn mới đúng, Hồng Lam đã muốn lấy ta đâu."
"Cô chỉ mong nửa đời sau của ngươi có người chiếu cố mà thôi, Hoành Cơ, đời này cô chỉ còn ngươi là người thân, cô sẽ thay mẫu hoàng tìm người cho ngươi dựa dẫm."
"Nửa đời sau..." Nạp Hoành Cơ trầm mặc, rồi nói: "Còn Hồng Lam thì thế nào? Hồng gia không thể không có con nối dõi."
"Chuyện này..."
Nạp Thiểu Song nhìn Nạp Hoành Cơ rất lâu, nhìn đến mắt cũng phát đau, cố sức bật ra từng chữ: "Nàng sẽ phải nạp thêm thiếp, đối tượng cũng có rồi, Triệu tiểu thư của phủ Thái úy."
"Xứng đôi thật."
Nạp Hoành Cơ chỉ nói như vậy, sau đó về sau đều là trầm mặc.
Bản thân cũng không còn gì để nói hay khuyên nhủ, Nạp Thiểu Song đành hồi cung trước, chính bản thân nàng cũng không biết ngày hôm nay đi sẽ mãi mãi không gặp lại được.
Ngày hôm sau Nạp Hoành Cơ đơn độc đứng trên thành, mắt nhìn bao quát giang sơn Đông Minh hoa lệ, đáy mắt đều đã nhiễm một tầng bi ai.
Đã không có vẹn toàn, nàng hà tất cưỡng cầu?
Hồng Lam không thể một đời chỉ bồi bên cạnh nàng, hà tất níu chân nàng ấy làm gì?
Biết tin Nạp Thiểu Song đã nhanh chóng tìm tới, nàng đứng dưới thành ngẩng đầu lên nhìn, hồng y dường như nhuộm đỏ cả bầu trời.
"Hoành Cơ ngươi làm cái gì vậy? Mau xuống đây đi!!"
Nạp Hoành Cơ nhìn xuống, yếu ớt cười: "Cô tử, ngươi cứu ta làm gì? Sao không để ta chết đi? Được chết ở Dư quốc vẫn tốt hơn vùi thây nơi đất khách?"
"Ngươi nói bậy cái gì vậy hả?"
Nạp Thiểu Song gấp gáp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, lại không dám cho người chạy lên sợ Nạp Hoành Cơ sẽ dại dột mà nhảy xuống.
"Ta sống đều khiến người khác khổ sở, vậy thì ta sống để làm gì nữa..." Nạp Hoành Cơ kéo kéo khóe môi, vân đạm phong khinh mở miệng: "Ta chết rồi ngươi không cần phải suốt ngày lo lắng cho ta. Ta chết rồi Hồng Lam có thể không cần phải áy náy với ta. Ta chết rồi Triệu tiểu thư kia có thể cầu trọn vẹn, không phải chia sẻ trượng phu của mình với người khác. Ta chết rồi xuống hoàng tuyền bồi mẫu hoàng mẫu phi, ta chết rồi mọi thứ đều không còn gì vướng bận nữa."
"Hoành Cơ!!!" Nạp Thiểu Song kích động kêu to: "Đừng làm như vậy, trên đời này cô chỉ còn ngươi là người thân, mẫu hoàng mẫu hậu, đến cả hoàng ca hoàng tỷ đều đã bỏ chúng ta đi rồi, ngươi cũng đừng bỏ lại ta mà!!!
"Tỷ tỷ..." Nước mắt trượt dài trên gò má: "Xin lỗi..."
Hồng y gieo mình xuống thành, cả trời nhiễm đỏ sắc máu tang thương.
"Nạp Hoành Cơ!!!!"
Cửa đông một người cưỡi bạch mã, tay cầm cương ngựa siết đến rướm máu, lúc đến nơi đã thấy đất bằng nhuộm máu, trời đất khóc than. Mọi thứ như dừng lại, không còn cảm xúc, hơi thở cũng bị tước đoạt, đời người có mấy lần không hối hận?
Hồng Lam như rơi xuống đáy vực, lầm lũi bước vào đám đông, chỉ thấy vương hậu đang ôm xác một người khóc đến thương tâm.
Tay áo hồng sắc, khăn cài đầu trượt ra sau để lộ dung nhan tiều tụy, mắt hạnh nhắm nghiền, che đi cả đời luyến ái tương tư.
"Hoành Cơ..."
Nạp Thiểu Song ngẩng đầu kêu khóc với trời xanh: "Tại sao!!? Tại sao Nạp gia lại đi đến bước đường này? Tại sao lại cướp hết những thứ quan trọng với cô?! Tại sao!?!?"
Hồng Lam đổ gục xuống bên cạnh, ngón tay run run kéo lên một góc khăn trùm đầu, đối phương chìm trong giấc ngủ của mình, mãi mãi sẽ không tỉnh dậy nữa.
"Hoành Cơ... Hoành Cơ..."
"Ngươi nói đi.""Nói gì?""Ngươi không thích ta sao? Ta có điểm gì khiến ngươi không hài lòng đúng không?"Sai rồi, đời này Hồng Lam vẫn luôn thích nàng, chỉ là không bao giờ thừa nhận...
Nạp Hoành Cơ chết rồi, chết thật an ổn, giờ đã không còn ai có thể làm phiền đến nàng nữa, đã có thể chìm vào giấc ngủ của mình mà không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Đời người có mấy lần gặp gỡ, không trân trọng đến lúc mất đi mới hối tiếc.
"Hoành Cơ!!!"
Nơi cuối chân trời, gió cuốn chiếc lá mỏng manh bay đi, rời khỏi mặt đất...
Thần linh đã mang Nạp Hoành Cơ đi rồi, mãi mãi đi rồi.
Cùng năm hoàng cung tổ chức quốc tang, theo chế lễ của công chúa, hạ táng.
Nạp Thiểu Song gục ngã mấy lần, rốt cuộc Nạp gia nàng đã gây ra nghiệt gì mà đều phải dùng máu mà trả lại?
Nạp gia tàn rồi, chẳng còn lại ai ngoài nàng nữa.
Khanh Nhược Lan mấy lần đỡ lấy thân thể suy sụp muốn đổ của Nạp Thiểu Song, nữ nhân này chưa hưởng qua hạnh phúc đã bị người khác tàn nhẫn tước đoạt, lạnh lùng đến như vậy...
Nạp Thiểu Song đổ xuống bên quan tài, tay giữ chặt bàn tay đã lạnh của Nạp Hoành Cơ: "Hoành Cơ, hoàng tuyền... nhờ ngươi chăm sóc mẫu hoàng mẫu hậu..."
Cùng năm, Hồng tướng quân dâng tấu thỉnh xin để Hoành Cơ công chúa gả vào Hồng gia, tổ chức một cuộc minh hôn. Vẫn hạ táng theo chế lễ công chúa, nhưng trên bài vị lại ghi thêm một dòng chữ [Tướng quân Hồng phu nhân Nạp thị].
Đời này Hồng Lam phát thệ, ngoài Nạp Hoành Cơ ra nàng sẽ chẳng lấy ai nữa...
Cả đời Nạp Hoành Cơ khát cầu vẹn toàn, trong mắt dung không nổi một hạt cát.