Lần này, thái độ của Sở Hưu đã không phải ương ngạnh nữa, quả thật là không đặt đám người Tư Đồ Khí trong mắt.
Đương nhiên thực tế cũng vậy, bây giờ Sở Hưu đã có tư cách để không đặt bọn họ trong mắt.
Trước kia Sở Hưu nể mặt bọn họ, không chỉ vì y coi như tiểu bối trong nhánh Ẩn Ma mà còn vì y phải dựa vào nhánh Ẩn Ma mới có thể đặt chân trên giang hồ.
Nhưng bây giờ thì sao? Đúng như Sở Hưu nói, ba người này chẳng qua chỉ là lũ sa cơ lỡ vận, có tư cách gì mà sủa trước mặt y?
Trước mắt, Sở Hưu có được toàn bộ Thanh Long Hội, còn có Trấn Võ Đường với nhân tài tầng tầng lớp lớp, còn có Quan Trung Hình Đường, có Cửu Phân Đường của Lạc Phi Hồng, tất cả các thế lực này đều nghe theo hiệu lệnh của Sở Hưu.
Những thế lực cường đại đó cộng lại, ngoài các môn phái đứng trên đỉnh cao của giang hồ, có ai mà Sở Hưu không dám khiêu chiến?
Cái gọi là Quỷ Minh Tông của Tư Đồ Khí chẳng qua chỉ là hai ba con mèo con, Lý Thu Dịch còn lẻ loi một mình, nghe nói Côn Mạc có vài đệ tử nhưng nhân số cũng chẳng bao nhiêu.
Chút thế lực cỏn con của bọn họ mà dám lớn tiếng trước mặt Sở Hưu, đúng là không tự biết mình!
Lúc này ba người Tư Đồ Khí đã tức tới mức bốc khói.
Bọn họ đều là tiền bối trên giang hồ, xét theo thân phận có ai không phải bề trên của Sở Hưu? Kết quả Sở Hưu lại dám sỉ nhục bọn họ như vậy, đúng là tự tìm đường chết.
Nhưng không đợi bọn họ nói gì, Tân Triều Tiên đã lập tức đứng dậy, lần lượt khuyên nhủ: “Chư vị tỉnh táo một chút, nhánh Ẩn Ma đã nhiều tai ách như vậy, người khác còn chưa đánh đến cửa mà trong nhà chúng ta đã đấu đá rồi. Làm vậy chỉ khiến người ngoài cười chê mà thôi.”
Tần Triều Tiên nói với Sở Hưu; “Sở Hưu, ngươi đừng trách mấy người Tư Đồ Khí nói khó nghe. Người trong Ma đạo vốn là như vậy mà, ai cũng thẳng tính cả. Thật ra bọn họ cũng nghĩ cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma mà thôi, không có ác ý”
Tần Triều Tiên quay lại nói với ba người Tư Đồ Khí: “Ba vị, ta biết các ngươi cũng muốn tốt cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Nhưng bây giờ Tu Bồ Đề Thiền Viện và 'Thuần Dương Đạo Môn đã đánh tới cửa rồi, chuyện đã xảy ra, có nói gì cũng muộn rồi.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Tân Triều Tiên lại âm thầm truyền âm cho ba người: “Ba vị, bây giờ các ngươi trêu chọc Sở Hưu là thiếu khôn ngoan.
Nghe nói Thần Tăng Rama sẽ ra tay. E là lần này Sở Hưu không ngăn được. Hắn có thể sống lại dưới tay Chân Hỏa Luyện Thần, chẳng lẽ còn sống lại dưới tay chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền hay sao?
Nói một lời hơi khó nghe, e là Sở Hưu không qua được kiếp nạn lần này. Vì vậy, các người trêu chọc Sở Hưu lúc này chỉ khiến hắn điên cuồng hơn thôi.
Ba vị, ta cũng muốn tốt cho các người. Các người không thấy cảnh Sở Hưu liều mạng với Tịnh Thiền Trí Tàng lúc trước. Cảnh tượng đó đúng là hai tên điên không cần mạng sống, liều mình kéo đối phương chết theo.
Mạng cũng sắp mất rồi, các người nghĩ hắn còn e ngại quy củ của nhánh Ẩn Ma hay sao, còn ngại bối phận gì gì đó à?
Ta khuyên các ngươi đừng dính tới chuyện này, thấy được rồi thì bỏ qua đi, đợi sau này hãng nói.”
Nghe Tần Triều Tiên nói vậy, sắc mặt ba người đều hơi đổi.
Không thể không nói, không gì có tác dụng hơn uy hiếp trực tiếp bằng vũ lực.
Thực lực của Sở Hưu hết sức cường đại, có thể liều mạng giết cả cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, đây là sự thật đã được công nhận.
Hơn nữa tính cách điên cuồng của Sở Hưu cũng được công nhận. Hai thứ này cộng lại, thêm vào những lời mà Tân Triều Tiên vừa nói, bọn họ cũng thấy e ngại Sở Hưu sẽ nổi cơn điên đem bọn họ ra tế cờ.
Cho nên cuối cùng ba người thậm chí không buồn bỏ lại vài câu câu chửi rủa, sắc mặt xám xịt trực tiếp quay người bỏ đi.
Lúc này Tân Triều Tiên cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ chắp tay với mọi người rồi quay người đi khỏi.
Ngụy Thư Nhai ngẩng đầu, thở dài một tiếng, giọng nói đầy cảm xúc bất đắc dĩ và tiếc nuối vì rèn sắt không thành thép.