Xoảng!!!
Không gian đột nhiên vỡ vụn, Nguyên Lang rơi vào một mảng không gian đen tối, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao không gian lại rạn nứt và vỡ vụn
như vậy? Trước mặt y là hai bánh xe vận mệnh của Bạch Vũ và Nguyên Linh
đang trong tình trạng rạn nứt dữ dội, đứng cạnh hai bánh xe vận mệnh là
hai nam tử hắc bạch “Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao các ngươi không báo
với ta chuyện này?” Nguyên Lang lớn tiếng hỏi hắc bạch nam tử.
“Thúc thúc, không phải bọn ta không báo với thúc nhưng cho dù có báo với thúc đi chăng nữa thì cũng không thể cứu chữa được. Đây chính là ý chỉ của
hắn, ngài không thể nào làm gì được đâu.” Hắc nam tử nói.
“Nói láo!!!!” Y không tin những gì hắc nam tử nói “Dựa vào đâu mà ngươi nói đây là ý chỉ của hắn cơ chứ?”
“Lời nguyền.” Bạch nam tử trả lời.
Nguyên Lang như chết đứng, chẳng lẽ vạn năm qua y cố gắng thay đổi vận mệnh
của họ, nghịch chuyển lời nguyền đều không có tác dụng gì sao? Chẳng lẽ
đây chính là phản hệ của những gì y đã làm sao? Xung quanh y đột nhiên
xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ, thế gian bị nhấn chìm trong biển lửa,
tiếng kêu gào thảm khốc của nhân loại cứ thế mà đâm thẳng vào lòng ngực
của y. Đây chính là hậu quả của việc y làm…
“Thúc thúc…” Hắc nam tử lên tiếng “Lời nguyền của hắn quá mạnh, chúng ta không thể nào thay
đổi được cục diện. Cảnh tượng trước mắt chúng ta chính là cảnh tượng hai ngàn năm trước vào thời điểm phân chia giữa trời vào đất.”
Nguyên Lang chết lặng khi nhìn thế gian bị chính những hành động của mình mà
chìm trong biển lửa. Y chỉ muốn hoá giải lời nguyền cho hắn và nàng thôi mà, cớ sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy? Chẳng lẽ hắn muốn mọi chuyện
diễn ra một cách bình thường nhất sao?
“Nút thắt ở đâu thì phải
gỡ từ đó.” Bạch nam tử nói. Câu nói của bạch nam tử làm y bừng tỉnh, y
nhớ lúc y và hắn còn ở nơi đó. Lúc cả hai vẫn còn là huynh đệ tốt với
nhau, hắn đã từng nói với y rằng ‘Lời nguyền không đáng sợ, chỉ cần tìm ra được điểm mấu chốt của nó thì sẽ lời nguyền sẽ được hoá giải.’ Điểm mấu chốt trong lời nguyền của hắn là gì?
‘Ta nguyền rủa nàng, đời đời kiếp kiếp luân hồi vạn năm cho đến khi nào
nàng nhận ra bản thân mình biết thế nào là hy sinh vì người khác thì lời nguyền này sẽ được hoá giải. Thiên mệnh của chúng ta sẽ chấm dứt, vĩnh
viễn không còn liên quan tới nhau…’
“Ha! Ha! Ha!” Y cười
lớn, thì ra y đã quên mất rằng phải có sự hy sinh của nàng, thì ra y
viết vận mệnh của bọn họ đã sai. Không phải là hắn hy sinh vì nàng, mà
bắt buộc nàng phải hy sinh vì hắn mới có thể hoá giải lời nguyền này.
Thật là thảm hại làm sao!
“Ngài là Sinh Thần, là vị thần của sự
tái sinh, hãy làm đúng bổn phận của mình. Đừng can thiệp vào vận mệnh
của bọn họ, ý chỉ của hắn chỉ có như vậy mà thôi.” Bạch y nam tử lạnh
nhạt nói.
Phải! Phải! Những gì bạch nam tử nói không sai, y là
Sinh Thần, một trong Tứ Thần viễn cổ trong truyền thuyết cổ xưa, vị thần tái sinh Độc Cô Thượng Thần. Nhiệm vụ của y chỉ là tái sinh vạn vật,
viết vận mệnh của nhân loại, không có quyền can thiệp vào thiên mệnh của Tứ Thần viễn cổ. Y từ từ đi tới hai bánh xe vận mệnh, vươn hai tay chạm vào bánh xe vận mệnh lập tức vỡ thành những vệt sáng li ti biến mất vào hư không, khoé mắt y cay cay. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết
trong kiếp này nhưng có lẽ y phải tự mình tìm ra nút thắt trong lời
nguyền này.
Thân thể bé nhỏ của y đột nhiên lớn dần, y phục đột
nhiên thay đổi một cách nhanh chóng, trong tay y xuất hiện quyền trượng
Sinh Thần, những giọt lệ của y rơi xuống làm cho không gian đen tối bừng sáng. Cầm Sinh Thần trượng trong tay, y nệnh mạnh quyền trượng xuống hô lớn “Với tư cách là Sinh Thần, một trong Tứ Thần viễn cổ xưa, vị thần
tái sinh Độc Cô Thượng Thần, ta lệnh cho Hỗn Độn thế gian tái sinh một
lần nữa…”
Thế gian này quá u ám, quá tồi tệ và cả những vận mệnh y viết cho hai người bọn họ đều không thành. Tái sinh thế gian, cho vận mệnh của họ đi theo quỹ đạo năm xưa, nút thắt ở đâu thì gỡ ở đó. Kiếp
này vận mệnh của nàng đã bị bàn tay dơ bẩn của lũ thần tiên thoái hóa
nhân cách can thiệp vào thời khắc quan trọng…