Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 150

Chỉ là, Vân Phàm lái xe đi một hồi lâu, cũng không thể tìm được một quán trọ mở cửa.

Không chỉ như vậy, tất cả các cửa hàng lớn nhỏ ở trên đường, đều là đóng cửa thậm chí cả cửa sổ cũng đã đóng chặt!

Một toà thành to như vậy, tại lúc hoàng hôn, lại hiện lên có chút lạnh lẽo.

Vân Phàm và Nguyệt Bích đã từng đi theo Phong Đạc tới nơi này, vốn theo ngày thường, thì lúc này chỉ mới bắt đầu giờ mở chợ đêm, phồn thịnh đến cực điểm!

Mấy người đi thêm mấy con phố nữa, thấy cảnh tượng đại khái đều giống nhau.

Luồng không khí quỷ dị này, khiến cho các nàng không nhịn được mà thêm khẩn trương, trong lòng lại càng đề phòng hơn.

Bỗng nhiên, Vân Phàm phi thân xuống xe ngựa, kiếm trong tay lướt ngang một cái, trực tiếp chặn ngang trước cửa một quán tró.

Nguyệt Bích kéo dây cương, xe ngựa chậm rãi ngừng lại.

Trong tay lão bản kia đang cầm cái chốt cửa, nhìn bộ dáng là đã biết muốn đóng cửa, nhưng lại chưa kịp đóng.

Hắn nơm nớp lo sợ nhìn xem Vân Phàm đang chắn trước cửa, trên mặt là một vẻ sợ hãi, run rẩy nói, "Nữ nữ nữ... Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng!"

Vân Phàm hừ lạnh một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, gác lên trên cổ hắn, "Chỉ cần ngươi nói thật, ta liền không giết ngươi!"

"Thật tốt số, nữ hiệp muốn biết cái gì, tiểu nhân nhất định biết thì sẽ nói hết...biết thì sẽ nói hết."

"Ta hỏi ngươi, trong thành này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sớm như vậy mà các ngươi lại đóng cửa?" Vân Phàm hỏi.

Trong chớp mắt lão bản kia bối rối một cái, rồi lập tức nhìn Vân Phàm soi mói, trực tiếp quỳ xuống.

Tô Mặc Nhi ở trong xe ngựa vén rèm lên nhìn sang, tự nhiên là nghe được lời Vân Phàm nói, chỉ là, phản ứng của lão bản này, có phải là có chút kỳ quái hay không?

Vân Phàm mặt không chút thay đổi  dán chặt thanh kiếm ở trên cổ họng hắn, nhẹ nhàng phun ra một chữ, "Nói!"

"Dạ, dạ. Tiểu nhân nói... Gần đây, mỗi đêm ở trong thành đều có thiếu nữ trẻ tuổi vô duyên vô cớ mà biến mất, cũng không ai biết các nàng đi đến nơi nào, hiện tại người đang ở chỗ nào..." Lão bản kia chậm rãi nói.

Lông mày Vân Phàm nhíu sâu, "Quan phủ đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy, quan phủ  không sai người đi tra hay tìm người sao?"

Lão bản kia thở dài một hơi, tiếc hận nói, "Huyện lệnh đại nhân trái lại cũng là một thanh quan. Điều đáng thương chính là, vào nửa tháng trước nữ nhi của hắn cũng đã bị người ta bắt đi rồi!"

"Theo nha hoàn bên người Tứ Hậu tiểu thư nói, đêm đó nàng chỉ đi ra ngoài bưng chậu nước rửa chân đến cho tiểu thư thôi, kết quả là vừa mới đi vào tiểu thư nãy còn ở trong phòng, đột nhiên đã biến mất không thấy tăm hơi! Trước đó Huyện lệnh đại nhân cũng đã phái rất nhiều người đi tìm, nhưng lại không tìm một chút tin tức nào."

"Ai ngờ, sau ba ngày tiểu thư mất tích, thì lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng ngủ của nàng. Chỉ là, lúc đó, quần áo của tiểu thư không được chỉnh tề lại còn bị treo lơ lửng ở trên xà nhà, mà trên người từng vết tím xanh ứ đọng thành một mảng lớn, hai chân mở rộng, giữa hai chân mơ hồ còn có máu tươi chảy xuống. Điều đáng sợ nhất là, ánh mắt của nàng mở to, chết không nhắm mắt! Sau khi có nha hoàn phát hiện ra cảnh tượng này, thì đã bị doạ sợ tại chỗ mất tiếng luôn."

Lời nói êm tai của chưởng quỹ nói tới, trong giọng nói không thiếu sự tiếc hận, "Thiên kim của Huyện lệnh đại nhân mới lên tuổi mười sáu, còn hôn phối liền... Từ đó về sau, toàn bộ mọi người ở trong thành đều bàng hoàng, mặt trời vừa xuống núi thì liền đi về nhà của mình."

Sau đó, hắn thử thăm dò hỏi, "Nữ hiệp còn có cái gì phân phó sao? Nếu như không có, vậy tiểu nhân liền..."

"Chuẩn bị cho chúng ta một gian phòng khách lớn!" Chuyện đã hỏi rõ, nàng cũng phải vì chỗ đặt chân của bọn họ mà đưa ra quyết định.

Lão bản rất khó xử, "... Nhưng trong quán trọ của tiểu nhân, đã đầy khách rồi, nữ hiệp vẫn nên đổi sang chỗ khác mới tốt hơn."

"Ân?" Vân Phàm nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, dưới đáy lòng lão bản kia đang âm thầm nhỏ máu.

"Vâng vâng, mời mấy vị vào bên trong, tiểu nhân sẽ đi an bài gian phòng cho các ngươi ngay."

Vân Phàm ném cho hắn một túi bạc, "Đây là chi phí ăn ở, sáng sớm ngày mai, nhớ chuẩn bị điểm tâm cho tốt."

"... Vâng."
Bình Luận (0)
Comment