Võ giả tu đạo trên giang hồ không chỉ có Tam Đại Đạo Môn, hòa thượng tu Phật cũng không chỉ có Nam Bắc Phật Tông.
Hệ thống tu luyện chủ yếu trên giang hồ là ba nhánh Đạo Phật Ma, tuy đại phái thưa thớt nhưng số lượng môn phái cỡ trung và cỡ nhỏ cộng với các võ giả tán tu cũng lên tới mức kinh người.
Cho nên theo hiệu lệnh, vô số võ giả Đạo môn Phật môn đều tụ tập ở Đông Tê, chuẩn bị ra tay diệt trừ triệt để tên tà ma Sở Hưu, không khéo còn có thể thuận thế hủy diệt toàn bộ nhánh Ẩn Ma.
Bên ngoài dãy núi hoang biên giới Đông Tề và Tây Sở, có tới vài vạn võ giả tụ tập.
Một phần là người của hai nhánh Đạo Phật, còn lại là những người tới xem trò hay.
Không đến mười năm mà trên giang hồ diễn ra ba lần Chính Ma Đại Chiến liên tiếp, tuy quy mô lần này kém lần ở Bái Nguyệt Giáo nhưng vẫn không nhỏ.
Giữa đám người là căn lều lớn, võ giả Tu Bồ Đề Thiền Viện, Thuần Dương Đạo. Môn và Hư Độ của Đại Quang Minh Tự đều ở đây, ngoài ra còn có vài hòa thượng và đạo sĩ.
Bọn họ đều là tán tu hoặc cao nhân tiền bối của các chùa miếu nhỏ hoặc đạo. quan cỡ nhỏ.
Tuy đại đa số thời điểm bọn họ không lộ mặt, nhưng lúc này nhận được hiệu lệnh, thực lực bọn họ thể hiện lại cao tới kinh người, nếu liên thủ thậm chí không kém hơn đại phái đỉnh cao.
Nhưng vì đủ thứ nguyên nhân, bọn họ không thích gia nhập đại phái tu hành, chỉ muốn sống cuộc đời ngao du ở bên ngoài. Chỉ khi có chuyện lớn liên quan tới hai nhánh Phật Đạo, bọn họ mới ra tay.
Trước đây không lâu, Lăng Vân Tử ra khỏi Thuần Dương Đạo Môn, ăn mặc hơi lôi thôi.
Nhưng lúc này mái tóc màu xám của hắn đã được chải chuốt tỉ mỉ, mặc một bộ đạo bào Thái Cực viền vàng lóng lánh, vừa nhìn đã thấy khí chất tiên phong đạo cốt, nhưng lại không thấy vẻ sắc bén như khi còn trẻ.
Thần binh Thuần Dương mà Lã Tổ để lại trong Thuần Dương Đạo Môn cũng không nằm trong tay Lăng Vân Tử mà trên tay Tịch Vân Tử.
Thanh thần binh này rất kỳ dị, người bình thường không thể sử dụng. Tuy Lăng Vân Tử dùng được nhưng chỉ miễn cưỡng vận dụng. Điểm lạ là thanh thần binh này lại rất hợp với Tịch Vân Tử, cho nên Thuần Dương vẫn luôn ở chỗ Tịch Vân Tử.
Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Phương trượng Rama, mọi người đã đến gần đủ rồi. Rốt cuộc nên ra tay như thế nào, phải có kế hoạch mới được.”
Đây là thời điểm hiếm có mà hai nhánh Phật Đạo liên thủ, nhưng không đợi bọn họ ra tay, nội bộ cũng có vấn đề.
Đạo Phật vốn không hợp nhau, trước đây do vấn đề đạo thống, hai nhánh Đạo. Phật đã xảy ra không ít xung đột, động thủ. Bây giờ hai bên liên thủ, không chỉ Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn thấy không quen, ngay cả các võ giả nghe hiệu lệnh tới tập trung cũng thấy khó xử. Cho nên còn chưa ra tay, bản thân bọn họ đã bắt đầu có xung đột.
Nhưng cũng may hai người thống lĩnh là Rama và Lăng Vân Tử đều hiểu chuyện, thời điểm này cũng không lên tiếng tranh quyền đoạt lợi.
Thực lực của Rama rất mạnh, đối phương còn là người trên Chí Tôn Bảng, cho nên Lăng Vân Tử cam tâm tình nguyện giao quyền chỉ huy cho đối phương.
Rama cũng không từ chối, hắn trực tiếp lấy một tấm bản đồ ra nói: “Chư vị, bên ngoài Thanh Long Hội có trận pháp bao phủ, người bình thường không cách nào đi vào, hơn nữa ta nghỉ ngờ trong mê trận đã bị Sở Hưu bố trí rất nhiều sát trận.
Cho nên lần này sẽ do chư vị Đạo môn đi đầu, ra tay phá trận, đệ tử Phật môn chúng ta ở bên cạnh bảo hộ.
Vốn dĩ hai bên chúng ta chưa từng hợp tác, lần này cũng không cưỡng ép liên kết. Sau khi phá trận, mọi người tự đánh. Thật ra như vậy còn ổn thỏa hơn bày binh bố trận.”
Ngay lúc Lăng Vân Tử định gật đầu đồng ý, một âm thanh vang đội đột nhiên vọng khắp phạm vi vài dặm.
“Người tới là khách, phá cửa thì mất mặt, cửa lớn đã mở cho chư vị. Có dám vào hay không phải xem chư vị rồi.”
Giọng nói của Sở Hưu vang vọng khắp thiên địa, mê trận mà Thanh Long Hội bố trí chủ động biến mất, để lộ ra cung điện hùng vĩ như Thanh Long rời biển, đặc trưng của Thanh Long Hội.