Đêm lạnh như nước, Tô Mặc Nhi ngồi trước cửa sổ của quán trọ thật lâu, nhìn thấy từng đợt trăng tròn trên bầu trời đêm kia, chỉ cảm thấy thế sự trêu người.
Lúc trước nàng một lòng muốn rời khỏi Phong Đạc, rời khỏi vương phủ, nhưng lại chưa bao giờ ngờ tới, hiện thời nàng chỉ muốn gặp hắn một lần mà còn lại gian nan như thế.
"Vương phi, đã thu thập xong, có thể đi ngủ rồi." Nguyệt Bích nhẹ giọng đi đến sau lưng Tô Mặc Nhi, nhắc nhở.
Tô Mặc Nhi sững sờ, phục hồi tinh thần lại, "Tốt."
Nàng đang muốn đứng dậy cởi áo ngoài ra, thì lúc này cửa phòng lại bị người gõ.
Sắc mặt Vân Phàm trầm xuống, đề phòng lên tiếng dò hỏi, "Người nào?"
Ngoài cửa, không có người trả lời, tiếng đập cửa vẫn vang lên không hề gián đoạn như cũ, hơn nữa còn rất có tiết tấu một tiếng lại tiếp sau một tiếng.
"Đến cùng là người phương nào?" Vân Phàm cầm lấy bội kiếm ở trên bàn, từ từ nhích tới gần cửa phòng.
Một lát, người ở phía ngoài rốt cục lên tiếng, "Nữ hiệp, là tiểu nhân, tiểu nhân đưa chút nước trà đến cho ba vị nữ hiệp."
Mi tâm Vân Phàm nhăn lại, trầm giọng trả lời, "Không cần, đa tạ ý tốt."
"Đã như vậy, thì tiểu nhân xin lui xuống trước."
Trong hành lang sau một tràng tiếng bước chân, rồi lập tức yên tĩnh trở lại.
Trong phòng có hai chiếc giường, Tô Mặc Nhi cực kỳ mệt mỏi, chỉ nhàn nhạt phân phó Vân Phàm cùng Nguyệt Bích đi ngủ sớm, liền ngủ thật say.
Vân Phàm tắt đèn, nghỉ ngơi cùng với Nguyệt Bích trên một cái giường khác.
Bất quá, nhưng các nàng lại thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Tòa thành này thật sự quá mức quỷ dị, các nàng vẫn nên cẩn thận thì hơn!
Tô Mặc Nhi tỉnh lại lần nữa, quanh người nàng là một mảnh lạnh buốt.
Nàng khẽ co người lại, mở ra hai tròng mắt mơ hồ.
Xung quanh tối như mực, nàng không thể thấy mọi vật được.
Tô Mặc Nhi cố nén đau đầu, gọi một tiếng, "Vân Phàm."
Mà trả lời lại nàng là bóng tối yên tĩnh không tiêng động, ngẫu nhiên cũng chỉ truyền đến vài tiếng côn trùng kêu vang, mà những âm thanh ấy vào lúc này, không hiểu sao lại thêm một ít thê lương.
"Ngài tỉnh." Bỗng dưng, một giọng nói vang lên ở bên tai nàng.
Gương mặt nhỏ của Tô Mặc Nhi trắng bệch, trong lòng cũng thót lên vài cái, không tự giác mà lại ngừng hô hấp.
Giọng nói kia, khàn khàn đến cực điểm, giống như mũi đao mài ở trên kính, khiến cho người nghe vô cùng khó chịu.
Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy, mượn ánh trăng xuyên qua lớp mây chiếu xuống, rốt cục nàng cũng thấy rõ cảnh tượng ở trước mắt.
Vô số cành cây khô lớn đứng lặng im ngay trước mắt nàng, mà ở trên cành cây lại treo một mành vải màu trắng, tung bay theo gió.
Chóp mũi lại ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, phía trên còn có thể thấy được một mảnh bạch cốt (xương trắng).
Mà giữa đống bạch cốt kia, lại rơi lả tả đồ trang sức dành cho thiếu nữ hoàn toàn không hợp mắt, thậm chí có châu ngọc ở dưới ánh trăng phản chiếu, lóe lên hào quang.
"A!" Tô Mặc Nhi kinh hồn kêu một tiếng, trợn to hai mắt, vội vàng di chuyển thân thể về phía sau, lại đột nhiên đụng phải một vật cứng.
Tô Mặc Nhi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc hắc y hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nàng, trong cặp mắt u lục kia, không chút nào che giấu biểu lộ *** thật sâu.
Tô Mặc Nhi vừa muốn thét chói tai, nhưng trong nháy mắt lại bưng kín miệng, ngơ ngác nhìn người nọ.
Không... Không đúng! Hắn không phải là người!
Người làm sao có lỗ tai nhọn? Răng nanh sắc bén?
"Hắc hắc hắc hắc..." Hắn phát ra một chuỗi tiếng cười khặc khặc quái dị, bỗng dưng lại nhe răng cười với Tô Mặc Nhi một tiếng, đột nhiên liền xuất hiện ở trước người của nàng.
Duỗi ra cái lưỡi dài, liếm liếm cổ của nàng.
Hai mắt Tô Mặc Nhi nhắm nghiền lại , nghe từ trên người hắn toả ra mùi vị rỉ sắt, trong dạ dày nàng không ngừng hung hăng sôi trào.
Tay của hắn chậm rãi vuốt ve ở trên mặt nàng, thân thể Tô Mặc Nhi không tự giác mà khẽ phát run.
Nàng cảm giác được trên hai tay, lông tơ dài mềm mại, vốn không phải là tay của người!
Tô Mặc Nhi cảm thấy hoảng sợ, thứ này ở trước mặt nàng, chỉ sợ là giống như với Thiên Chi... Là yêu quái!