Cái chết của Nạp Hoành Cơ như một đòn thật đau đánh vào tim Nạp Thiểu Song, là ai đã khiến Nạp gia nàng đi đến bước đường này? Là ai đã hại chết Nạp Hoành Cơ!?
Tất cả là do phụ tử Nạp La Hằng, đời này Nạp Thiểu Song cũng không cách nào buông xuống được thù hận. Đêm nào cũng không thể ngủ, ám ảnh đến trong mơ vẫn kêu khóc, Khanh Nhược Lan không đành lòng mà nhẫn nhịn thêm nữa, trong năm trực tiếp dẫn quân lật đổ phụ tử Nạp La Hằng.
Tin tức truyền khắp Đông Minh, nhân sĩ các nơi ùn ùn kéo đến, lần này nếu thắng Đông Minh có thể mở rộng lãnh địa của mình ra, thị trường buôn bán cũng lớn hơn, có mấy ai không động tâm?
Chưa đầy một tháng đã chiêu đủ quân số, Hồng Lam đích thân đốc thúc quân sĩ trao dồi võ nghệ, nửa tháng sau cấp tốc tiến vào kinh đô Dư quốc.
Mặc dù đã có sự phòng bị từ trước nhưng quân Dư quốc vẫn chống không lại quân sĩ Đông Minh như vũ bão tiến vào, chỉ trong ba ngày cổng thành đã bị phá, kinh đô bị chiếm giữ phải rút lui nội thành cố thủ.
Dư vương hèn kém ra hàng, cầu xin Đông Minh vương buông tha lần này, cam kết mỗi năm đều dâng nạp cống phẩm. Nhưng cái Đông Minh vương cần không phải là cống phẩm, mà là thay vương hậu của mình báo thù rửa hận.
Kim Ngân điện, Nạp Thiểu Song mặc chế phục hoàng hậu đoan chính ngồi trên tiểu tháp, tay mân mê quạt lụa, ánh mắt hờ hững liếc nhìn phụ tử Nạp La Hằng đang bị áp giải vào nội điện.
Nạp La Hằng giãy dụa mấy lần không thành, chỉ biết trừng trừng mắt mà nhìn Nạp Thiểu Song: "Thật tốt, trở thành vương hậu rồi, xem ra nàng cũng rất biết ôm đùi người khác."
Nạp Thiểu Song không mấy để tâm đến lời Nạp La Hằng nói, vẫn yên lặng mân mê quạt lụa trong tay mình, đáy mắt đã lộ ra một tia chán ghét.
"Mẫu hoàng của cô, Nạp Âu. Mẫu hậu của cô, Tô Phỉ." Nạp Thiểu Song chậm rãi ngẩng đầu lên, môi nhỏ mấp máy: "Còn có hơn hai mươi hoàng huynh hoàng tỷ của cô, đều chết dưới tay của đám người lang tâm cẩu phế các ngươi!!"
Dứt lời quạt lụa trong tay đã ném thẳng vào người Nạp La Hằng, âm thanh lạch cạch khi quạt lụa rơi xuống đất vang lên vô cùng chói tai.
"Sinh thời mẫu hoàng cô đối với các ngươi không tệ, vậy mà các ngươi đan tâm làm ra những chuyện như vậy!?"
Nạp Thiểu Song chống tay ngồi dậy, liếc mắt nhìn A Lý, nàng hiểu ý liền dâng lên một thanh trường kiếm. Ấn mũi kiếm xuống đất làm điểm tựa đứng dậy, Nạp Thiểu Song lên từng bước nặng nhọc, còn có thể thấy đáy mắt nàng ẩn chứa lệ quang.
"Khi đó mẫu hoàng mẫu hậu của cô bị đám súc sinh các ngươi gϊếŧ chết ở đây..."
Nạp Thiểu Song chĩa kiếm vào mặt Nạp La, từng lời từng chữ phát ra đau thắt cõi lòng: "Chính ngươi hủy đi bầu trời của cô, hủy đi chỗ dựa của cô, hủy đi đại thụ che trời của cô, chính ngươi bức mẫu tử cô sinh ly tử biệt..."
Nạp La hoảng hốt nhích nhích người lùi lại phía sau, bản thân không có điểm tựa suýt chút đã ngã lăn xuống đất, trừng trừng mở to mắt mà nhìn Nạp Thiểu Song.
"Khi đó mẫu hoàng cô chính tại chỗ này đổ gục xuống, máu chảy thành sông, mẫu hậu cô đau lòng đi theo nàng, một nhà của cô đều bị các ngươi hủy hết rồi!!!!"
Mũi kiếm lóe sáng, không kịp nhìn thấy chuyện gì xảy ra thì trên cổ Nạp La đã bị cắt một đường máu bắn cao ba thước, cuối cùng là ngã lăn xuống đất trợn trừng hai mắt.
Nạp La Hằng điên tiết gào lên: "Nạp Thiểu Song!!!!"
"Ngươi biết đau sao?" Nạp Thiểu Song ưu thương chĩa kiếm vẫn còn dính máu vào mặt của Nạp La Hằng: "Vậy ngươi đã hiểu được cảm giác của cô lúc đó hay chưa? Mẫu hoàng mẫu hậu chính tại nơi này ngã xuống, biến cô trở thành một kẻ lạc lõng không chỗ dựa, các ngươi đã hiểu rồi chứ?"
Thân thể Nạp La Hằng thoáng run lên, nàng nhìn Nạp Thiểu Song rất lâu, đều đã thay đổi rồi, không còn là đứa nhỏ hay chạy theo kéo tay áo nàng đòi nàng chơi cùng.
"Còn ngươi..." Nạp Thiểu Song cứng rắn chống đỡ, ánh mắt giấu không được ba phần thất vọng: "Cô đã từng rất tin ngươi, thật sự rất tin người, kết quả là ngươi ở phía sau đâm cô một nhát thật đau. Ngươi đối xử với cô như vậy, ngươi hủy hoại Nạp Hoành Cơ, ngươi khiến hoàng tỷ hoàng muội của cô đều chết trong nhục nhã, ngươi là loại cầm thú gì vậy? Tất cả những gì quan trọng với cô đều bị các ngươi từng chút hủy hết, tại sao lại độc ác với cô như vậy?"
"A Song, ta chưa bao giờ che giấu ta yêu nàng, năm đó nếu nàng không kiên quyết từ chối ta có thể ta sẽ không đối xử với các nàng như thế."
"Yêu của ngươi chỉ là sự biến chất của chiếm hữu mà thôi!!!" Nạp Thiểu Song điên tiết gào lên: "Ngươi đã từng nghĩ yêu của ngươi đã hại chết bao nhiêu người rồi không? Ngươi đã từng nghĩ yêu của ngươi đã hủy hoại cô như thế nào rồi không?"
"Xin lỗi... chỉ là..." Nạp La Hằng ưu thương mở miệng: "Ta yêu nàng sai cách rồi."
"Cặn bã..."
Nạp Thiểu Song lùi về một chút, mũi kiếm lạnh như băng vẫn hướng về phía Nạp La Hằng: "Ngươi phải chết, cô phải trả thù cho Nạp Hoành Cơ, ngươi chọn đi, tự mình giải quyết hay để cô ra tay?"
Nạp La Hằng trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới nói: "Để cho ta giữ chút tôn nghiêm còn sót lại."
"Được thôi."
Nạp Thiểu Song vứt thanh kiếm xuống trước mặt Nạp La Hằng, lưu loát xoay người bước ra khỏi điện.
Trong điện chỉ còn lại một mình Nạp La Hằng, nàng yên lặng quan sát thanh kiếm nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, thần tình trong mắt rạn nứt không còn lại một mảnh. Đi đến bước đường này, ai sai ai đúng cũng không còn quan trọng nữa, nữ nhân kia chán ghét sự tồn tại của nàng, phụ hoàng cũng đã bỏ đi, vậy nàng còn thiết sống làm chi?
Chỉ thấy một trời huyết hoa vẩy tung, thân hình cao lớn như thạch trụ đổ sụp, một mảng tang hoang tiêu điều...
Nạp Thiểu Song tựa lưng vào cửa, đôi mắt đong đầy nước ngẩng đầu nhìn trời xanh, Nạp gia đoạn thật rồi. Hiện tại chỉ còn một mình nàng, còn là quân quý, xem ra Nạp gia nàng đã đi đến cuối đoạn đường rồi.
"Mẫu hoàng, xin lỗi ngài..."
====================
Đông Minh vương thượng vị chưa bao lâu đã chiếm được Dư quốc khiến bá tánh nức lòng ca tụng không thôi, đi đến đâu cũng nghe nói về chiến công lừng lẫy của tân vương.
Sau khi chiếm được Dư quốc, Đông Minh vương theo lời hứa trước đây của mình đem Dư quốc làm sính lễ tặng cho cô tử, có thể nói từ cổ chí kim chưa có vị hoàng đế nào chung tình đến như vậy.
Có được Dư quốc, Nạp Thiểu Song thượng vị theo ước nguyện trước khi lâm chung của mẫu hoàng, trở thành hoàng đế quân quý đầu tiên của Dư quốc.
Hai hoàng đế kết hôn đây là lần đầu tiên xảy ra, bá tánh khắp nơi bàn tán đến loạn thất bát táo, nhưng vẫn không kiềm lòng được muốn thấy đệ nhất mỹ nhân có dáng vẻ thế nào.
Nạp Thiểu Song thượng vị theo như hứa hẹn trước đây, đem Dư quốc trở thành một nước thuộc địa, dù sao thì nàng không phải là người khôi phục Dư quốc, công lao lớn nhất thuộc về Khanh Nhược Lan.
Mặc dù bản thân là Dư vương nhưng Nạp Thiểu Song vẫn ở trong Đông Minh cung, ngoan ngoãn làm hoàng hậu của mình.
Tất cả biến cố đều xảy ra trong lòng một năm, đem Nạp Thiểu Song triệt để thay đổi không còn lại gì. Đã không còn ngây ngô như năm đó nữa, nàng học cách trưởng thành, học cách chống đỡ phong ba, cùng Khanh Nhược Lan cáng đáng giang sơn của hai người.
Một năm lặng lẽ trôi qua, hoa mai cuối cùng cũng trổ hoa, cánh hoa tung bay giữa bầu trời lộng gió.
Dưới gốc cây, Nạp Thiểu Song đem đất xới lên mấy tầng, vừa đủ một tấc vuông thì ngẩng đầu lên nhìn người đứng bên cạnh, nâng lên bàn tay đầy bùn đất của mình.
Khanh Nhược Lan cúi người đem hộp gỗ một tấc vuông đặt vào tay của Nạp Thiểu Song, tiếp tục quan sát nàng ấy đem nó chôn xuống đất.
Dùng tay đặt hộp gỗ vào hố vuông một tấc, xong xuôi mới dùng tay gạt đất dư lấp vào, hoàn hảo che đi hộp gỗ vừa chôn xuống.
"Nàng chôn nó làm cái gì vậy?"
Nạp Thiểu Song phủi phủi tay, híp mắt cười: "Mấy thứ này đều rất đáng quý, để ở ngoài cô không yên tâm, cứ chôn như vậy đi."
"Nhưng là cái gì mới được?" Khanh Nhược Lan nhanh tay đỡ Nạp Thiểu Song đứng dậy, không khỏi nghi hoặc: "Quan trọng lắm hay sao?"
"Sao lại không a?" Nạp Thiểu Song hưng trí bừng bừng nói: "Mấy tiểu đồ vật ngài tặng ta nè, khăn tay của ngài nè, y phục ngài giúp ta may nè, tất cả đều ở trong đó."
Khanh Nhược Lan không khỏi dở khóc dở cười, nhưng cũng không có dập tắt hưng trí của Nạp Thiểu Song, nâng tay dìu nàng hồi cung nghỉ ngơi.
Ánh chiều tà dần khuất sau dãy ngô đồng, khói bếp quyện với sắc trời đỏ ối, lang thang giữa đất trời là hương hoa Bảo Tử Đăng nhàn nhạt.
Thái Dư điện vẫn như cũ chưa từng thay đổi, ở đây Nạp Thiểu Song cảm giác như quay trở về mười hai năm trước, đáng tiếc mẫu hoàng và mẫu hậu đã không còn ở bên cạnh nàng nữa. Bài vị đặt ngay ngắn ở từ đường, ngày đêm hương khói, mọi việc đều một tay Nạp Thiểu Song làm lấy, dù là ai cũng không được tùy ý bước vào.
Khanh Nhược Lan phục đỡ nàng ngồi xuống ghế quý phi, nhẹ giọng hỏi: "Dạo này tâm tình của nàng tốt lên nhiều rồi nhỉ?"
"Có nhiều chuyện nên quên rồi." Nạp Thiểu Song nghiêng đầu tựa cằm vào cánh tay, đôi lưỡng sắc mâu thâm thúy dán chặt trên gương mặt của Khanh Nhược đế: "Bao nhiêu năm Hoành Cơ đã chịu gọi cô một tiếng tỷ tỷ, phụ tử Nạp La Hằng cũng đã chết, Dư quốc khôi phục hoàn toàn, cô không còn gì để phải sầu muộn nữa cả."
"Song nhi." Khanh Nhược Lan nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, dịu dàng mà thâm tình nói: "Có gì thì cùng trẫm chia sẻ, đừng giữ khư khư trong lòng, nhé?"
"Ni." Nạp Thiểu Song cong mắt cười: "Hoàng thượng cũng vậy, có chuyện gì cũng phải nói với cô một tiếng."
"Đó là tất nhiên."
Khanh Nhược Lan đặt lên trán nàng một nụ hôn, cẩn thận vén tóc nàng ra phía sau, động tác mười phần ôn nhu như sợ làm đau tiểu thân thể kiều mỹ này.
Dù là bao lâu đi nữa, Khanh Nhược Lan vẫn luôn trân trọng Nạp Thiểu Song.
"Hoàng thượng." Nạp Thiểu Song ngập ngừng rất lâu vẫn không nói trọn câu, mắt chăm chăm dán vào người của Khanh Nhược Lan, trên mặt đầy vẻ khó xử.
"Nàng có chuyện gì cứ nói với trẫm."
"Cô... cô muốn..." Nạp Thiểu Song mím chặt môi, nhỏ giọng nói: "Cô muốn đi săn, nhưng mà cô biết mẫu hậu không đồng ý việc này, cho nên cô sẽ không ép hoàng thượng đâu."
Khanh Nhược Lan nghe xong liền phì cười, đưa tay nhéo nhéo gò má phấn nộn của nàng: "Cũng có lúc nàng biết sợ sao?"
"Hoàng thượng lại trêu chọc cô."
"Được rồi." Khanh Nhược Lan xoay người ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Được dịp trẫm sẽ lén dẫn nàng ra ngoài đi săn, không để mẫu hậu biết được, thế nào?"
Nạp Thiểu Song kinh ngạc mở to mắt, sau lại xấu hổ cười, vung tay đánh vào vai của Khanh Nhược Lan: "Hoàng thượng xấu tính thật."
"Còn không phải vì chiều ý Tử Đồng hay sao?" Khanh Nhược Lan nghiêng người thì thầm vào đôi tai nho nhỏ kia: "Chỉ là không biết Tử Đồng có muốn thưởng cho trẫm cái gì hay không?"
Nạp Thiểu Song không phải ngốc mà không biết điều Khanh Nhược Lan nói là đang ám chỉ cái gì, đôi lưỡng sắc mâu xinh đẹp nâng lên liếc xéo gương mặt lộ ra ý cười không đứng đắn kia.
"Hoàng thượng nên bảo trọng long thể."
"Hửm?" Khanh Nhược Lan nhướn đôi chân mày: "Ai dạy nàng câu này đây?"
"Tất nhiên là thái y rồi." Nạp Thiểu Song nhàn nhã bắt chéo chân, kéo khóe môi mê hoặc nói: "Không biết bọn họ chẩn mạch cho hoàng thượng thế nào mà chạy đến tìm cô căn dặn giúp hoàng thượng bảo trọng long thể."
"Ai, nàng đừng để ý bọn họ." Khanh Nhược Lan buồn bực nói: "Họ luôn chỉ thích làm quá mọi chuyện lên, trẫm còn bảo trọng nữa thì đến hoàng nhi cũng không có!"
Nạp Thiểu Song khanh khách bật cười: "Hoàng thượng thật biết lo lắng rồi."
"Trẫm gấp gáp thế này mà nàng còn cười được hay sao?" Khanh Nhược Lan quét mắt nhìn qua gương mặt tú lệ kia, nhẹ nhàng vươn tay nâng cằm ái hậu: "Tử Đồng một chút cũng không gấp gáp?"
"Tất nhiên là gấp gáp." Nạp Thiểu Song vẫn còn cười, mắt hạnh to tròn ngập tràn tiếu ý: "Cơ mà không như hoàng thượng lộ liễu như vậy."
"Thế là nàng trách trẫm sao?"
"Cô nào dám."
"Nàng còn dám nói?"
Khanh Nhược Lan nguy hiểm nheo mắt, không báo trước một tiếng đã đem Nạp Thiểu Song ôm lên, một đường đi thẳng vào phòng ngủ của hai người.
Rèm hoa buông rũ, loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc nhè nhẹ, tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, xuân phong tươi đẹp.