Xe ngựa dừng lại
trước Du Nhiên phủ, tất cả mọi người khi nhận được tin tức Bạch Vũ sau
năm năm phiêu bạc giang hồ cuối cùng cũng trở về đã lập tức chạy ra
ngoài cửa đón hắn. Bạch Vũ từ bên trong xe ngựa bước ra, trên tay là một tiểu cô nương mười tuổi đang say giấc trong vòng ngực lớn của hắn. Tất
cả mọi người từ cả kinh cho đến hãi hùng, xưa nay hắn nổi tiếng lãnh
khốc nhất gia tộc, dù cho đó là muội muội hắn cũng không thể nào ở gần
hắn quá ba bước. Tiểu cô nương này rốt cuộc lai lịch như thế nào?
Bạch Vũ không thèm để ý đến tất cả mọi người đang đứng chờ đợi, bế nàng một
mạch trở về viện của mình. Mặc dù năm năm không ở Du Nhiên phủ nhưng
Đằng Vân viện của hắn luôn luôn sạch sẽ không một hạt bụi. Đặt nàng
xuống giường, hắn lập tức phân phó hạ nhân trong phủ chuẩn bị đồ đạc,
thuốc men, vì sau khi đặt chân tới Đông Liêm nhiệt độ ở đây so với chỗ
khác hoàn toàn khác nhau. Đông Liêm quanh năm băng giá, người thường rất khó có thể sống được ở nơi đây, chính vì vậy mà nàng đã sốt cao khi đến đây.
Toàn thân nàng lạnh và run rẩy, dù hắn có để rất nhiều lò
sưởi bên trong phòng, đúng là thể trạng nàng quá yếu nhưng hắn không ngờ lại yếu đến mức này. Bạch Tiên biết hắn lo lắng cho nàng nhưng tiếc
rằng kể từ ngày đó, nàng đã không thể hồi phục lại sức khoẻ như trước.
Tâm bệnh khó lòng nào chữa trị được, nàng cũng đã đến cực hạn của bản
thân, ông không thể nào cứu nàng được.
“Phụ thân! Ngài chắc chắn biết cách cứu nàng phải không?” Bạch Vũ nhạt hỏi ông.
“Đáng tiếc!” Bạch Tiên buông hai từ rồi quay bước rời đi.
Chẳng lẽ một Đại diêm vương y thuật, độc thuật tinh thông như ông không thể
nào kéo nàng từ quỷ môn quan trở về hay sao? Nhất định hắn không tin
nàng không qua khỏi, cho dù phải nghịch chuyển càng khôn, hắn nhất định
phải cứu sống nàng cho bằng được.
---
Rắc! Rắc! Rắc!
Bánh xe vận mệnh xuất hiện những vết nứt khá lớn, từng mảnh vụn rớt xuống và tan biến, bạch y nam tử rũ mi tâm thở dài. Cho dù có cố gắng đến bao
nhiêu lời nguyền cũng không thể nào phá vỡ được, làm sao mới có thể chấm dứt được vòng quay luân hồi không có hồi kết này đây “Là lời nguyền của hắn, là ý chỉ của hắn…” Hắc y nam tử trầm ngâm, có vẻ mọi chuyện đã quá trễ, liệu có nên báo lại cho người đó không? “Địch! Ngài dự tính như
thế nào?” Bạch y nam tử hỏi.
“Nút thắt ở đâu thì phải gỡ chỗ đó.” Hắc y nam tử nói.
“Chúng ta có nên báo lại với Thần không?” Bạch y nam tử hỏi.
“Không!” Hắc y nam tử dứt khoác nói “Bắt đầu từ một kết thúc.” Sáu chữ đó đã bao hàm toàn bộ những gì hắc y nam tử muốn nói, bạch y nam tử trong lòng
cảm thấy vô cùng tội lỗi. Chỉ biết than thở mà thôi…
---
Ba ngày trôi qua, Nguyên Linh vẫn không có dấu hiệu hạ sốt khiến Bạch Vũ
tâm can như lửa đốt. Mọi người trong Du Nhiên phủ cũng vì thế mà vô cùng căng thẳng, mà chỉ có một người rất bình thản ngồi uống trà không mấy
quan tâm đến sự việc trong phủ. Bạch Tiên biết rằng vận mệnh này đã bị
thay đổi rồi, bánh xe cũng bị rạn nứt, tất cả đã bị bàn tay dơ bẩn của
Thiên giới làm ra.
“Bẩm đại lão gia! Tịnh Tâm tiểu thư đã tới Du Nhiên phủ.” Nhướng cao mày kiếm, nhanh như thế đã đến rồi sao. Đúng là
không thể cứu vãn được nữa rồi.
Ngồi trong Đằng Vân, Bạch Vũ
luôn tay vắt khăn ấm đặt lên trán nàng, khi nào nàng chưa tỉnh lại thì
hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ ngừng quan tâm nàng. Lần đầu tiên gặp
nàng, hắn đã nhất kiến chung tình với nàng kể từ lúc đó, hắn không biết
vì sao mình lại chỉ hướng về nàng, hắn không rõ vì sao bản thân lại si
tình nàng. Cảm giác này dường như đã có từ rất lâu…
Bỗng từ bên
ngoài bước vào một bóng dáng tiểu cô nương màu hồng nhạt với sắc mặt khó coi, cô nghe người báo hắn đã trở về nhưng lại mang theo một tiểu nữ tử khác về theo và luôn chăm lo không rời nửa bước. Trong khi năm năm qua
cô luôn ở bên hắn lại không có được sự quan tâm như thế này “Vũ ca ca.”
Nghe thấy giọng nói thanh thuý của cô, hắn không thèm quay nhìn cô lấy một
cái mà vẫn tiếp tục vắt khăn đắp lên trán cho nàng. Bỗng nhiên ngón tay
nàng khẽ động đậy, Bạch Vũ liền buông khăn ra và nắm lấy cổ tay của nàng để bắt mạch. Mi mắt Nguyên Linh nặng trĩu dần mở lên, giọng nói thều
thào “Lạnh… lạnh quá…”
“Linh.” Bạch Vũ lập tức ôm lấy nàng “Có ta ở đây rồi, ta sẽ không để nàng lạnh đâu.”
“Vũ… Vũ…” Nguyên Linh yếu ớt nói.
“Ta ở đây, nàng muốn gì?” Bạch Vũ gắt gao ôm chặt nàng.
“Xin lỗi… ta xin lỗi…” Nàng nói. Trong cơn mê nàng bỗng nhiên nhớ lại tất cả mọi chuyện, nhớ lại ký ức vạn năm trước, những đoạn ký ức đau đớn nhất. Là sai lầm của nàng cho nên bây giờ nàng phải trả giá cho những gì mình gây ra.
“Nàng không làm gì cả, vì sao lại xin lỗi ta chứ?” Bạch Vũ nắm chặt tay nàng, nếu vì chuyện trốn tránh năm năm qua thì không
cần phải xin lỗi hắn. Tất cả đều không cần…
“Xin lỗi…” Nàng biết có lẽ hắn không nhớ về những ký ức vạn năm đó nhưng thời điểm của nàng
đã đến, nàng đã cố gắng lắm mới có thể tỉnh lại để… nói lời xin lỗi với
hắn. Nếu có tiếp kiếp sau thì hãy để nàng hy sinh vì hắn, hãy để nàng
hoá giải lời nguyền của bọn họ, hãy để nàng ngừng yêu hắn…
“Linh… đừng nói nữa…” Hắn hôn lên trán nàng, đừng nói lời xin lỗi hắn. Tim hắn như bị nàng bóp chặt, nàng nằm trong tay hắn nhưng hắn cảm thấy như sắp mất nàng vĩnh viễn vậy. Không… hắn không muốn điều đó…
“Yêu… ta… yêu… chàng…” Bàn tay nhỏ nhắn đang nằm trong bàn tay to lớn của hắn dần dần rớt xuống, đôi mắt dần khép lại.
Bạch Vũ như chết lặng, thân thể nàng không còn động “Linh… nàng tỉnh lại
đi…” cho dù hắn có kêu nàng bao nhiêu lần nhưng nàng vẫn không trả lời
hắn. Hắn ôm chặt nàng hơn, vùi mặt vào trong thân thể nhỏ bé của nàng,
bờ vai hắn run run không ai có thể thấy được những giọt nước mắt đang
rơi của hắn. Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện những dòng ký ức kỳ lạ
nhưng quen thuộc, hắn nhớ rồi, hắn nhớ hết tất cả rồi… Tại sao hắn lại
có thể làm như vậy với nàng? Bây giờ hối hận đã quá muộn màng…
“Vũ ca ca…” Từ nãy giờ Hoàng Phủ Thanh Tịnh đứng chứng kiến hết tất cả mọi
chuyện. Cô cảm thấy trong lòng phức tạp vô cùng, không ngờ hắn và nàng
tình cảm lại…
“Đi ra ngoài.” Hắn hét lớn, bây giờ hắn chỉ muốn ở lại một mình, hắn không muốn bất kỳ ai ở lại đây.